"Mã đại sư không phải là hoàng đế, nhưng Mã đại sư có thể giết hai ông cháu các người!"
Lời này vừa dứt thì phía sau truyền đến một âm thanh uy nghiêm.
"Khẩu khí cũng lớn thật đấy!"
Bấy giờ, một ông lão tóc hoa râm bước ra, khuôn mặt hồng hào, dáng người vạm vỡ.
Nhìn thấy ông, chị Thái lập tức bước tới, nói với vẻ lo lắng:
"Ông nội, sao ông lại ra ngoài?"
"Nếu như ông không đi ra, bọn họ sẽ chịu bỏ qua sao?"
Nói xong, ông Thái tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào những người trước mặt.
Mấy thanh niên kia thấy vậy thì bật cười bỡn cợt.
"Vẫn là ông Thái có đầu óc tốt, suy nghĩ rất rõ ràng."
"Có ai có thể thoát khỏi tầm ngắm của ông Mã chứ?"
Thái Trường Viễn cười lạnh.
"Để tôi nói cho các người biết! Công thức hoàng gia của nhà họ Thái chúng tôi chỉ truyền lại cho con cháu trong nhà! Cho dù Thái Trường Viễn tôi có phải liều mạng, thì tôi cũng sẽ không bao giờ giao nó cho các người! Về phần phục vụ Mã Xương Long lại càng không thể! Hắn ta không xứng để tôi làm đầu bếp riêng!”
Mấy người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Ông Thái, đừng quá đáng quá!"
"Hay lắm! Chúng tôi chỉ muốn thương lượng đàng hoàng cùng với ông nhưng ông rượu mừng không uống, cứ muốn uống rượu phạt sao!"
"Lão già, cái gì tôi cùng tốt, duy chỉ có tính tình là không tốt đâu!"
"Khốn nạn, đã vậy thì đừng trách sao!"
Đám người đồng loạt đứng lên, siết chặt nắm đấm vang lên loạt tiếng răng rắc!
"Đừng giết ông ta, chừa cái mạng của ông ta lại để còn giao ra công thức hoàng gia!"
"Được rồi!"
Ông Thái khịt mũi lạnh lùng, bước chân vững vàng bước về phía trước mà không sợ hãi.
Có thể thấy rằng ông ta cũng có một chút bản lĩnh.
Hai bên lập tức lao vào chiến đấu trong tích tắc.
"Bùm--!"
Mỗi đòn tùng ra đều là đòn sát thủ!
Ông Thái không nương tay chút nào, đám người bên kia cũng đang cố gắng đánh bại ông ta.
Nhìn thấy ông Thái dũng cảm đối mặt với kẻ thù như vậy, Mục Y Nhân không thể không nói: