"Chịu thì chịu, không chịu thì chú mất xe."
Âu Nhiễm Mạn đầu dây bên kia thật sự muốn nhảy qua di động đánh Âu Đông Quân. Anh chỉ có thể cố nói: "Vâng vâng, anh cứ bảo thư kí Kim gửi tài liệu qua cho em là được."
Âu Nhiễm Mạn vừa nói xong thì tiếng di động báo đã tắt. Nhìn chiếc di động đã kết thúc cuộc gọi, Âu Nhiễm Mạn bực bội đạp chăn, đạp gối khiến cho chúng bay xuống sàn hết.
"Âu Đông Quân, anh chờ đấy."
Âu Nhiễm Mạn sau khi xả tức vào mấy đồ vật mềm mềm như chăn, gối, nệm thì từ từ bình tĩnh đi thay đồ. Sau đó lái xe đến phòng tối của nhà họ Âu.
[...]
Giữa đêm, một con Ferrari vượt tốc độ lái phăng phăng trên đường. Gió đêm len vào tóc Âu Nhiễm Mạn. Khuôn mặt hờ hững mang nét đẹp kiều diễm của anh ta lúc ẩn lúc hiện sau bóng đèn đường. Trong đầu Âu Nhiễm Mạn đang nghĩ kẻ nào to gan mà lại muốn lấy mạng của Diêm Vương sống.
Đến nơi, anh vứt chìa khoá xe cho quản gia rồi sải bước đi vào tầng hầm. Không gian dưới này cực kì sạch sẽ nhưng lại mang một màu đen huyền bí.
Âu Nhiễm Mạn đẩy cửa bước vào căn phòng thẩm vấn. Trợ lí Hạ đưa cho anh một tập tài liệu thông tin của đám xã hội đen kia.
Kẻ cầm đầu băng nhóm này là Hoàn Trấn, một tên to con.
Trước mặt Âu Nhiễm Mạn là kẻ đó, hắn ta đang bị còng tay vào ghế. Anh liền ngồi xuống đối diện, bắt đầu tác phong của một người thám tử tư.
"Hoàn Trấn, 23 tuổi. Hiện tại đang mở một cửa hàng bán bánh bao và đồ ăn sáng. Ở trên có bố mẹ già và cô vợ đang mang thai 2 tháng..."
Âu Nhiễm Mạn đọc một đoạn thông tin của Hoàn Trấn. Vẻ mặt hắn ta từ từ trắng bệch.
"Kẻ nào đứng đằng sau anh?"
"Không...không có."
Hoàn Trấn lắp bắp lo sợ nói, đúng là kẻ có tật giật mình. Âu Nhiễm Mạn nhếch môi một cái, nhẹ nhàng nói một câu: "Anh muốn nhìn thấy đứa con 2 tháng tuổi của mình ra sớm không?"
Âu Nhiễm Mạn nói rất nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa của câu nói đó thật sự chấn động Hoàn Trấn. Nói cách khác, anh ta mà không nói thì chỉ nhìn thấy thi hài của con mình thôi.
Hoàn Trấn giãy giụa cố gắng muốn thoát ra. Trên mặt hắn ta đã từ bao giờ đã có mồ hôi rơi liên tục.
"Anh, không được làm gì vợ tôi."
"Được thôi."
Hoàn Trấn nhìn người đàn ông yêu kiều mị hoặc trước mắt này, đăm chiêu nhìn hắn. Trong đầu anh ta bây giờ toàn suy nghĩ người đàn ông này có thể đồng ý dễ dàng vậy sao.
Trong đầu Hoàn Trấn loé lên một suy nghĩ, và đó là câu nói tiếp theo của Âu Nhiễm Mạn.
"Bố mẹ anh vào thay nhé."
Hoàn Trấn tức giận nói: "Mày! Đây là uy hiếp tao rồi."
Âu Nhiễm Mạn gõ tay vào bàn, nhàn nhã nói: "Hừ, uy hiếp sao? Là giao dịch, hiểu không?"
Hoàn Trấn mắt loé lên một tia máu, căm tức nhìn về phía anh ta: "Giao dịch cái con khỉ!"
Âu Nhiễm Mạn phất tay cho vệ sĩ ra bịt miệng khiến Hoàn Trấn lập tức ngậm miệng.
"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt."
"Người đâu, moi đứa con hai tháng tuổi của hắn vào đây."
Ngay lập tức, Hoàn Trấn giãy giụa liên tục, miệng kêu la nhưng không thể nói được.
Âu Nhiễm Mạn nói vậy thôi chứ anh không định phá hủy đi một sinh mạng non nớt. Nói chính xác thì đây chỉ là trò mèo để tên Hoàn Trấn này khai thông tin thôi.
Âu Nhiễm Mạn đưa mắt nhìn vệ sĩ, ngay lập tức tiếng kêu la của Hoàn Trấn vang lên.
"Tôi nói...tôi nói."
Hoàn Trấn sợ hãi nói lắp bắp, hắn thật sự lo lắng và khiếp sợ người trước mắt.
Âu Nhiễm Mạn vẫn bình thản như không, ngồi chờ Hoàn Trấn nói.
Hoàn Trấn hắn ta bị ép phải đi giết Âu Đông Quân. Kẻ giao nhiệm vụ cho hắn bắt đồng đội của hắn làm con tin. Anh em đồng sinh ra tử của hắn, hắn phải cứu. Hắn từng là lính đặc công uy danh một thời, nhưng đã phạm phải luật cấm của nhà nước nên bị đuổi.
Hoàn Trấn hắn trở về lại quê hương, không có việc gì làm nên hắn phải làm giang hồ sinh sống kiếm cơm qua ngày.
Sau đó có một đám người tới ép hắn phải giết Âu Đông Quân nếu không sẽ giết anh em mấy năm trời thân quen của hắn.
Hắn bắt buộc phải đi.
Sau khi nói xong, Âu Nhiễm Mạn trầm ngâm nhìn Hoàn Trấn, nói: "Vậy là anh không biết kẻ nào sai anh?"
"Tôi không biết, tôi thật sự bị ép!"
Hoàn Trấn vội vàng nói.
Âu Nhiễm Mạn bảo trợ lí Hạ đưa điện thoại hắn cho hắn, bảo Hoàn Trấn gọi điện cho kẻ kia nói rằng đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Nói được thì còn sống, không được thì tôi tố cáo anh tội danh cố ý giết người. Chắc lúc anh ra tù con cũng được mấy tuổi rồi đấy."
Hoàn Trấn nắm chặt tay, run rẩy cầm lấy điện thoại. Hắn điều chỉnh lại giọng rồi gọi.
"Hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Chết phải thấy xác, sống phải thấy người, ngày mai có tin hắn chết thì mới coi là hoàn thành."
Âu Nhiễm Mạn gật đầu ý bảo hắn nói được.
"Được, cứ chờ tin đi."
Đầu dây bên kia cúp máy. Âu Nhiễm Mạn bảo người tra địa chỉ số điện thoại bên kia.
"Sếp, đây ạ."
Trợ lí Hạ đưa tập tài liệu cho Âu Nhiễm Mạn. Anh nhìn thông tin khẽ cười nhạt, liền nghĩ trong đầu: "Anh của tôi ơi, vụ ám sát lần này là do hương sắc mê hoặc ong bướm của anh đấy."
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !