Tàn hồn Tiên Vương bị hủy diệt, Lăng Việt vung tay lên, nhẫn phỉ thúy lại lần nữa rơi vào trong tay.
"Đáng tiếc, thực lực của tôi còn chưa trở lại thời kì mạnh nhất, nếu không thì chỉ cần liếc một chút cũng đủ để xem thấu trí nhớ của tên này, cũng không cần ngồi đây lãng phí nước miếng. Có điều lấy được chiếc nhẫn này cũng không tệ, không gian để đồ cũng không nhỏ!"
Dứt lời, hắn đem chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, hai mắt liền nhắm vào, chỉ trong chốc lát, hắn liền rơi vào trạng thái tu luyện.
Hôm sau, ở bệnh viện khoa chỉnh hình Giang Châu.
Đám người Tống Vũ Hân đều tập trung ở trong phòng bệnh của Triệu Cường.
Triệu Cường bưng lấy cánh tay gãy của mình, một đôi mắt tràn đầy sự oán hận.
"Bác sĩ nói, xương cốt của cổ tay bị vỡ nát, cả đời này đều khó có khả năng khôi phục lại như trước."
"Tên đáng chết kia ra tay thật quá nặng!"
Triệu Cường lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người.
"Các vị, tôi tuyệt không buông tha cho tên nhóc con kia, nếu không thì cả đời này của tôi sẽ không cam lòng!"
"Yên tâm đi Triệu Cường, mấy người chúng tôi đã dùng tiền tìm mấy tên lưu manh khỏe mạnh, ngay lập tức sẽ đi khách sạn lớn Giang Bắc, chắc chắn sẽ đem tay của hắn đánh gãy!"
"Không! Chỉ đánh gãy tay của hắn thì không thể làm nguôi lửa giận của tôi, tôi muốn đem tứ chi của hắn, toàn bộ đánh gãy, để cho hắn từ nay về sau chỉ có thể làm một tên ăn mày!"
Lúc này ở trên mặt của Triệu Cường hiện rõ sự tàn nhẫn, sự tàn nhẫn này làm cho mấy nữ sinh có mặt tại đây đều nhịn không được sợ run cả người.
Tống Vũ Hân thoáng có chút lo lắng hỏi lại:
"Thế nhưng nếu chúng ta làm sự việc nghiêm trọng lên liệu có gây phiền phức gì hay không?"
"Sợ cái gì? Tôi nói cho Vũ Hân nghe, mọi người ở chỗ này đều có cha mẹ không giàu thì cũng có thế lực, cha mẹ của chúng ta đều là những người có máu mặt tại đất Giang Châu này. Tùy tiện vứt ít tiền, móc nối chút quan hệ, ha ha ha... Đừng nói là đem hắn đánh cho tàn phế, cho dù đánh chết hắn đi nữa thì có ai có thể đụng đến chúng ta?
"Khi tôi 16 tuổi, uống mấy cái chai bia sau đó lái xe đụng chết một lão già, cha tôi bỏ ra 2 triệu lo liệu mọi việc, không phải bây giờ tôi vẫn sống tốt đó sao? Chúng ta muốn tiền có tiền, muốn người có người, sợ cái gì?"
"Không sai, Triệu Cường tôi sẽ lái chiếc Audi của cha tôi đến để làm thanh thế chúng ta lớn thêm, đi thôi, đi tới khách sạn lớn Giang Châu nào."
"Được!"
Triệu Cường nheo mắt lại, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo như ẩn như hiện.
"Tên chó chết kia, tao nhất định phải để cho mày biết, đắc tội tao là lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của mày!"
Nói xong, khóe miệng của hắn nhịn không được nở một nụ cười giống như ma quỷ.
Toàn bộ xương cốt bị bóp vụn, không phải nổi đau có thể chịu nổi!
...
Một đoàn người, khí thế hung hăng đi lên tầng mười một của khách sạn lớn Giang Thành.
Nhưng khi bước đến tầng mười một của khách sạn thì mọi người không khỏi có cảm giác có chút kỳ quái.
"Bây giờ là giữa trưa, tại sao ở đây lại không có ai nhỉ?"
"Đừng nói là tên nhóc con kia cũng không có đến đây nha?"
Ngay tại lúc nội tâm của Triệu Cường đang thất vọng, một cô gái phục vụ với đôi giày cao gót mang theo những tiếng động cộc cộc cộc đi tới.
"Xin chào các vị, xin hỏi bên trong các vị ai là Triệu Cường tiên sinh?"
Triệu Cường sững sờ, nghi ngờ nói:
"Chính là tôi."
"Ngài khỏe chứ Triệu Cường tiên sinh? Khách hàng cũ của chúng tôi muốn mời ngài cùng bạn của ngài vào phòng nói chuyện."
"Khách hàng của các cô? Tìm tôi sao?"
Đám người Triệu Cường hai mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không hiểu chuyện gì đang xãy ra.
Cô gái phục vụ tươi cười trả lời:
"Không sai, chính là mời các vị, mời các vị theo tôi."
Mấy người nhìn nhau, Triệu Cường khẽ cắn môi, nói:
"Đi thôi, tôi cũng muốn đi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì
Khi đám người Triệu Cường vừa mới đi tới phòng, thì phát hiện Lăng Việt đã ở trong phòng rồi, mọi người nhìn thấy ở trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn một nồi lẫu, bên cạnh thì phối đồ ăn phong phú, còn có thêm mấy bình Kim Trang Vodka.
"Các ngươi đến rất đúng lúc, ngồi đi."
Lăng Việt thản nhiên ăn một miếng thịt dê nướng, mấy người đều đưa ánh mắt nhìn về Triệu Cường, Triệu Cường khẽ cắn môi, hắn hừ lạnh một tiếng ngồi đối diện với Lăng Việt, còn những người khác cũng ngồi xuống bên cạnh Triệu Cường.
Nhìn thấy Lăng Việt không chút kiêng kỵ ngồi ăn thịt dê, Triệu Cường tức giận liền dùng tay vỗ mạnh xuống bàn một cái.
"Nhóc con, mày đừng tưởng rằng mời tụi tao ăn bữa cơm, tao sẽ tha thứ cho mày chuyện mày đánh gãy tay của tao! Tao cũng không phải loại dễ dàng như vậy! Mày làm gãy tay của tao, tao tuyệt không tha cho mày!"
Lăng Việt thổi thôi một miếng thịt dê, vừa ăn vừa nói:
"Đừng hiểu lầm, ta hôm nay mời các ngươi ăn cơm, không phải là muốn xin lỗi các ngươi."
Triệu Cường nhất thời vỗ bàn đứng dậy, chỉ thẳng mặt Lăng Việt giận dữ hét:
"Mày dám đùa giỡn tao? Mày có tin tao có thể giết chết mày hay không?"
Lăng Việt liền nhìn cũng không nhìn hắn, tiếp tục ăn đồ ăn.
"Tôi cũng không chạy các cậu gấp cái gì?"
Triệu Cường nghe vậy, mới chậm rãi ngồi xuống.
"Nhóc con, mày cũng không cần phải phách lối, tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu xin lỗi bản thiếu, có lẽ bản thiếu gia còn có thể lưu cho mày một hơi, để mày sống lâu thêm một thời gian nữa. Nếu không, hôm nay mày tốn bao nhiêu thời gian ăn bửa cơm này, thì một chút nữa tao sẽ đánh mày cho vừa đủ thời gian mày ăn cơm nha!"
Lăng Việt cười cười.
"Tôi không phủ nhận, dù sao các anh đối với bạn học cũ của mình đều có thể tùy ý nguyền rủa, chế giễu, thì đối với một người xa lạ thì có thể tốt hơn chỗ nào chứ?"
Mấy người khẽ giật mình, Triệu Cường chợt cười lạnh hỏi:
"Người mày nhắc đến là Lăng Việt? Hừ, chuyện này cũng không trách được tụi tao nha! Là vì một nhà của hắn chọc phải người không nên chọc, đáng đời!"
Tống Vũ Hân nghe thấy Triệu Cường soi mói về gia đình của Lăng Việt, hắn cũng tiếp tục châm dầu vào lửa, hững hờ cười nói:
"Hình như tôi có nghe nói, chính vì mẹ của Lăng Việt câu được thiếu gia của một gia tộc lớn tại Yến Kinh cho nên mới rơi vào kết quả như vậy!"
"Nghĩ không ra mẹ của Lăng Việt thế mà còn là một ả dâm phụ. Dạng người như vậy, thì làm sao có thể sinh ra được loại người tốt đẹp gì chứ? Nếu Lăng Việt không chết, khẳng định cũng không phải kẻ tốt lành gì."
Lúc này sắc mặt của Lăng Việt trở nên lạnh lùng, hiện tại hắn giống như một lão già trăm tuổi, đã sớm coi nhẹ lòng người bạc bẽo ở thế gian này.
Hắn để đũa xuống, một hơi uống cạn một chai Vodka.
"Cường Tử."
Một tiếng Cường Tử này, làm cho thân thể của Triệu Cường chấn động, ở trong trí nhớ của hắn tựa hồ như là rất lâu rồi không có ai kêu hắn như vậy.
"Cậu có nhớ, năm đó mỗi ngày cậu trốn học đi chơi nét, là ai dùng bả vai để cậu giẫm lên leo tường?"
"Hân Hân."
"Cậu có nhớ, năm đó chuyến làm ăn của Tống gia thất bại, là ai giúp đỡ Tống gia? Trợ giúp Tống gia vượt qua cửa ải khó khăn đó?"
"Tiểu Long."
"Cậu có nhớ, năm đó mẹ của cậu bệnh nặng, là ai để cha mẹ của mình bôn ba trong đêm tuyết suốt 400km để tới cứu mạng sống của mẹ cậu?"
"Các cậu có từng nhớ đến, đã từng có một tên thiếu niên mua nước cho các cậu, làm việc giúp các cậu, cùng các cậu chơi bóng rổ, tốn một thời tuổi thanh xuân để ở bên các cậu chăng?"
Trong phòng yên lặng lại, mọi người toàn bộ trừng to mắt, trong lòng rung động.
"Mày... Mày là Lăng Việt?"
Mí mắt của Lăng Việt có chút đỏ, hắn hít thở sâu một hơi rồi đứng dậy chỉnh sửa lại áo khoác.
"Hôm nay, bữa cơm này chính là buổi liên hoan đầu tiên sau năm năm gặp lại, cũng coi như là... Bữa cơm cuối cùng của các cậu đi."
"Ăn đi, tôi đã bao hết toàn bộ tầng 11 này, hôm nay... Sẽ không có người nào tới quấy rầy các cậu! Tôi đã ăn xong rồi, các cậu tùy ý."
Lăng Việt cười cười, hướng về mọi người cúi đầu một cái, quay người rời đi.
Mọi người trầm mặc rất lâu, trong lòng không ngừng rung động, những suy nghĩ ở trong đầu đều dừng lại!
Ở trong suy nghĩ của họ, tên thiếu niên vốn đã chết vậy mà lại trở về còn chính mắt nhìn thấy trò hề của bọn họ!
Giờ khắc này, trên mặt mọi người đều toát ra lửa giận.
"Đáng tiếc, thực lực của tôi còn chưa trở lại thời kì mạnh nhất, nếu không thì chỉ cần liếc một chút cũng đủ để xem thấu trí nhớ của tên này, cũng không cần ngồi đây lãng phí nước miếng. Có điều lấy được chiếc nhẫn này cũng không tệ, không gian để đồ cũng không nhỏ!"
Dứt lời, hắn đem chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, hai mắt liền nhắm vào, chỉ trong chốc lát, hắn liền rơi vào trạng thái tu luyện.
Hôm sau, ở bệnh viện khoa chỉnh hình Giang Châu.
Đám người Tống Vũ Hân đều tập trung ở trong phòng bệnh của Triệu Cường.
Triệu Cường bưng lấy cánh tay gãy của mình, một đôi mắt tràn đầy sự oán hận.
"Bác sĩ nói, xương cốt của cổ tay bị vỡ nát, cả đời này đều khó có khả năng khôi phục lại như trước."
"Tên đáng chết kia ra tay thật quá nặng!"
Triệu Cường lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người.
"Các vị, tôi tuyệt không buông tha cho tên nhóc con kia, nếu không thì cả đời này của tôi sẽ không cam lòng!"
"Yên tâm đi Triệu Cường, mấy người chúng tôi đã dùng tiền tìm mấy tên lưu manh khỏe mạnh, ngay lập tức sẽ đi khách sạn lớn Giang Bắc, chắc chắn sẽ đem tay của hắn đánh gãy!"
"Không! Chỉ đánh gãy tay của hắn thì không thể làm nguôi lửa giận của tôi, tôi muốn đem tứ chi của hắn, toàn bộ đánh gãy, để cho hắn từ nay về sau chỉ có thể làm một tên ăn mày!"
Lúc này ở trên mặt của Triệu Cường hiện rõ sự tàn nhẫn, sự tàn nhẫn này làm cho mấy nữ sinh có mặt tại đây đều nhịn không được sợ run cả người.
Tống Vũ Hân thoáng có chút lo lắng hỏi lại:
"Thế nhưng nếu chúng ta làm sự việc nghiêm trọng lên liệu có gây phiền phức gì hay không?"
"Sợ cái gì? Tôi nói cho Vũ Hân nghe, mọi người ở chỗ này đều có cha mẹ không giàu thì cũng có thế lực, cha mẹ của chúng ta đều là những người có máu mặt tại đất Giang Châu này. Tùy tiện vứt ít tiền, móc nối chút quan hệ, ha ha ha... Đừng nói là đem hắn đánh cho tàn phế, cho dù đánh chết hắn đi nữa thì có ai có thể đụng đến chúng ta?
"Khi tôi 16 tuổi, uống mấy cái chai bia sau đó lái xe đụng chết một lão già, cha tôi bỏ ra 2 triệu lo liệu mọi việc, không phải bây giờ tôi vẫn sống tốt đó sao? Chúng ta muốn tiền có tiền, muốn người có người, sợ cái gì?"
"Không sai, Triệu Cường tôi sẽ lái chiếc Audi của cha tôi đến để làm thanh thế chúng ta lớn thêm, đi thôi, đi tới khách sạn lớn Giang Châu nào."
"Được!"
Triệu Cường nheo mắt lại, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo như ẩn như hiện.
"Tên chó chết kia, tao nhất định phải để cho mày biết, đắc tội tao là lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của mày!"
Nói xong, khóe miệng của hắn nhịn không được nở một nụ cười giống như ma quỷ.
Toàn bộ xương cốt bị bóp vụn, không phải nổi đau có thể chịu nổi!
...
Một đoàn người, khí thế hung hăng đi lên tầng mười một của khách sạn lớn Giang Thành.
Nhưng khi bước đến tầng mười một của khách sạn thì mọi người không khỏi có cảm giác có chút kỳ quái.
"Bây giờ là giữa trưa, tại sao ở đây lại không có ai nhỉ?"
"Đừng nói là tên nhóc con kia cũng không có đến đây nha?"
Ngay tại lúc nội tâm của Triệu Cường đang thất vọng, một cô gái phục vụ với đôi giày cao gót mang theo những tiếng động cộc cộc cộc đi tới.
"Xin chào các vị, xin hỏi bên trong các vị ai là Triệu Cường tiên sinh?"
Triệu Cường sững sờ, nghi ngờ nói:
"Chính là tôi."
"Ngài khỏe chứ Triệu Cường tiên sinh? Khách hàng cũ của chúng tôi muốn mời ngài cùng bạn của ngài vào phòng nói chuyện."
"Khách hàng của các cô? Tìm tôi sao?"
Đám người Triệu Cường hai mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không hiểu chuyện gì đang xãy ra.
Cô gái phục vụ tươi cười trả lời:
"Không sai, chính là mời các vị, mời các vị theo tôi."
Mấy người nhìn nhau, Triệu Cường khẽ cắn môi, nói:
"Đi thôi, tôi cũng muốn đi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì
Khi đám người Triệu Cường vừa mới đi tới phòng, thì phát hiện Lăng Việt đã ở trong phòng rồi, mọi người nhìn thấy ở trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn một nồi lẫu, bên cạnh thì phối đồ ăn phong phú, còn có thêm mấy bình Kim Trang Vodka.
"Các ngươi đến rất đúng lúc, ngồi đi."
Lăng Việt thản nhiên ăn một miếng thịt dê nướng, mấy người đều đưa ánh mắt nhìn về Triệu Cường, Triệu Cường khẽ cắn môi, hắn hừ lạnh một tiếng ngồi đối diện với Lăng Việt, còn những người khác cũng ngồi xuống bên cạnh Triệu Cường.
Nhìn thấy Lăng Việt không chút kiêng kỵ ngồi ăn thịt dê, Triệu Cường tức giận liền dùng tay vỗ mạnh xuống bàn một cái.
"Nhóc con, mày đừng tưởng rằng mời tụi tao ăn bữa cơm, tao sẽ tha thứ cho mày chuyện mày đánh gãy tay của tao! Tao cũng không phải loại dễ dàng như vậy! Mày làm gãy tay của tao, tao tuyệt không tha cho mày!"
Lăng Việt thổi thôi một miếng thịt dê, vừa ăn vừa nói:
"Đừng hiểu lầm, ta hôm nay mời các ngươi ăn cơm, không phải là muốn xin lỗi các ngươi."
Triệu Cường nhất thời vỗ bàn đứng dậy, chỉ thẳng mặt Lăng Việt giận dữ hét:
"Mày dám đùa giỡn tao? Mày có tin tao có thể giết chết mày hay không?"
Lăng Việt liền nhìn cũng không nhìn hắn, tiếp tục ăn đồ ăn.
"Tôi cũng không chạy các cậu gấp cái gì?"
Triệu Cường nghe vậy, mới chậm rãi ngồi xuống.
"Nhóc con, mày cũng không cần phải phách lối, tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu xin lỗi bản thiếu, có lẽ bản thiếu gia còn có thể lưu cho mày một hơi, để mày sống lâu thêm một thời gian nữa. Nếu không, hôm nay mày tốn bao nhiêu thời gian ăn bửa cơm này, thì một chút nữa tao sẽ đánh mày cho vừa đủ thời gian mày ăn cơm nha!"
Lăng Việt cười cười.
"Tôi không phủ nhận, dù sao các anh đối với bạn học cũ của mình đều có thể tùy ý nguyền rủa, chế giễu, thì đối với một người xa lạ thì có thể tốt hơn chỗ nào chứ?"
Mấy người khẽ giật mình, Triệu Cường chợt cười lạnh hỏi:
"Người mày nhắc đến là Lăng Việt? Hừ, chuyện này cũng không trách được tụi tao nha! Là vì một nhà của hắn chọc phải người không nên chọc, đáng đời!"
Tống Vũ Hân nghe thấy Triệu Cường soi mói về gia đình của Lăng Việt, hắn cũng tiếp tục châm dầu vào lửa, hững hờ cười nói:
"Hình như tôi có nghe nói, chính vì mẹ của Lăng Việt câu được thiếu gia của một gia tộc lớn tại Yến Kinh cho nên mới rơi vào kết quả như vậy!"
"Nghĩ không ra mẹ của Lăng Việt thế mà còn là một ả dâm phụ. Dạng người như vậy, thì làm sao có thể sinh ra được loại người tốt đẹp gì chứ? Nếu Lăng Việt không chết, khẳng định cũng không phải kẻ tốt lành gì."
Lúc này sắc mặt của Lăng Việt trở nên lạnh lùng, hiện tại hắn giống như một lão già trăm tuổi, đã sớm coi nhẹ lòng người bạc bẽo ở thế gian này.
Hắn để đũa xuống, một hơi uống cạn một chai Vodka.
"Cường Tử."
Một tiếng Cường Tử này, làm cho thân thể của Triệu Cường chấn động, ở trong trí nhớ của hắn tựa hồ như là rất lâu rồi không có ai kêu hắn như vậy.
"Cậu có nhớ, năm đó mỗi ngày cậu trốn học đi chơi nét, là ai dùng bả vai để cậu giẫm lên leo tường?"
"Hân Hân."
"Cậu có nhớ, năm đó chuyến làm ăn của Tống gia thất bại, là ai giúp đỡ Tống gia? Trợ giúp Tống gia vượt qua cửa ải khó khăn đó?"
"Tiểu Long."
"Cậu có nhớ, năm đó mẹ của cậu bệnh nặng, là ai để cha mẹ của mình bôn ba trong đêm tuyết suốt 400km để tới cứu mạng sống của mẹ cậu?"
"Các cậu có từng nhớ đến, đã từng có một tên thiếu niên mua nước cho các cậu, làm việc giúp các cậu, cùng các cậu chơi bóng rổ, tốn một thời tuổi thanh xuân để ở bên các cậu chăng?"
Trong phòng yên lặng lại, mọi người toàn bộ trừng to mắt, trong lòng rung động.
"Mày... Mày là Lăng Việt?"
Mí mắt của Lăng Việt có chút đỏ, hắn hít thở sâu một hơi rồi đứng dậy chỉnh sửa lại áo khoác.
"Hôm nay, bữa cơm này chính là buổi liên hoan đầu tiên sau năm năm gặp lại, cũng coi như là... Bữa cơm cuối cùng của các cậu đi."
"Ăn đi, tôi đã bao hết toàn bộ tầng 11 này, hôm nay... Sẽ không có người nào tới quấy rầy các cậu! Tôi đã ăn xong rồi, các cậu tùy ý."
Lăng Việt cười cười, hướng về mọi người cúi đầu một cái, quay người rời đi.
Mọi người trầm mặc rất lâu, trong lòng không ngừng rung động, những suy nghĩ ở trong đầu đều dừng lại!
Ở trong suy nghĩ của họ, tên thiếu niên vốn đã chết vậy mà lại trở về còn chính mắt nhìn thấy trò hề của bọn họ!
Giờ khắc này, trên mặt mọi người đều toát ra lửa giận.