Mùi máu tươi tràn ngập lan tỏa ra xung quanh, Ninh Hiên Viên suy tư thật lâu, cắn răng nói:
"Một... Một triệu Ích Khí Đan!"
Lăng Việt cười lạnh.
"Năm ngoái Quỷ Cốc thu nhập 2000 tỉ, Y Thần đường của ngươi có hơn chín trăm người cầm đi 1200 tỉ, ngươi nói với ta là ngươi chỉ thiếu ta một triệu Ích Khí Đan thôi sao?"
Lúc này ở trên trán của Ninh Hiên Viên mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu bắt đầu lăn xuống.
"Năm nay... Năm nay dược liệu rất khang hiếm, ngươi cũng biết thu mua dược liệu có chút khó khắn, Linh khí mỏng manh, Kỳ Trân Dị Bảo khó tìm! Cho nên... Cho nên dẫn đến vật giá tăng lên. Vốn dĩ một triệu có thể mua được Nhân Sâm 500 năm, nhưng hiện tại phải tốn 3 triệu mới mua được!"
Lăng Việt gõ vài cái chỗ tay cầm, hơi hơi nhắm mắt lại, đầu ngửa ra sau, thân thể thả lỏng giống như nằm dài trên ghế.
"Giết!"
Một tiếng vừa vang lên, lập tức có hai tên đệ tử Chiến Thần đường lại lần nữa rút đao, tiếp tục là hai tiếng kêu thảm thiết rồi hai gã đệ tử Y Thần đường ngã xuống.
Nhưng, Y Thần đường không ai dám cử động, cái tên Lăng Việt đang ngồi ở trên cao kia thực lực của hắn rất thâm sâu, quỷ thần khó đoán.
Nếu Lăng Việt Nam không ra tay thì bên ngoài có hơn 10 ngàn tên đệ tử Chiến Thần đường cũng đủ đem bọn hắn đánh hồn phi phách tán!
Ninh Hiên Viên nắm chặt nắm đấm của mình, hít thở sâu mấy hơi kìm nén sự tức giận ở trong lòng.
"10 triệu Ích Khí Đan, 100 ngàn Tường Vân đan!"
"Hừ! cũng không ít nhỉ!"
Lăng Việt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
"Một tháng, ta cho ngươi thời gian một tháng! Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì phải đem lỗ thủng bổ sung cho ta, nếu như ngươi làm chậm trễ đại kế của ta, ta diệt Y Thần đường của ngươi!"
"Ngươi — —! Lăng Việt, ta nói cho ngươi biết, giết người cùng lắm đầu chạm đất mà thôi! Ngươi chớ có khinh người quá đáng! Ta dù sao cũng là một trong tam tuyệt của Quỷ Cốc, ngươi hùng hổ dọa người như thế, một chút thể diện cũng không chừa cho ta, chẳng lẽ ở trong mắt của ngươi không có vị đường chủ Y Thần đường là ta hay sao?"
Lăng Việt vỗ bàn đứng dậy.
"Ngươi nói đúng, Ta chính là không nể mặt ngươi, ngươi lại làm gì được ta?"
"Ngươi — —! Lăng Việt, Y Thần đường và Chiến Thần đường đều là một trong ba đường của Quỷ Cốc, Chiến Thần đường dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy?"
"Dựa vào cái gì?"
Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, đi ra phía bên ngoài hoàn toàn xem tất cả đệ tử của Y Thần đường là không khí!
" Y Thần đường ngươi không dám giết người thì ta dám giết!"
" Y Thần đường ngươi không dám quản chuyện lớn thì ta dám quản!"
"Bễ nghễ thiên hạ, bá nghiệp ngàn năm của Quỷ Cốc, thiên hạ không ai dám trêu chọc!"
"Cái này... Thì ra là căn bản Chiến Thần đường đã kiêu ngạo bá đạo từ lâu rồi"
Ở ngoài viện, hơn 10000 tên đệ tử Chiến Thần đường cảm nhận được bá khí của Lăng Việt, lập tức nhiệt huyết tuôn ra, ào ào rút đao điên cuồng gào thét:
"Chiến Thần đường! Vạn tuổi! Chiến Thần đường! Vạn tuổi!"
"Thiếu chủ vạn tuổi!"
...
Tiếng la hét chấn động trời đất làm cho một đám Luyện Đan Sư của Y Thần đường run lẩy bẩy.
"Giết một trăm tên đệ tử, thi thể tre trên trước cửa chính Y Thần đường, miễn cho bọn họ không coi ta ra gì!"
"Tuân mệnh!"
Tiếng hô "Giết" rung trời, 100 vị Luyện Đan Sư cứ như vậy mà bị tước đoạt đi mạng sống của mình.
Thi thể của bọn họ thì lại bị treo ở trên tường bên ngoài Y Thần đường, máu chảy từ vách tường chảy xuống làm mặt đất nhuộm thành một màu đỏ tươi…
Ninh Hiên Viên tận mắt nhìn thấy nhưng lại không dám nhúc nhích!
Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu được Lăng Việt không phải người mà hắn có thể tùy tiện trêu chọc!
Nếu là đắc tội hắn thì cho dù có là đường chủ của Y Thần đường, Lăng Việt cũng giết không tha!
...
Sau khi rời Y Thần đường, Lăng Việt đi về hướng đại bản doanh của Chiến Thần đường.
So sánh với Y Thần đường, đại bản doanh của Chiến Thần đường có diện tích lớn hơn rất nhiều!
Dù sao nhân số của Chiến Thần đường cũng gấp một trăm lần nhân số của Y Thần đường!
Lăng Việt vừa đi vào dưới lầu liền vang lên chín tiếng chuông.
"Thiếu chủ hồi cốc, đệ tử Chiến Thần đường mau tới yết kiến!"
Một lát sau, từ ở trên lầu nhanh chóng có tám mươi ngàn tên đệ tử Chiến Thần đường cùng với 10 ngàn tên lúc nãy, chỉ trong vòng ba giây hình thành chín trận doanh.
Trận doanh gồm có 90000 người này cùng nhau quỳ xuống.
"Cung nghênh Thiếu chủ hồi cốc!"
Thanh thế ngập trời, thậm chí ngay cả những đám mây ở trên trời đều bị tách ra!
Lăng Việt coi như hài lòng gật đầu.
"Những ngày này ta không ở trong cốc để các ngươi chịu khổ rồi!"
"Thiếu chủ!"
Nghe được lời nói này của Lăng Việ mí mắt của một đám đệ tử cũng không nhịn nổi mà đỏ lên.
Bọn họ tuy là cốt cán, là vũ khí, là biểu tưởng của Quỷ Cốc!
Nhưng bọn họ cũng có thân thể máu thịt.
Bọn họ cần, không chỉ là vinh quang, bọn họ cũng cần được quan tâm.
"Không sao...."
Lăng Việt thở ra một hơi.
"ta đã giết 100 Đệ tử Y Thần đường để Răn đe, Còn chuyện đan dược thì cũng sẽ lần lượt bổ sung trở về, ta từng nói rằng là ta sẽ đem các ngươi bồi dưỡng thành quân đoàn mạnh nhất, để vinh quang của các ngươi lan tỏa khắp toàn bộ thế giới! Ngày đó... Sẽ không để cho các ngươi chờ quá lâu!"
Mọi người cùng hô lên:
"Nguyện vì Thiếu chủ giết hết kẻ thù, uống máu kẻ thù! Chinh chiến thiên hạ!"
Lúc này, Tú Nhi đi vào đến bên người của Lăng Việt, cái miệng nhỏ nhắn của nàng ghé vào tai nói vài câu, Lăng Việt khẽ nhíu mày, chợt hướng về phía mọi người quát:
"Hiện tại các ngươi chỉ cần chăm chỉ tập luyện, những việc còn lại không cần quan tâm. Nếu như Y Thần đường lại không để ý đến quy củ, trực tiếp giết!"
"Tuân mệnh!
...
Sau một nén nhang, Lăng Việt đi tới chỗ sâu nhất bên trong đại điện của Quỷ Cốc — — Thất Tinh Điện!
Nghe đồn ngôi đại điện này là do Quỷ Cốc Lão Tổ nghiên cứu tinh thể ở trên trời đúc thành, bản thân nó cũng tự mang trận thế, có thể trợ giúp Quỷ Cốc hấp thu Linh lực cuồn cuộn không dứt ở chung quanh trong núi lớn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhândẫn đến sự cường thịnh của Quỷ Cốc.
Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, chậm rãi bước vào trong đó.
Ở trong một góc Thất Tinh Điện có một vị trung niên tóc dài, hai tay của hắn đặt sau lưng, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Tựa hồ là cảm giác được hơi thở của Lăng Việt, hắn thản nhiên nói:
"Ngươi đã đến?"
Lăng Việt nhẹ "Ừ" một tiếng.
"Chuyện ở Y Thần đường, ngươi làm có hơi quá! Dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, huống chi, Y Thần đường cũng là một bộ phận không thể thiếu của Quỷ Cốc chúng ta!"
"Người của Y Thần đường sống quá an nhàn, nếu không giết để răn đe, bọn họ không hề có động lực!"
Trung niên lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Lăng Việt, ánh mắt có chút phức tạp.
"Ta không biết năm năm trước mang ngươi từ Giang Châu về, đến cùng là tốt, hay là xấu! Tính tình của ngươi thích giết chóc, tư chất lại mạnh đáng sợ như vậy, dù cho tất cả các thiên tài ở trong thiên hạ cũng không có người có thể địch lại tư chất của ngươi! Nhưng mà phong cách làm việc của ngươi rất dễ dàng trêu chọc đến người khác!"
"Sự mạnh mẽ của Lăng Việt còn hơn sức mạnh của trời! Kẻ thù có nhiều hơn nữa kết cục cũng chỉ có chết mà thôi!"
Lời nói ngông cuồng này, nếu như bị người khác nghe thấy được, không chừng sẽ châm biếm trào phúng Lăng Việt là tự cao tự đại không biết trời cao đất rộng!
Nhưng chỉ có vị trung niên ở trước mắt này mới biết được, sự đáng sợ thật sự của Lăng Việt!
Thiếu niên này, không phải dùng lẽ thường để miêu tả.
"Đại hội tranh bá Chư Tử Bách Gia sắp bắt đầu! Nhưng hơn ngàn năm qua, Quỷ Cốc chúng ta một mực tuân theo tổ chế, chưa từng tham gia, bây giờ lại tham gia cái loại tiệc tùng giếc chóc, máy tươi vung vẫy khắp thiên hạ này. Thắng, Quỷ Cốc chúng ta trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ. Thua, có lẽ Quỷ Cốc chúng ta từ đó về sau sẽ không gượng dậy nổi! Thậm chí là bị chôn vùi hoàn toàn! Ngươi... Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lăng Việt cười cười.
"Bốn phía xung quanh Hoa Hạ, có rất nhiều đàn sói thèm thuồng muốn nuốt chửng Họa Hạ chúng ta, vậy mà những tên tự xưng là cao thủ giang hồ võ lâm gì gì đó lại muốn mở ra một trận tranh bá Chư Tử Bách Gia, quả thực là chuyện buồn cười! Nếu như bọn họ nhất trí đối ngoại, thiên hạ này đã sớm của Hoa Hạ!"
Nghe lời nói của Lăng Việt, hai con ngươi của người Trung niên co rụt lại.
"Chẳng lẽ mục tiêu của ngươi không phải là tranh bá Chư Tử Bách Gia sao? Ngươi... Ngươi muốn toàn bộ thiên hạ? Chẳng lẽ võ lâm Hoa Hạ, còn chưa đủ để cho ngươi giày vò?"
Lăng Việt quay người rời đi.
"Tổ của một loài chim nhỏ, làm sao chứa được một con đại bàng?"
"Một... Một triệu Ích Khí Đan!"
Lăng Việt cười lạnh.
"Năm ngoái Quỷ Cốc thu nhập 2000 tỉ, Y Thần đường của ngươi có hơn chín trăm người cầm đi 1200 tỉ, ngươi nói với ta là ngươi chỉ thiếu ta một triệu Ích Khí Đan thôi sao?"
Lúc này ở trên trán của Ninh Hiên Viên mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu bắt đầu lăn xuống.
"Năm nay... Năm nay dược liệu rất khang hiếm, ngươi cũng biết thu mua dược liệu có chút khó khắn, Linh khí mỏng manh, Kỳ Trân Dị Bảo khó tìm! Cho nên... Cho nên dẫn đến vật giá tăng lên. Vốn dĩ một triệu có thể mua được Nhân Sâm 500 năm, nhưng hiện tại phải tốn 3 triệu mới mua được!"
Lăng Việt gõ vài cái chỗ tay cầm, hơi hơi nhắm mắt lại, đầu ngửa ra sau, thân thể thả lỏng giống như nằm dài trên ghế.
"Giết!"
Một tiếng vừa vang lên, lập tức có hai tên đệ tử Chiến Thần đường lại lần nữa rút đao, tiếp tục là hai tiếng kêu thảm thiết rồi hai gã đệ tử Y Thần đường ngã xuống.
Nhưng, Y Thần đường không ai dám cử động, cái tên Lăng Việt đang ngồi ở trên cao kia thực lực của hắn rất thâm sâu, quỷ thần khó đoán.
Nếu Lăng Việt Nam không ra tay thì bên ngoài có hơn 10 ngàn tên đệ tử Chiến Thần đường cũng đủ đem bọn hắn đánh hồn phi phách tán!
Ninh Hiên Viên nắm chặt nắm đấm của mình, hít thở sâu mấy hơi kìm nén sự tức giận ở trong lòng.
"10 triệu Ích Khí Đan, 100 ngàn Tường Vân đan!"
"Hừ! cũng không ít nhỉ!"
Lăng Việt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
"Một tháng, ta cho ngươi thời gian một tháng! Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì phải đem lỗ thủng bổ sung cho ta, nếu như ngươi làm chậm trễ đại kế của ta, ta diệt Y Thần đường của ngươi!"
"Ngươi — —! Lăng Việt, ta nói cho ngươi biết, giết người cùng lắm đầu chạm đất mà thôi! Ngươi chớ có khinh người quá đáng! Ta dù sao cũng là một trong tam tuyệt của Quỷ Cốc, ngươi hùng hổ dọa người như thế, một chút thể diện cũng không chừa cho ta, chẳng lẽ ở trong mắt của ngươi không có vị đường chủ Y Thần đường là ta hay sao?"
Lăng Việt vỗ bàn đứng dậy.
"Ngươi nói đúng, Ta chính là không nể mặt ngươi, ngươi lại làm gì được ta?"
"Ngươi — —! Lăng Việt, Y Thần đường và Chiến Thần đường đều là một trong ba đường của Quỷ Cốc, Chiến Thần đường dựa vào cái gì mà bá đạo như vậy?"
"Dựa vào cái gì?"
Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, đi ra phía bên ngoài hoàn toàn xem tất cả đệ tử của Y Thần đường là không khí!
" Y Thần đường ngươi không dám giết người thì ta dám giết!"
" Y Thần đường ngươi không dám quản chuyện lớn thì ta dám quản!"
"Bễ nghễ thiên hạ, bá nghiệp ngàn năm của Quỷ Cốc, thiên hạ không ai dám trêu chọc!"
"Cái này... Thì ra là căn bản Chiến Thần đường đã kiêu ngạo bá đạo từ lâu rồi"
Ở ngoài viện, hơn 10000 tên đệ tử Chiến Thần đường cảm nhận được bá khí của Lăng Việt, lập tức nhiệt huyết tuôn ra, ào ào rút đao điên cuồng gào thét:
"Chiến Thần đường! Vạn tuổi! Chiến Thần đường! Vạn tuổi!"
"Thiếu chủ vạn tuổi!"
...
Tiếng la hét chấn động trời đất làm cho một đám Luyện Đan Sư của Y Thần đường run lẩy bẩy.
"Giết một trăm tên đệ tử, thi thể tre trên trước cửa chính Y Thần đường, miễn cho bọn họ không coi ta ra gì!"
"Tuân mệnh!"
Tiếng hô "Giết" rung trời, 100 vị Luyện Đan Sư cứ như vậy mà bị tước đoạt đi mạng sống của mình.
Thi thể của bọn họ thì lại bị treo ở trên tường bên ngoài Y Thần đường, máu chảy từ vách tường chảy xuống làm mặt đất nhuộm thành một màu đỏ tươi…
Ninh Hiên Viên tận mắt nhìn thấy nhưng lại không dám nhúc nhích!
Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu được Lăng Việt không phải người mà hắn có thể tùy tiện trêu chọc!
Nếu là đắc tội hắn thì cho dù có là đường chủ của Y Thần đường, Lăng Việt cũng giết không tha!
...
Sau khi rời Y Thần đường, Lăng Việt đi về hướng đại bản doanh của Chiến Thần đường.
So sánh với Y Thần đường, đại bản doanh của Chiến Thần đường có diện tích lớn hơn rất nhiều!
Dù sao nhân số của Chiến Thần đường cũng gấp một trăm lần nhân số của Y Thần đường!
Lăng Việt vừa đi vào dưới lầu liền vang lên chín tiếng chuông.
"Thiếu chủ hồi cốc, đệ tử Chiến Thần đường mau tới yết kiến!"
Một lát sau, từ ở trên lầu nhanh chóng có tám mươi ngàn tên đệ tử Chiến Thần đường cùng với 10 ngàn tên lúc nãy, chỉ trong vòng ba giây hình thành chín trận doanh.
Trận doanh gồm có 90000 người này cùng nhau quỳ xuống.
"Cung nghênh Thiếu chủ hồi cốc!"
Thanh thế ngập trời, thậm chí ngay cả những đám mây ở trên trời đều bị tách ra!
Lăng Việt coi như hài lòng gật đầu.
"Những ngày này ta không ở trong cốc để các ngươi chịu khổ rồi!"
"Thiếu chủ!"
Nghe được lời nói này của Lăng Việ mí mắt của một đám đệ tử cũng không nhịn nổi mà đỏ lên.
Bọn họ tuy là cốt cán, là vũ khí, là biểu tưởng của Quỷ Cốc!
Nhưng bọn họ cũng có thân thể máu thịt.
Bọn họ cần, không chỉ là vinh quang, bọn họ cũng cần được quan tâm.
"Không sao...."
Lăng Việt thở ra một hơi.
"ta đã giết 100 Đệ tử Y Thần đường để Răn đe, Còn chuyện đan dược thì cũng sẽ lần lượt bổ sung trở về, ta từng nói rằng là ta sẽ đem các ngươi bồi dưỡng thành quân đoàn mạnh nhất, để vinh quang của các ngươi lan tỏa khắp toàn bộ thế giới! Ngày đó... Sẽ không để cho các ngươi chờ quá lâu!"
Mọi người cùng hô lên:
"Nguyện vì Thiếu chủ giết hết kẻ thù, uống máu kẻ thù! Chinh chiến thiên hạ!"
Lúc này, Tú Nhi đi vào đến bên người của Lăng Việt, cái miệng nhỏ nhắn của nàng ghé vào tai nói vài câu, Lăng Việt khẽ nhíu mày, chợt hướng về phía mọi người quát:
"Hiện tại các ngươi chỉ cần chăm chỉ tập luyện, những việc còn lại không cần quan tâm. Nếu như Y Thần đường lại không để ý đến quy củ, trực tiếp giết!"
"Tuân mệnh!
...
Sau một nén nhang, Lăng Việt đi tới chỗ sâu nhất bên trong đại điện của Quỷ Cốc — — Thất Tinh Điện!
Nghe đồn ngôi đại điện này là do Quỷ Cốc Lão Tổ nghiên cứu tinh thể ở trên trời đúc thành, bản thân nó cũng tự mang trận thế, có thể trợ giúp Quỷ Cốc hấp thu Linh lực cuồn cuộn không dứt ở chung quanh trong núi lớn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhândẫn đến sự cường thịnh của Quỷ Cốc.
Lăng Việt hai tay đặt sau lưng, chậm rãi bước vào trong đó.
Ở trong một góc Thất Tinh Điện có một vị trung niên tóc dài, hai tay của hắn đặt sau lưng, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Tựa hồ là cảm giác được hơi thở của Lăng Việt, hắn thản nhiên nói:
"Ngươi đã đến?"
Lăng Việt nhẹ "Ừ" một tiếng.
"Chuyện ở Y Thần đường, ngươi làm có hơi quá! Dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, huống chi, Y Thần đường cũng là một bộ phận không thể thiếu của Quỷ Cốc chúng ta!"
"Người của Y Thần đường sống quá an nhàn, nếu không giết để răn đe, bọn họ không hề có động lực!"
Trung niên lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Lăng Việt, ánh mắt có chút phức tạp.
"Ta không biết năm năm trước mang ngươi từ Giang Châu về, đến cùng là tốt, hay là xấu! Tính tình của ngươi thích giết chóc, tư chất lại mạnh đáng sợ như vậy, dù cho tất cả các thiên tài ở trong thiên hạ cũng không có người có thể địch lại tư chất của ngươi! Nhưng mà phong cách làm việc của ngươi rất dễ dàng trêu chọc đến người khác!"
"Sự mạnh mẽ của Lăng Việt còn hơn sức mạnh của trời! Kẻ thù có nhiều hơn nữa kết cục cũng chỉ có chết mà thôi!"
Lời nói ngông cuồng này, nếu như bị người khác nghe thấy được, không chừng sẽ châm biếm trào phúng Lăng Việt là tự cao tự đại không biết trời cao đất rộng!
Nhưng chỉ có vị trung niên ở trước mắt này mới biết được, sự đáng sợ thật sự của Lăng Việt!
Thiếu niên này, không phải dùng lẽ thường để miêu tả.
"Đại hội tranh bá Chư Tử Bách Gia sắp bắt đầu! Nhưng hơn ngàn năm qua, Quỷ Cốc chúng ta một mực tuân theo tổ chế, chưa từng tham gia, bây giờ lại tham gia cái loại tiệc tùng giếc chóc, máy tươi vung vẫy khắp thiên hạ này. Thắng, Quỷ Cốc chúng ta trở thành môn phái đệ nhất thiên hạ. Thua, có lẽ Quỷ Cốc chúng ta từ đó về sau sẽ không gượng dậy nổi! Thậm chí là bị chôn vùi hoàn toàn! Ngươi... Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lăng Việt cười cười.
"Bốn phía xung quanh Hoa Hạ, có rất nhiều đàn sói thèm thuồng muốn nuốt chửng Họa Hạ chúng ta, vậy mà những tên tự xưng là cao thủ giang hồ võ lâm gì gì đó lại muốn mở ra một trận tranh bá Chư Tử Bách Gia, quả thực là chuyện buồn cười! Nếu như bọn họ nhất trí đối ngoại, thiên hạ này đã sớm của Hoa Hạ!"
Nghe lời nói của Lăng Việt, hai con ngươi của người Trung niên co rụt lại.
"Chẳng lẽ mục tiêu của ngươi không phải là tranh bá Chư Tử Bách Gia sao? Ngươi... Ngươi muốn toàn bộ thiên hạ? Chẳng lẽ võ lâm Hoa Hạ, còn chưa đủ để cho ngươi giày vò?"
Lăng Việt quay người rời đi.
"Tổ của một loài chim nhỏ, làm sao chứa được một con đại bàng?"