Mấy tuần sau đó, Âu thị hoàn toàn trong tình trạng làm việc không ngừng nghỉ. Âu Đông Quân cũng không ngồi yên, liền ở lại công ty mấy tuần.
Thư kí Kim gõ cửa đi vào, sau đó đặt tách cà phê đắng xuống bàn Âu Đông Quân.
"Âu tổng, giá cổ phiếu của Phương thị đã giảm không phanh. Dường như đang đứng trên bờ vực phá sản."
"Tôi biết rồi."
Sau đó thư kí Kim liền lui ra, Âu Đông Quân đóng máy tính rồi gửi lại công việc cho giám đốc Cung làm. Hắn bây giờ chỉ việc xem kịch hay thôi.
Giám đốc Cung cũng chẳng xa lạ gì nên hắn mới tin tưởng nhiều như thế.
Anh ta tên Cung Lữ, là cánh tay phải đắc lực bên cạnh hắn từ lúc Âu Đông Quân mới nhậm chức.
Để có một Âu Đông Quân như bây giờ, Cung Lữ cũng góp ít công.
Cung Lữ năm nay bằng tuổi hắn, cũng đã hai bảy tuổi. Hắn quen biết Cung Lữ trong một cuộc thi về quản lý kinh doanh, cũng coi như là bạn thân.
Âu Đông Quân sau đó làm một hớp cà phê. Hắn ta đã mấy ngày không chợp mắt, vì sao ư?
Vì không ngủ được chứ sao.
Sau khi đã bàn giao lại tất cả công việc cho Cung Lữ, Âu Đông Quân thản nhiên ngồi xem kịch hay.
Âu Đông Quân nhấc máy lên gọi cho một số. Nhanh chóng bên kia đã bắt máy.
"Phương tổng lâu rồi không nói chuyện cùng anh rồi."
"Âu tổng vẫn khoẻ chứ."
Phương Chu Nhân đầu dây bên kia đang cố nhịn cơn tức, đè giọng thấp xuống.
Âu Đông Quân mỉm cười, sau đó lắc lắc cây bút máy trong tay: "Vẫn khoẻ, đợt trước đúng là bị ăn một viên bi, nhưng không sao cả."
Phương Chu Nhân bên này đã bình tĩnh lại, sau đó cười nói: "Thật tốt, cậu không sao là tốt rồi. Khi nào ăn một bữa cơm chứ?"
Âu Đông Quân thản nhiên đáp: "Ăn cơm thì thôi đi, mấy ngày sau tôi có quà cho anh. Nhớ là phải nhận đấy."
Phương Chu Nhân: "Được được, cảm ơn món quà của ngài."
Nghe đối phương nói xong, Âu Đông Quân liền cúp máy. Phương Chu Nhân bên này đã không bình tĩnh nổi, liền đập tan cái máy di động trong tay.
Phương Thanh Ngọc đang nghe lén cuộc nói chuyện, thấy anh trai mình như vậy thì liền đẩy cửa bước vào hỏi: "Anh không sao chứ?"
Phương Chu Nhân thấy Phương Thanh Ngọc bước vào liền tức giận quát mắng: "Không phải tại mày sao, tự nhiên bắt tao thuê một đám xã hội đen và lính đặc công bị đuổi làm gì? Hoá ra để đi giết Âu Đông Quân! Mày điên rồi, giờ hắn ta đang lay động cổ phiếu công ty tao kìa! Chỉ vì hắn không chấp nhận tình cảm của mày nên mày làm vậy. Mày điên rồi!"
Phương Thanh Ngọc cau mày nói: "Em chỉ bảo bọn chúng bắt cóc anh ta, ai ngờ bọn chúng lại động thủ muốn hắn bị thương như vậy."
Phương Chu Nhân nghe xong thì tức giận thở mạnh. Phương Thanh Ngọc lần đầu thấy anh trai tức giận với mình như vậy thì lúc đầu hơi hoảng sợ. Sau đó bình tĩnh lại nói với Phương Chu Nhân: "Anh yên tâm, em sẽ giải quyết được."
Phương Chu Nhân cay nghiệt nhìn về phía Phương Thanh Ngọc, nói: "Đừng có làm trò ngu ngốc!"
Phương Thanh Ngọc nhìn thẳng vào mắt Phương Chu Nhân rồi quay người rời đi.
Mà địa điểm cô ta đến bây giờ lại là Âu thị. Phương Thanh Ngọc sải bước vào Âu thị. Tiếp tân thấy cô liền cúi đầu chào sau đó hỏi:
"Quý khách đến đây làm gì ạ?"
"Cho tôi gặp Âu tổng."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Chu Thanh Ngọc hơi nhíu mày, sau đó quát mắng tiếp tân: "Tôi là bà chủ tương lai chả cô đấy, gặp bạn trai mà cũng cần hẹn trước sao?"
Tiếp tân hơi lo sợ nhưng vẫn nói: "Thật xin lỗi, đây là quy định của chúng tôi."
Sau đó, Phương Thanh Ngọc liền giận dữ gào nói: "Có tin tôi cho cô nghỉ việc không?"
Tiếp tân vẫn một mực không cho cô ta lên: "Thật xin lỗi, bên chúng tôi đều có quy định như vậy."
Bên này ồn ào một lúc càng to hớn, khiến cho mọi người chú ý. Đúng lúc này, Âu Đông Quân đi trên lầu xuống.
Phương Thanh Ngọc thấy hắn liền như vớ phải vàng. Cô ta liền chạy tới bên người Âu Đông Quân. Nhưng lại bị hắn chán ghét tránh ra.
"Anh Quân, em tới thăm anh!"
Phương Thanh Ngọc bị Âu Đông Quân từ chối quá nhiều nên cũng thấy bình thường, cô ả vẫn nũng nịu bên cạnh hắn.
Âu Đông Quân chỉ nhàn nhạt nói: "Cô với tôi quen nhau sao?"
Chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng lại như đâm thẳng vào trái tim Phương Thanh Ngọc.
Phương Thanh Ngọc rối rít định bấu tay Âu Đông Quân nhưng lại bị hắn hất ra, cô ta nói: "Anh Quân, là em nè, Phương Thanh Ngọc này."
Âu Đông Quân nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nói: "Ồ là cô sao."
Phương Thanh Ngọc nghe vậy thì rối rít vui vẻ sau đó gật đầu nói: "Là em nè."
Âu Đông Quân sau đó thì ngừng cười, lạnh lùng nói: "Vậy thì cút đi."
Phương Thanh Ngọc như nghe phải điều gì đó chói tai. Âu Đông Quân bảo cô cút đi.
Không chờ cô nói, Âu Đông Quân liền nói: "Cút đi trước khi bị kéo ra như con chó."
Phương Thanh Ngọc trừng mắt trắng, cô ta liền cố gắng bấu víu hắn.
Sau đó, Phương Thanh Ngọc vẫn bị hắn đẩy ra. Âu Đông Quân liền lấy khăn lau chỗ cô ta vừa chạm vào. Sau đó nói: "Nể tình quan hệ giữa hai bên gia đình, tôi tha cho cô vụ mấy tuần trước, đừng cố giải thích, giờ thì cút đi."
Âu Đông Quân liền kêu bảo vệ tới, nói với họ một câu: "Lần sau không được cho con đàn bà điên này bước một bước vào Âu thị."
Bảo vệ gật đầu cúi đầu hiểu ý, sau đó lôi xồng xộc Phương Thanh Ngọc ra ngoài cửa.
Phương Thanh Ngọc bị lôi như vậy thì kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết: "Anh Quân...anh Quân."
Âu Đông Quân vứt khăn vào thùng rác, sau đó thì lại đi lên lầu, vừa xuống dưới định thư giãn chút ai ngờ lại gặp cô hồn.
Mà hành động ngu ngốc vừa rồi của Phương Thanh Ngọc lại khiến cho tốc độ phá sản của Phương thị nhanh chóng bị sụp đổ hơn trước nhiều.
...
Mấy ngày sau, không ngoài dự đoán, Cung Lữ hoàn thành công việc rất tốt.
Phương thị thành công phá sản, bị Âu thị thao túng và thay đổi tên thành Hạo Ngân.
Phương Chu Nhân thì phán tù vì tội danh buôn bán chất cấm, cố ý gây thương tích cho người khác, còn có tội danh rửa tiền. Nhiêu đó cũng đủ tống hắn ta vào tù hơn chục năm. Phương Thanh Ngọc lưu lạc đầu đường xó chợ.
Âu Đông Quân nhìn những thông tin kia mà mỉm cười. Nếu không động vào hắn, chắc gì Phương thị đã có kết cục như này.
Nói hắn độc ác, thì hắn cũng đâu phải người tốt gì đâu.
"Sếp, có người muốn gặp ngài."
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !