Mục lục
Ông Xã Yêu Nghiệt: Vợ Yêu Đừng Mong Trốn ( truyện full tác giả Rosa Rios)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đen.

Phố vắng tanh yên tĩnh.

"Đoàng!"

Người đàn ông mồ hôi rơi càng lúc càng nhiều, hắn đang chạy. Nói chính xác hơn là đang bị truy đuổi.

Đám xã hội đen dần đuổi tới. Bọn chúng có vũ khí, tay kẻ nào cũng có súng, gậy sắt và dao găm.

Đám người đó lùng sục khắp ngõ ngách tìm hắn. Âu Đông Quân thở dốc, quan sát mọi thứ xung quanh để tìm nơi ẩn nấp.

Đêm tĩnh mịch, tiếng gào quát của bọn chúng phá vỡ bầu không khí yên ả này. Âu Đông Quân cố lẩn trốn chạy ra đường lớn.

Tay ôm vết thương do bị đạn bắn, hắn chậm rãi chạy trốn. Âu Đông Quân do chạy quá lâu nên gần kiệt sức thêm cả hắn đang bị thương.

Đám xã hội đen kia vẫn đang truy lùng hắn. Mắt hắn bắt đầu mơ hồ, máu đã chảy quá nhiều.

Hắn tưởng chừng bản thân sẽ phải bỏ mạng vào tay bọn xã hội đen kia.

Nhưng hắn có bàn tay vàng, sao có thể bỏ mạng được. Âu Đông Quân dùng sức chạy thoát khỏi bọn chúng.

Phố vắng tanh, không một bóng người, không một chiếc xe cộ nào. Âu Đông Quân nghiến răng: mẹ nó, đám chó chết tiệt, chờ ông mày thoát chết thì sẽ băm nhỏ tụi mày ra cho cá mập ăn.

Loáng thoáng thấy có chiếc xe đỗ đằng xa, hắn cố gắng dùng hết sức chạy đến.

Âu Đông Quân mở cửa ra, ngồi vào ghế sau, tay cầm dao đưa lên trước cổ người tài xế.

"Muốn sống. Mau chạy."

Người tài xế khẽ hốt hoảng, lúng túng nhìn về phía sau rồi gạt cần lái đi. Hắn liếc mắt nhìn đằng sau, thấy đã trốn được liền thở phào, bỏ tay xuống.

"Hừ, đáng ra anh nên chết dưới tay bọn xã hội đen đó."

Mộ Tử Yên nhíu mày nhìn hắn ta, đưa tay lên vuốt tóc. Âu Đông Quân giờ mới để ý, bên cạnh hắn còn một người phụ nữ.

"Nhìn gì mà nhìn, ngồi vào xe tôi còn dám uy hiếp người của tôi."

Âu Đông Quân quét mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh. Muốn nói một câu: sao cô biết tôi bị xã hội đen đuổi giết?

Mộ Tử Yên thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn mình khẽ nói một câu.

"Đừng có nói gì, vết đạn trên người anh khá rõ đấy."

Mộ Tử Yên khẽ đưa tay che mũi, bĩu môi nhìn Âu Đông Quân. Liền nhắc nhở anh ta một câu.

"Mở cửa sổ ra, toàn mùi máu."

Tài xế nghe vậy liền ấn nút mở cửa sổ, gió đêm se lạnh liền thổi vào.

Người phụ nữ này, thấy một người lạ đầy máu me và còn mang dao vào bất ngờ lên xe mình lại không sợ hãi chút nào.

Đối với người bình thường gặp cảnh tượng như này chẳng phải sợ hãi, kinh hoàng hay sao. Có khi còn ngất luôn tại chỗ.

Còn cô ta, lại bình tĩnh lạ thường?

Âu Đông Quân nhìn Mộ Tử Yên, đánh giá cô một hồi. Hắn vẫn cảnh giác với người phụ nữ trước mặt.

"Bị câm à? Sao không nói gì?"

"Nghi ngờ cô thôi."

Nghi ngờ? Trong lòng Mộ Tử Yên gào thét loạn xạ. Cô có lòng giúp đỡ một tên sắp bị giết, và giờ hắn ta lại nghi ngờ cô là địch.

Mộ Tử Yên khẽ lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi nói.

"Nhìn một người suýt bị giết chết như anh có gì để tôi lấy đâu. Nghi ngờ tôi là đồng bọn của đám xã hội đen kia sao? Xin lỗi, bà đây không rảnh."

Âu Đông Quân vẫn lạnh lùng nhìn Mộ Tử Yên. Bây giờ mới nói ra một câu vừa lòng người khác.

"Cảm ơn ân cứu mạng của cô."

Mộ Tử Yên gật đầu như chấp nhận câu trả lời của hắn. Cô chỉ tay ra đằng sau xe rồi nói.

"Có hộp y tế đằng sau. Miễn cưỡng cầm máu được."

"Cảm ơn."

Nói rồi, hắn với lấy hộp y tế, nhưng phát đạn kia lại như nhắc nhở hắn rằng hắn đang bị thương nặng, không tự mình làm được.

Âu Đông Quân khẽ rên lên một tiếng. Mộ Tử Yên nghe thấy vậy liền thở dài, ai bảo làm người tốt phải tốt đến cùng cơ chứ.

Mộ Tử Yên quay người xuông lấy hộp y tế để lộ đường cong hoàn hảo sau lớp váy bó sát kia.

"Ai bảo tôi là người tốt cơ chứ."

Mộ Tử Yên khẽ cau mày nhìn hắn ta, rất muốn đấm hắn. Hắn làm bẩn ghế xe cô rồi, toàn máu là máu thôi.

Nhưng ai bảo hôm nay tâm tình cô tốt nên ra tay giúp hắn chứ.

"Cởi áo ra."

Âu Đông Quân hơi nhíu mày.

Mộ Tử Yên chậc một tiếng rồi đưa tay định cởi, nhưng tay cô đã bị hắn giữ chặt.

Đau!

Lực tay của hắn thật lớn, rõ ràng hắn đang bị thương nặng cơ mà.

Âu Đông Quân nhăn mày nhìn cô, khẽ nói.

"Cô định làm gì?"

"Làm người tốt."

Mộ Tử Yên khẽ kêu lên, Âu Đông Quân mới thả lỏng một chút. Thấy người đàn ông này chưa chịu buông tay ra. Mộ Tử Yên nghiến răng nói.

"Đã thương thì nói ít thôi, nghi thần nghi quỷ, bỏ tay ra để tôi sơ cứu cho anh. Nếu không muốn chết thì nhanh lên."

Âu Đông Quân bây giờ mới bỏ tay cô ra. Mộ Tử Yên khẽ xoa xoa vùng tay bị hắn cầm. Chỗ tay bị siết nổi bật giữa tầng da trắng mịn của cô.

"Cởi áo."

Âu Đông Quân từ từ cởi áo ra, để lộ vùng lưng đầy sẹo và vết thương do dao găm.

Sau khi sơ cứu một hồi cho Âu Đông Quân, Mộ Tử Yên đưa giấy ướt cho hắn.

"Lau vết máu chỗ mặt anh đi."

"Cảm ơn, tôi sẽ trả ơn."

"Tôi không cần nhiều, cho tôi hết của cải nhà anh là được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang