Cô đem tất cả mọi cảm xúc mà suốt năm năm qua cô ngày đêm tích lũy, tất cả đều ở thời
khắc này giao phó cho Lăng Việt.
Một lát sau, tiếng vỗ tay vang lên như sấm động! Tiếng võ tay nhiệt liệt làm Mục Y Nhân giật mình tỉnh lại, cô giống như một con thỏ trắng bị dọa đến hoảng sợ, lập tức đem đầu vùi trong ngực của Lăng Việt, còn tay thì hung hăng đấm một cái lên ngực của hắn.
Lãng Việt cười cười.
Hắn ôm Mục Y Nhân vào ngực.
Năm năm qua mỗi một khắc đều mong nhớ tới cô!
Hắn khẽ vuốt tóc Mục Y Nhân, cười nhạt một tiếng, nói:
“Nhìn về phía ngoài cửa đi, anh sẽ vì em mà giành cả thiên hạ.”
Mục Y Nhân nhìn qua một chút, những ông chủ người giàu có ở Giang Châu đều đồng loạt quỳ xuống.
Theo hướng cổng biệt thự Trần gia, mọi người lũ lượt kéo đi ra bên ngoài. Còn có một số người nhanh chóng chạy ra quỳ xuống, nữa chữ cũng không dám nói nên lời.”
Trong đó thậm chí có những nhân vật tai to mặt lớn, thân phận cực kì tôn quý, cho dù là Mục Y Nhân ngày bình thường đều phải nói chuyện khách khí với họ.
Mà bây giờ thì sao, tất cả những người này đều trở thành thủ hạ dưới trướng của Lăng Việt!
Trong lúc nhất thời, cô cũng không thể nào thích ứng được với những thứ này!
“Lăng Việt... Năm năm nay, anh đã trải qua chuyện gì a?”
Lăng Việt khẽ cười một tiếng.
“Chuyện này khi về nhà anh sẽ nói rõ đầu đuôi cho em biết. Hiện tại, ta còn có chuyện phải xử lí”
Nói xong, Lăng Việt chậm rãi đi đến trước mặt Trần Lễ Thạch.
Lúc này, Trân Lễ Thạch lấy đâu ra cỗ khí thế như lúc nãy nữa.
Anh ta lúc này đã hoàn toàn chìm vào trong sự hoảng sợi
Nhiều Giang Châu đỉnh cấp phú hào như vậy, bây giờ đều đi tới Trần gia hắn, không chỉ thế, hết thảy bọn hắn đều quỳ dưới chân của Lăng Việt!!
Lăng Việt phải cường đại đến cỡ nào mới thuần phục được tất cả bọn họ đây?
Mà Trần Lễ Thạch may mắn giữ được cái mạng nhỏ, thế mà hết lân này đến lần khác đều đi đắc tội với Lăng Việt!
Đây là một việc đáng sợ đến bực nào.
Cha mẹ của anh ta cũng đều đã chết hết cả rồi, anh ta giờ đã không còn gì nữa ?
“Lăng. .. Lăng Việt, cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”
“Quỷ cốc Lăng Việt, tự là Vô Địch! Nhớ kỹ cái tên này, nếu có kiếp sau, cũng chớ mà tùy tiện đi trêu chọc họ Lăng!”
“Không -I”
Trần Lễ Thạch hét thảm một tiếng, nước mắt nước mũi đều tuôn hết cả ra.
“Đừng giết tôi, tha... tha cho tôi đi! Tôi không dám, về sau tôi không bao giờ dám, ngươi tha cho tôi đi, ô Ô... ˆ
Đối mặt với siêu cấp ma đầu Lăng Việt trước mặt, cho dù là Trân Lễ Thạch luôn luôn phách lối, giờ phút này, cũng chỉ có thể cầu xin hắn tha thứ.
Anh ta đã thảm hại đến không đến mức thảm hại hơn, bị thực lực của Lăng Việt nghiền ép triệt để đến mức không thể ngóc đầu lên được!