Cục trưởng Tào nghe ngài Tôn nói xong thì vô cùng chấn động, nhìn thoáng qua người thanh niên đang đứng đứng ở nơi đó.
Trong mắt hắn không có chút rung động nào, cũng không trở nên e sợ vì đối phương là Võ Thánh.
Nhưng sự bình tĩnh này lại càng đáng sợ.
Cục trưởng Tào nuốt nước miếng 'Ừng ực' một cái, cảm thấy thật hoảng sợ sửng sốt trước Lăng Việt.
Lúc này, Tô Hoành giữa không trung đã thành thần tượng đáng sùng bái cuồng nhiệt trong mắt mọi người.
Một người có thể tự mình phi hành, đứng ngạo nghễ hơn cao mười mét, sự thần kỳ này đã vượt qua phạm trù của nhân loại!
Tô Hoành đứng ngạo nghễ giữa không trung, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt ngông cuồng.
"Tuổi của ngươi nhỏ hơn ta rất nhiều, nếu như ta ra tay trước thì sợ người ta sẽ nói lấy lớn hiếp nhỏ. Ngươi xuất chiêu trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu!"
Lời ấy rất kiêu ngạo, nhưng ông ta lại có năng lực để kiêu ngạo như vậy!
Hai chữ 'Võ Thánh' đủ để chứng minh hết thảy!
Lăng Đại cười lên ha hả.
"Lăng Việt, trước mặt anh Tô, mày chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi! Bây giờ anh Tô nhường mày ba chiêu, mày còn ba chiêu để sống sót! Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội hít thở bầu không khí trên thế giới này!"
Bác gái cũng mặt đầy oán hận mà nói: "Đáng đời, ai bảo mày đánh tao? Lần này nhà tụi mày không phải chết sạch luôn sao?"
Lăng Việt không phản ứng hai tên ngu xuẩn này, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Hoành trên không trung.
"Ngươi thật sự xác định để ta xuất chiêu trước?"
Tô Hoành hất cằm lên, liếc qua Lăng Việt, sắc mặt ngạo nghễ đến cùng cực!
"Tô Hoành này một chữ đáng ngàn vàng! Đã nói để ngươi ra chiêu thì để ngươi xuất chiêu trước, không cần dông dài!"
Lăng Việt thở dài thường thượt: "Xem ra không chơi được!"
Vừa dứt lời, hắn khẽ nâng tay phải lên!
Một động tác rất nhẹ, bình thường cùng cực, như không có bất kỳ đặc thù gì!
Nhìn thấy động tác này, sắc mặt mọi ngườ, cũng không khỏi có chút quái dị.
Gì thế này?
Người ta đã bay lên trời rồi mà hắn chỉ giơ một tay lên, là muốn cúi chào sao?
Lăng Đại không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo. Liếc một cái đã nhìn ra thủ đoạn của Lăng Việt và Tô Hoành bên nào cao bên nào thấp!
Quả nhiên, Lăng Việt vẫn là một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch, dù hắn thật sự trở thành Thiếu tướng Long Tổ gì đó, vậy thì tính sao? Đối mặt với Tô Hoành, hắn vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi!
Nhưng khi suy nghĩ này vừa sinh ra thì Lăng Việt bỗng nhiên hạ tay xuống!
Trong chốc lát, gió giục mây vần, tầng mây che đậy ánh mặt trời!
Trong bóng tối, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một ánh kiếm xanh thẳm, phóng lên mấy vạn mét tận trời!
Một kiếm rơi xuống, gió ngừng, tản ra, tất cả... Lại bình tĩnh trở lại!
Tất cả mọi người choáng váng, nhìn Tô Hoành không hề động một chút nào, lại nhìn Lăng Việt, ai cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Cục trưởng Tào nhịn không được nghi ngờ hỏi: "Cái này là xong rồi? Lăng Việt dùng chiêu số gì vậy? Vung tay một cái? Sao còn tùy ý hơn cả ăn cơm vậy?"
Ngài Tôn híp mắt lại: "Có lẽ hắn đã thắng!"
"Cái gì? Sao có khả năng?"
"Anh nhìn Tô Hoành đi, có phát hiện thiếu đi cái gì không?"
Cục trưởng Tào nghe lời ngài Tôn mà nhìn sang, gắt gao nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu, ông không khỏi hơi nghi hoặc mà nói: "Hình như Tô Hoành đi một tia sinh cơ?"
Vừa mới nói xong, Tô Hoành trực tiếp nứt ra hai mảnh ngay trên không, 'Lạch cạch' một tiếng, rơi xg mặt đất!
"Sao có thể?" Cục trưởng Tào bị dọa đến mắt kính rơi mất, toàn trường lại trở nên yên tĩnh im ắng.
Cao thủ!
Đây mới thật sự là cao thủ!
Trong lúc vô hình, một chiêu chém chết!
Dù Tô Hoành mạnh đến cỡ nào? Ngạo đến cỡ nào? Ra vẻ tới cỡ nào! Lăng Việt chỉ vẻn vẹn nhúc nhích bàn tay thì ông ta đã bị chém thành hai mảnh trong nháy mắt!
Lăng Việt này yêu nghiệt tới cực điểm!
Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Lăng Tuyết cũng trợn lên thật lớn, dán mắt nhìn chằm chằm Lăng Việt, không thể tin được tất cả những chuyện trước mắt!
Lăng Việt, đây chính là bản lĩnh của anh sao? Khó trách anh lại ngông cuồng như thế!
Cao thủ có thể bay trên trời mà cũng chỉ là con kiến trong tay anh, tùy tiện dùng một chiêu là có thể tiêu diệt!
Người nào có thể sánh bằng thủ đoạn đoạt tạo hóa thiên địa này?
Lăng Đại triệt để tuyệt vọng, bất lực co quắp trên mặt đất, mặt xám như tro.
"Điều đó không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng!"
Ông ta như hóa điên, không ngừng nỉ non, nhưng Lăng Việt căn bản lười quan tâm.
"Trương Đạo Sơ, ra tay đi!"
"Vâng!"
Trương Đạo Sơ vung tay một cái, lập tức có mấy tên thủ hạ bắt cả nhà Lăng Đại lại.
Bác gái như hóa điên, gào khóc lên.
"Tha mạng a!! Lăng Việt, cậu tha cho chúng tôi đi! Là vợ chồng chúng tôi không tốt! Là chúng tôi thấy tiền sáng mắt, vì vinh hoa phú quý mà bán rẻ cha cậu! Tôi van xin cậu nể mặt chúng ta là người một nhà, tha cho chúng tôi một mạng đi! Chúng tôi đưa tất cả tài sản cho cậu! Có được không? Hu hu hu... ."
"Nếu như có thể, tôi thà rằng các người chỉ tham tài sản nhà tôi!"
Trong lời nói của Lăng Việt lộ ra bi ai và thất vọng vô tận, bị thân nhân của mình phản bội, đây là trải nghiệm đau đớn đến cỡ nào?
Nhất là cha, cho đến lúc chết, sợ rằng cha cũng không biết người anh trai chí thân mới là một trong những thủ phạm hại chết mình?
Những thôn dân ở đây thấy cảnh này cũng không khỏi bừng tỉnh, lập tức chỉ trỏ cả gia đình Lăng Đại.
Nhưng chuyện tới bây giờ, Lăng Việt cũng không vì một lời giải thích mà tha cho cả gia đình Lăng Đại!
Thủ hạ của Trương Đạo Sơ trực tiếp tung một chiêu, đánh chết bác gái.
Nhìn thấy xác vợ mình ngã xuống, Lăng Đại triệt để tỉnh ngộ!
Ông ta tự giễu mà thê lương cười một tiếng: "Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể tồn tại!"
Trương Đạo Sơ cười lạnh: "Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm vậy?"
Lăng Đại lắc đầu: "Nếu như biết rõ hôm nay thì sao lại có lúc trước?"
Ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Việt.
"Lăng Việt, tôi cầu xin cậu! Tất cả mọi chuyện đều là tôi không đúng, cậu muốn giết tôi thì giết đi! Tôi đáng chết! Tôi nghiệp chướng nặng nề! Nhưng Lăng Nhiên và Lăng Tâm còn nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến tụi nó, tôi xin cậu, cậu tha cho tụi nó có được không?"
Lăng Việt bình tĩnh châm một điếu thuốc.
"Mỗi một tờ tiền, mỗi một món hàng hiệu của nhà ông đều nhiễm máu của cha mẹ tôi. Tụi nó hưởng thụ ba năm, sao lại nói vô tội?"
Đồng tử của Lăng Đại co rụt lại.
"Cậu... Cậu không được! Cậu không thể giết tụi nó! Lăng Việt, tôi xin cậu! Cậu tha cho tụi nó! Không thì tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Lăng Việt không nhìn ông ta, chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ.
"Giết — —!"
"Không — —!"
Lăng Đại kêu thảm một tiếng, đôi trai gái cũng ngã vào vũng máu.
"Lăng Việt! Mày không phải là người! Mày là súc sinh!"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
Ba năm trước, là ai đau khổ quỳ xuống đất cầu khẩn? Đầu đập đến vỡ ra, máu tươi chảy ròng!
Khi đó, Lăng Đại có từng cứu cha mẹ của hắn?
Mạng của Lăng Nhiên Lăng Tâm là mạng, cha mẹ của hắn không phải là mạng sao?
Thiên Đạo luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho người nào?
Nếu không muốn quả báo thì đừng làm việc trái với lương tâm!
Trong mắt hắn không có chút rung động nào, cũng không trở nên e sợ vì đối phương là Võ Thánh.
Nhưng sự bình tĩnh này lại càng đáng sợ.
Cục trưởng Tào nuốt nước miếng 'Ừng ực' một cái, cảm thấy thật hoảng sợ sửng sốt trước Lăng Việt.
Lúc này, Tô Hoành giữa không trung đã thành thần tượng đáng sùng bái cuồng nhiệt trong mắt mọi người.
Một người có thể tự mình phi hành, đứng ngạo nghễ hơn cao mười mét, sự thần kỳ này đã vượt qua phạm trù của nhân loại!
Tô Hoành đứng ngạo nghễ giữa không trung, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt ngông cuồng.
"Tuổi của ngươi nhỏ hơn ta rất nhiều, nếu như ta ra tay trước thì sợ người ta sẽ nói lấy lớn hiếp nhỏ. Ngươi xuất chiêu trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu!"
Lời ấy rất kiêu ngạo, nhưng ông ta lại có năng lực để kiêu ngạo như vậy!
Hai chữ 'Võ Thánh' đủ để chứng minh hết thảy!
Lăng Đại cười lên ha hả.
"Lăng Việt, trước mặt anh Tô, mày chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi! Bây giờ anh Tô nhường mày ba chiêu, mày còn ba chiêu để sống sót! Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội hít thở bầu không khí trên thế giới này!"
Bác gái cũng mặt đầy oán hận mà nói: "Đáng đời, ai bảo mày đánh tao? Lần này nhà tụi mày không phải chết sạch luôn sao?"
Lăng Việt không phản ứng hai tên ngu xuẩn này, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Hoành trên không trung.
"Ngươi thật sự xác định để ta xuất chiêu trước?"
Tô Hoành hất cằm lên, liếc qua Lăng Việt, sắc mặt ngạo nghễ đến cùng cực!
"Tô Hoành này một chữ đáng ngàn vàng! Đã nói để ngươi ra chiêu thì để ngươi xuất chiêu trước, không cần dông dài!"
Lăng Việt thở dài thường thượt: "Xem ra không chơi được!"
Vừa dứt lời, hắn khẽ nâng tay phải lên!
Một động tác rất nhẹ, bình thường cùng cực, như không có bất kỳ đặc thù gì!
Nhìn thấy động tác này, sắc mặt mọi ngườ, cũng không khỏi có chút quái dị.
Gì thế này?
Người ta đã bay lên trời rồi mà hắn chỉ giơ một tay lên, là muốn cúi chào sao?
Lăng Đại không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo. Liếc một cái đã nhìn ra thủ đoạn của Lăng Việt và Tô Hoành bên nào cao bên nào thấp!
Quả nhiên, Lăng Việt vẫn là một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch, dù hắn thật sự trở thành Thiếu tướng Long Tổ gì đó, vậy thì tính sao? Đối mặt với Tô Hoành, hắn vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi!
Nhưng khi suy nghĩ này vừa sinh ra thì Lăng Việt bỗng nhiên hạ tay xuống!
Trong chốc lát, gió giục mây vần, tầng mây che đậy ánh mặt trời!
Trong bóng tối, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một ánh kiếm xanh thẳm, phóng lên mấy vạn mét tận trời!
Một kiếm rơi xuống, gió ngừng, tản ra, tất cả... Lại bình tĩnh trở lại!
Tất cả mọi người choáng váng, nhìn Tô Hoành không hề động một chút nào, lại nhìn Lăng Việt, ai cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Cục trưởng Tào nhịn không được nghi ngờ hỏi: "Cái này là xong rồi? Lăng Việt dùng chiêu số gì vậy? Vung tay một cái? Sao còn tùy ý hơn cả ăn cơm vậy?"
Ngài Tôn híp mắt lại: "Có lẽ hắn đã thắng!"
"Cái gì? Sao có khả năng?"
"Anh nhìn Tô Hoành đi, có phát hiện thiếu đi cái gì không?"
Cục trưởng Tào nghe lời ngài Tôn mà nhìn sang, gắt gao nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu, ông không khỏi hơi nghi hoặc mà nói: "Hình như Tô Hoành đi một tia sinh cơ?"
Vừa mới nói xong, Tô Hoành trực tiếp nứt ra hai mảnh ngay trên không, 'Lạch cạch' một tiếng, rơi xg mặt đất!
"Sao có thể?" Cục trưởng Tào bị dọa đến mắt kính rơi mất, toàn trường lại trở nên yên tĩnh im ắng.
Cao thủ!
Đây mới thật sự là cao thủ!
Trong lúc vô hình, một chiêu chém chết!
Dù Tô Hoành mạnh đến cỡ nào? Ngạo đến cỡ nào? Ra vẻ tới cỡ nào! Lăng Việt chỉ vẻn vẹn nhúc nhích bàn tay thì ông ta đã bị chém thành hai mảnh trong nháy mắt!
Lăng Việt này yêu nghiệt tới cực điểm!
Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Lăng Tuyết cũng trợn lên thật lớn, dán mắt nhìn chằm chằm Lăng Việt, không thể tin được tất cả những chuyện trước mắt!
Lăng Việt, đây chính là bản lĩnh của anh sao? Khó trách anh lại ngông cuồng như thế!
Cao thủ có thể bay trên trời mà cũng chỉ là con kiến trong tay anh, tùy tiện dùng một chiêu là có thể tiêu diệt!
Người nào có thể sánh bằng thủ đoạn đoạt tạo hóa thiên địa này?
Lăng Đại triệt để tuyệt vọng, bất lực co quắp trên mặt đất, mặt xám như tro.
"Điều đó không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng!"
Ông ta như hóa điên, không ngừng nỉ non, nhưng Lăng Việt căn bản lười quan tâm.
"Trương Đạo Sơ, ra tay đi!"
"Vâng!"
Trương Đạo Sơ vung tay một cái, lập tức có mấy tên thủ hạ bắt cả nhà Lăng Đại lại.
Bác gái như hóa điên, gào khóc lên.
"Tha mạng a!! Lăng Việt, cậu tha cho chúng tôi đi! Là vợ chồng chúng tôi không tốt! Là chúng tôi thấy tiền sáng mắt, vì vinh hoa phú quý mà bán rẻ cha cậu! Tôi van xin cậu nể mặt chúng ta là người một nhà, tha cho chúng tôi một mạng đi! Chúng tôi đưa tất cả tài sản cho cậu! Có được không? Hu hu hu... ."
"Nếu như có thể, tôi thà rằng các người chỉ tham tài sản nhà tôi!"
Trong lời nói của Lăng Việt lộ ra bi ai và thất vọng vô tận, bị thân nhân của mình phản bội, đây là trải nghiệm đau đớn đến cỡ nào?
Nhất là cha, cho đến lúc chết, sợ rằng cha cũng không biết người anh trai chí thân mới là một trong những thủ phạm hại chết mình?
Những thôn dân ở đây thấy cảnh này cũng không khỏi bừng tỉnh, lập tức chỉ trỏ cả gia đình Lăng Đại.
Nhưng chuyện tới bây giờ, Lăng Việt cũng không vì một lời giải thích mà tha cho cả gia đình Lăng Đại!
Thủ hạ của Trương Đạo Sơ trực tiếp tung một chiêu, đánh chết bác gái.
Nhìn thấy xác vợ mình ngã xuống, Lăng Đại triệt để tỉnh ngộ!
Ông ta tự giễu mà thê lương cười một tiếng: "Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể tồn tại!"
Trương Đạo Sơ cười lạnh: "Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm vậy?"
Lăng Đại lắc đầu: "Nếu như biết rõ hôm nay thì sao lại có lúc trước?"
Ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Việt.
"Lăng Việt, tôi cầu xin cậu! Tất cả mọi chuyện đều là tôi không đúng, cậu muốn giết tôi thì giết đi! Tôi đáng chết! Tôi nghiệp chướng nặng nề! Nhưng Lăng Nhiên và Lăng Tâm còn nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến tụi nó, tôi xin cậu, cậu tha cho tụi nó có được không?"
Lăng Việt bình tĩnh châm một điếu thuốc.
"Mỗi một tờ tiền, mỗi một món hàng hiệu của nhà ông đều nhiễm máu của cha mẹ tôi. Tụi nó hưởng thụ ba năm, sao lại nói vô tội?"
Đồng tử của Lăng Đại co rụt lại.
"Cậu... Cậu không được! Cậu không thể giết tụi nó! Lăng Việt, tôi xin cậu! Cậu tha cho tụi nó! Không thì tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Lăng Việt không nhìn ông ta, chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ.
"Giết — —!"
"Không — —!"
Lăng Đại kêu thảm một tiếng, đôi trai gái cũng ngã vào vũng máu.
"Lăng Việt! Mày không phải là người! Mày là súc sinh!"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
Ba năm trước, là ai đau khổ quỳ xuống đất cầu khẩn? Đầu đập đến vỡ ra, máu tươi chảy ròng!
Khi đó, Lăng Đại có từng cứu cha mẹ của hắn?
Mạng của Lăng Nhiên Lăng Tâm là mạng, cha mẹ của hắn không phải là mạng sao?
Thiên Đạo luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho người nào?
Nếu không muốn quả báo thì đừng làm việc trái với lương tâm!