Mộ Tử Yên nói xong, Âu Đông Quân muốn cầm băng dính dán miệng cô gái này. Mở cái miệng ra là châm chọc người khác.
Âu Đông Quân không nói gì, sau đó nhắn cho thư kí Kim. Mộ Tử Yên thì vẫn ngồi bình thản.
"Sao, ý ngài thế nào?"
Âu Đông Quân trầm ngâm đáp: "Mồi ngon ngay trước mắt, sao lại không ăn."
Mộ Tử Yên nghe vậy thì đứng dậy, mỉm cười bắt tay với hắn: "Hợp tác vui vẻ."
Âu Đông Quân cũng không vội, bắt tay nói: "Hy vọng hợp tác lâu dài."
Mộ Tử Yên gật đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp nói: "Tất nhiên là vậy rồi."
...
Một lúc sau, thư kí Kim vào, mang theo là bản hợp đồng. Âu Đông Quân đưa mắt nhìn Mộ Tử Yên. Thư kí Kim hiểu ý, liền đưa cho cô bản hợp đồng.
"Mộ tổng, đây là bản hợp đồng hợp tác giữa hai bên. Mời cô xem qua."
Mộ Tử Yên nhận lấy rồi xem qua, gật đầu nói: "Được thôi."
Sau khi kí xong, Mộ Tử Yên liền đưa cho Âu Đông Quân kí. Khi đã thấy ngòi bút máy của hắn chạm lên giấy, ánh mắt của Mộ Tử Yên hài lòng.
Âu Đông Quân đưa thư kí Kim bản hợp đồng, sau đó liền có nhã hứng nói chuyện với Mộ Tử Yên.
"Không biết bây giờ tôi trả ơn được chưa?"
Mộ Tử Yên nghe xong thì nói: "Tùy ý anh."
Âu Đông Quân phất tay một cái, thư kí Kim liền đặt tấm séc xuống trước mặt cô.
Mộ Tử Yên nhìn thấy tấm séc thì hơi nhếch miệng. Âu Đông Quân thấy vẻ mặt của cô liền nói: "Bao tiền? Tùy ý cô."
Mộ Tử Yên nhàn nhạt nhìn tấm séc, sau đó thì hờ hững nói: "Âu tổng thật biết đùa."
Dùng tiền để trả ơn sao? Mặc dù nó là chuyện bình thường. Nhưng đối với Mộ Tử Yên giống như là đang nghe chuyện cười.
Cả cái đất Ân Thành này lại có người muốn dùng tiền để trả ơn cho công cứu mạng chả cô sao.
Âu Đông Quân nghe xong thì lạnh lùng nói: "Không đủ?"
Mộ Tử Yên lắc đầu nói: "Đúng là cái giá không đủ thật."
Chưa để Âu Đông Quân nói tiếp, Mộ Tử Yên đã mở lời: "Cái mạng của ngài chỉ lấy tiền mà trả tôi sao? Chắc ngài cũng điều tra tôi rồi, tôi nhiều nhất là tiền, đâu cần mấy đồng này đâu."
Âu Đông Quân vẫn không tức giận khi Mộ Tử Yên nói vậy, đối với người phụ nữ trước mặt này,hắn lại kiên nhẫn một cách kì lạ.
Kim Lai muốn chen vào cuộc nói chuyện để ngăn Mộ Tử Yên đừng nói nữa, nhưng khí thế này anh ta không chen nổi, đành im lặng lo sợ đứng bên cạnh lau mồ hôi.
Âu Đông Quân gõ gõ tay vào bàn, nhếch mày hỏi: "Vậy Mộ tổng đây muốn gì nào?"
Mộ Tử Yên nghe xong thì cười tươi nói: "Cái mạng của ngài quý giá như vậy, dùng tiền đổi thì không được, hay là lấy thân báo đáp đi."
Âu Đông Quân nghe xong thì đơ người, sau đó thì lại rót trà cho Mộ Tử Yên: "Cô chắc chứ? Lời nói vừa rồi không phải dành cho phụ nữ đâu."
Âu Đông Quân thầm nghĩ trong lòng. Người phụ nữ này quả thật khác người, là người thứ hai ung dung chả quan tâm sự đời như vậy. Trước Mộ Tử Yên là lão thái thái nhà hắn _ Mộ phu nhân.
Thư kí Kim bên cạnh thì không khỏi sửng sốt, sợ hãi liếc nhìn về phía Âu Đông Quân, sau đó lại nhìn về phía Mộ Tử Yên, người phụ nữ này, gan to thật đấy.
Bái phục! Bái phục.
Nhưng anh ta cũng sửng sốt nhìn về phía Âu Đông Quân, hắn ta vậy mà lại không tức giận sao.
Mộ Tử Yên cầm tách trà, sau đó thì đong đưa một chút: "Có ai quy định là phụ nữ không nên nói. Mà tôi đây vẫn còn trẻ, là thiếu nữ, được chưa?"
Âu Đông Quân nghe xong thì cười một cái, sau đó nói: "Được thôi, chiều ý cô."
"Thư kí Kim, đặt cho tôi một căn phòng Tổng thống."
Thư kí Kim nghe xong thì như nghe phải điều gì khủng bố.
Boss nhà anh lại muốn chiếm tiện nghi của một cô gái.
Boss nhà anh lại muốn chiếm tiện nghi của một cô gái.
Boss nhà anh lại muốn chiếm tiện nghi của một cô gái.
Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Thư kí Kim lắp bắp nói: "Vâng, thưa sếp."
Sau đó Kim Lai vội vã ra khỏi phòng gọi điện. Rồi đi thủ thí với đồng nghiệp chuyện động trời vừa rồi. Chuyện hay phải có đồng đọi chứ.
Mộ Tử Yên nghe vậy thì cười, vuốt tóc sang một bên: "Ai bảo anh nợ tôi một mạng."
Âu Đông Quân vẫn bình thản nói: "Yên tâm, hôm nay sẽ trả đủ cho cô."
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !