Mục lục
Thiếu chủ quỷ cốc - Lăng Việt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Lăng Tuyết cũng trợn lên thật lớn, dán mắt nhìn chằm chằm Lăng Việt, không thể tin được tất cả những chuyện trước mắt!

Lăng Việt, đây chính là bản lĩnh của anh sao? Khó trách anh lại ngông cuồng như thế!

Cao thủ có thể bay trên trời mà cũng chỉ là con kiến trong tay anh, tùy tiện dùng một chiêu là có thể tiêu diệt!

Người nào có thể sánh bằng thủ đoạn đoạt tạo hóa thiên địa này?

Lăng Đại triệt để tuyệt vọng, bất lực co quắp trên mặt đất, mặt xám như tro.

"Điều đó không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng!"

Ông ta như hóa điên, không ngừng nỉ non, nhưng Lăng Việt căn bản lười quan tâm.

"Trương Đạo Sơ, ra tay đi!"

"Vâng!"

Trương Đạo Sơ vung tay một cái, lập tức có mấy tên thủ hạ bắt cả nhà Lăng Đại lại.

Bác gái như hóa điên, gào khóc lên.

"Tha mạng a!! Lăng Việt, cậu tha cho chúng tôi đi! Là vợ chồng chúng tôi không tốt! Là chúng tôi thấy tiền sáng mắt, vì vinh hoa phú quý mà bán rẻ cha cậu! Tôi van xin cậu nể mặt chúng ta là người một nhà, tha cho chúng tôi một mạng đi! Chúng tôi đưa tất cả tài sản cho cậu! Có được không? Hu hu hu... ."

"Nếu như có thể, tôi thà rằng các người chỉ tham tài sản nhà tôi!"

Trong lời nói của Lăng Việt lộ ra bi ai và thất vọng vô tận, bị thân nhân của mình phản bội, đây là trải nghiệm đau đớn đến cỡ nào?

Nhất là cha, cho đến lúc chết, sợ rằng cha cũng không biết người anh trai chí thân mới là một trong những thủ phạm hại chết mình?

Những thôn dân ở đây thấy cảnh này cũng không khỏi bừng tỉnh, lập tức chỉ trỏ cả gia đình Lăng Đại.

Nhưng chuyện tới bây giờ, Lăng Việt cũng không vì một lời giải thích mà tha cho cả gia đình Lăng Đại!

Thủ hạ của Trương Đạo Sơ trực tiếp tung một chiêu, đánh chết bác gái.

Nhìn thấy xác vợ mình ngã xuống, Lăng Đại triệt để tỉnh ngộ!

Ông ta tự giễu mà thê lương cười một tiếng: "Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể tồn tại!"

Trương Đạo Sơ cười lạnh: "Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm vậy?"

Lăng Đại lắc đầu: "Nếu như biết rõ hôm nay thì sao lại có lúc trước?"

Ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Việt.

"Lăng Việt, tôi cầu xin cậu! Tất cả mọi chuyện đều là tôi không đúng, cậu muốn giết tôi thì giết đi! Tôi đáng chết! Tôi nghiệp chướng nặng nề! Nhưng Lăng Nhiên và Lăng Tâm còn nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến tụi nó, tôi xin cậu, cậu tha cho tụi nó có được không?"

Lăng Việt bình tĩnh châm một điếu thuốc.

"Mỗi một tờ tiền, mỗi một món hàng hiệu của nhà ông đều nhiễm máu của cha mẹ tôi. Tụi nó hưởng thụ ba năm, sao lại nói vô tội?"

Đồng tử của Lăng Đại co rụt lại.

"Cậu... Cậu không được! Cậu không thể giết tụi nó! Lăng Việt, tôi xin cậu! Cậu tha cho tụi nó! Không thì tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Lăng Việt không nhìn ông ta, chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ.

"Giết — —!"

"Không — —!"

Lăng Đại kêu thảm một tiếng, đôi trai gái cũng ngã vào vũng máu.

"Lăng Việt! Mày không phải là người! Mày là súc sinh!"

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK