Giang Vân Ảnh vừa cất tiếng hỏi, ngay lập tức vẻ mặt của Kiều Yến hiện lên mấy phần kinh ngạc. Bà không ngờ hôm nay đứa con trai của của mình lại chịu ăn nói lễ phép như thế. Mọi khi, nếu gặp bà, Giang Vân Ảnh thường chỉ là đòi tiền hoặc bày ra thái độ lạnh nhạt, chứ chưa bao giờ hỏi han bà lấy một câu.. Vậy mà hôm nay...trông cậu cũng thật lạ, chả lẽ bị ngã xong một chuyến liền suy nghĩ thông suốt rồi?
Kiều Yến vẫn còn đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên Giang Vân Ảnh lại gọi thêm một tiếng "mẹ", cuối cùng bà cũng chịu đem tâm trí quay lại hiện thực, tạm thời bỏ qua đống thắc mắc trong lòng.
"Sao vậy con?" Giọng bà hết sức ôn nhu mà đáp lại.
"Mẹ...con...xin lỗi." Giang Vân Ảnh vừa nói ra câu "xin lỗi" vừa cúi gằm mặt xuống, hai tay siết chặt lấy tấm chăn đang đắp ở chân, mắt cũng chớp chớp mấy lần, lông mi dài, rậm khẽ run nhẹ.
"Con..." Kiều Yến có chút kích động, khóe mắt bà bắt đầu ươn ướt, sống mũi cay xè. Không ngờ, có một ngày bà lại được nhìn thấy đứa con mà mình vất vả nuôi nấng bao năm, cuối cùng nó cũng chịu hiểu chuyện. "Sao con lại xin lỗi mẹ?"
"Trước kia con đã gây ra không ít phiền toái cho ba mẹ.. Bây giờ con hối hận rồi, con hứa sẽ ngoan ngoãn và chăm chỉ đi đóng phim, không phá phách nữa. Ba mẹ đừng có bỏ con nha?" Giang Vân Ảnh nói xong cũng là lúc cậu ngước mắt lên nhìn Kiều Yến.
Không biết từ bao giờ, đôi mắt của cậu đã ửng hồng, vẻ mặt lại có chút ủy khuất. Trông vô cùng đáng thương.
"Con...ba mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu, yên tâm." Kiều Yến vẫn còn kích động trong lòng, nhưng bà vẫn kìm nén lại mà đi đến ôm con trai, sau cùng còn xoa nhẹ mái tóc của Giang Vân Ảnh như muốn an ủi cậu.
"Vâng.." Giang Vân Ảnh dù đã ngoài hai mươi, và còn là một Alpha cứng rắn nhưng bây giờ cậu lại đang nằm trong vòng tay của mẹ, trông rất giống một bé con. Vừa sạch sẽ lại vừa ngoan ngoãn, ai cũng muốn dang tay ra bảo vệ.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Kiều Yến, còn tiểu hệ thống thì lại khác. Nó nằm trong không gian hệ thống, một tay cầm hộp bắp rang bơ, một tay cầm ly coca, trước mặt là một màn hình lớn đang chiếu cảnh ở trong phòng bệnh.
Tiểu Miêu vừa ăn vừa uống hết sức thoải mái, miệng cũng không ngừng lúc nào, rảnh ra là đánh giá độ lươn lẹo của kí chủ nhà mình.
"Chậc...mẹ của nguyên chủ cũng thật dễ tin người. Rõ ràng kí chủ là đang diễn vậy mà bà ấy cũng không có phát hiện ra, còn đến an ủi cậu ấy nữa chứ."
[Tiểu hệ thống, đừng tưởng lầm bầm trong không gian mà ta không nghe thấy. Ngươi liệu hồn mà ăn nói cho cẩn thận, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu]
Tiểu Miêu còn đang tính "nói xấu" Giang Vân Ảnh tiếp, đột nhiên từ bốn phía đều vang lên tiếng nói của cậu. Một giọng nói hết sức dễ nghe, dịu dàng, mềm dẻo nhưng qua tai tiểu hệ thống thì đó chính là tiếng nói đòi mạng!! Rõ ràng nó đã ở trong không gian hệ thống rồi mà người này vẫn còn không buông tha cho nó. Nếu đang diễn vậy thì cậu cứ diễn tiếp đi, còn dư thời gian để tâm đến nó làm gì cơ chứ??
Sau một hồi náo loạn ở trong lòng, cuối cùng tiểu Miêu chọn cách giả điếc, coi như không nghe thấy lời cậu nói. Im lặng là vàng.
Còn về phần Giang Vân Ảnh, lúc nói câu kia cậu cũng chỉ có ý định dọa tiểu hệ thống một chút chứ không có làm thật nên sau khi nói xong, cậu lại quay về thực tế mà tiếp tục lấy lòng Kiều Yến.
Kiểu Yến qua mười phút đã hoàn toàn tiếp thu sự thật là con trai mình đã thay đổi hoàn toàn. Mặc dù việc này có hơi bất ngờ nhưng nó cũng không quan trọng lắm, chỉ cần Giang Vân Ảnh hiểu chuyện là được rồi. Bà và chồng cũng sẽ bớt khổ. Chung quy lại nỗi lòng của ba mẹ nào mà chả giống nhau, chỉ muốn con có thể trở thành người tốt, giúp ích được cho đời và tự lo được cho bản thân..
Reng...reng..
Kiều Yến còn đang định hỏi thăm Giang Vân Ảnh một số chuyện, điện thoại trong túi bà lại vang lên. Cuối cùng, dưới sự "khuyên bảo" của Giang Vân Ảnh, Kiều Yến vẫn là cầm điện thoại đi ra ngoài nghe máy. Cả phòng bệnh lúc này chỉ còn lại một mình Giang Vân Ảnh.
Mẹ đi rồi, Giang Vân Ảnh cũng không phí hơi diễn tiếp nữa, cậu ngả lưng dựa vào thành giường, đôi mắt khép hờ, tay chân để thả lỏng, trông bộ dáng có chút lười biếng chứ không còn vẻ "bé ngoan" như lúc Kiều Yến ở đây.
[Kí chủ, cậu thu liễm lại chút đi. Dù sao mẹ nguyên chủ cũng đang ở ngoài kia, nếu bà ấy chẳng may trở vào thì ấn tượng của bà ấy đối với cậu sẽ là âm vô cùng đấy]
Tiểu hệ thống sau khi bị dọa sợ một phen, nó cũng lấy lại bình tĩnh. Lúc này còn không sợ chết mà nhảy ra khuyên bảo kí chủ nhà mình, hoàn toàn không ngó đến sắc mặt dần hóa đen của Giang Vân Ảnh khi bị "chỉnh đốn".
Nhưng nói gì thì nói, Giang Vân Ảnh vẫn đang muốn tạo ấn tượng tốt trong lòng Kiều Yến, cậu cũng không muốn công sức mình bỏ ra nãy giờ là vô ích. Cuối cùng dù không muốn nhưng cậu vẫn điều chỉnh lại tư thế ngồi sao cho đàng hoàng nhất. Xong việc, Giang Vân Ảnh mới thở phào một hơi, còn đang tính chờ Kiều Yến quay lại, bên trong đầu đã vang lên giọng nói của máy móc.
[Ting! Đã hết 20 phút trải nghiệm, bây giờ là lúc tải xuống nhiệm vụ của bạn]
[Ting! Hệ thống thông báo: nhiệm vụ của kí chủ mang mã số 1902 là...]
Kiều Yến vẫn còn đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên Giang Vân Ảnh lại gọi thêm một tiếng "mẹ", cuối cùng bà cũng chịu đem tâm trí quay lại hiện thực, tạm thời bỏ qua đống thắc mắc trong lòng.
"Sao vậy con?" Giọng bà hết sức ôn nhu mà đáp lại.
"Mẹ...con...xin lỗi." Giang Vân Ảnh vừa nói ra câu "xin lỗi" vừa cúi gằm mặt xuống, hai tay siết chặt lấy tấm chăn đang đắp ở chân, mắt cũng chớp chớp mấy lần, lông mi dài, rậm khẽ run nhẹ.
"Con..." Kiều Yến có chút kích động, khóe mắt bà bắt đầu ươn ướt, sống mũi cay xè. Không ngờ, có một ngày bà lại được nhìn thấy đứa con mà mình vất vả nuôi nấng bao năm, cuối cùng nó cũng chịu hiểu chuyện. "Sao con lại xin lỗi mẹ?"
"Trước kia con đã gây ra không ít phiền toái cho ba mẹ.. Bây giờ con hối hận rồi, con hứa sẽ ngoan ngoãn và chăm chỉ đi đóng phim, không phá phách nữa. Ba mẹ đừng có bỏ con nha?" Giang Vân Ảnh nói xong cũng là lúc cậu ngước mắt lên nhìn Kiều Yến.
Không biết từ bao giờ, đôi mắt của cậu đã ửng hồng, vẻ mặt lại có chút ủy khuất. Trông vô cùng đáng thương.
"Con...ba mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu, yên tâm." Kiều Yến vẫn còn kích động trong lòng, nhưng bà vẫn kìm nén lại mà đi đến ôm con trai, sau cùng còn xoa nhẹ mái tóc của Giang Vân Ảnh như muốn an ủi cậu.
"Vâng.." Giang Vân Ảnh dù đã ngoài hai mươi, và còn là một Alpha cứng rắn nhưng bây giờ cậu lại đang nằm trong vòng tay của mẹ, trông rất giống một bé con. Vừa sạch sẽ lại vừa ngoan ngoãn, ai cũng muốn dang tay ra bảo vệ.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Kiều Yến, còn tiểu hệ thống thì lại khác. Nó nằm trong không gian hệ thống, một tay cầm hộp bắp rang bơ, một tay cầm ly coca, trước mặt là một màn hình lớn đang chiếu cảnh ở trong phòng bệnh.
Tiểu Miêu vừa ăn vừa uống hết sức thoải mái, miệng cũng không ngừng lúc nào, rảnh ra là đánh giá độ lươn lẹo của kí chủ nhà mình.
"Chậc...mẹ của nguyên chủ cũng thật dễ tin người. Rõ ràng kí chủ là đang diễn vậy mà bà ấy cũng không có phát hiện ra, còn đến an ủi cậu ấy nữa chứ."
[Tiểu hệ thống, đừng tưởng lầm bầm trong không gian mà ta không nghe thấy. Ngươi liệu hồn mà ăn nói cho cẩn thận, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu]
Tiểu Miêu còn đang tính "nói xấu" Giang Vân Ảnh tiếp, đột nhiên từ bốn phía đều vang lên tiếng nói của cậu. Một giọng nói hết sức dễ nghe, dịu dàng, mềm dẻo nhưng qua tai tiểu hệ thống thì đó chính là tiếng nói đòi mạng!! Rõ ràng nó đã ở trong không gian hệ thống rồi mà người này vẫn còn không buông tha cho nó. Nếu đang diễn vậy thì cậu cứ diễn tiếp đi, còn dư thời gian để tâm đến nó làm gì cơ chứ??
Sau một hồi náo loạn ở trong lòng, cuối cùng tiểu Miêu chọn cách giả điếc, coi như không nghe thấy lời cậu nói. Im lặng là vàng.
Còn về phần Giang Vân Ảnh, lúc nói câu kia cậu cũng chỉ có ý định dọa tiểu hệ thống một chút chứ không có làm thật nên sau khi nói xong, cậu lại quay về thực tế mà tiếp tục lấy lòng Kiều Yến.
Kiểu Yến qua mười phút đã hoàn toàn tiếp thu sự thật là con trai mình đã thay đổi hoàn toàn. Mặc dù việc này có hơi bất ngờ nhưng nó cũng không quan trọng lắm, chỉ cần Giang Vân Ảnh hiểu chuyện là được rồi. Bà và chồng cũng sẽ bớt khổ. Chung quy lại nỗi lòng của ba mẹ nào mà chả giống nhau, chỉ muốn con có thể trở thành người tốt, giúp ích được cho đời và tự lo được cho bản thân..
Reng...reng..
Kiều Yến còn đang định hỏi thăm Giang Vân Ảnh một số chuyện, điện thoại trong túi bà lại vang lên. Cuối cùng, dưới sự "khuyên bảo" của Giang Vân Ảnh, Kiều Yến vẫn là cầm điện thoại đi ra ngoài nghe máy. Cả phòng bệnh lúc này chỉ còn lại một mình Giang Vân Ảnh.
Mẹ đi rồi, Giang Vân Ảnh cũng không phí hơi diễn tiếp nữa, cậu ngả lưng dựa vào thành giường, đôi mắt khép hờ, tay chân để thả lỏng, trông bộ dáng có chút lười biếng chứ không còn vẻ "bé ngoan" như lúc Kiều Yến ở đây.
[Kí chủ, cậu thu liễm lại chút đi. Dù sao mẹ nguyên chủ cũng đang ở ngoài kia, nếu bà ấy chẳng may trở vào thì ấn tượng của bà ấy đối với cậu sẽ là âm vô cùng đấy]
Tiểu hệ thống sau khi bị dọa sợ một phen, nó cũng lấy lại bình tĩnh. Lúc này còn không sợ chết mà nhảy ra khuyên bảo kí chủ nhà mình, hoàn toàn không ngó đến sắc mặt dần hóa đen của Giang Vân Ảnh khi bị "chỉnh đốn".
Nhưng nói gì thì nói, Giang Vân Ảnh vẫn đang muốn tạo ấn tượng tốt trong lòng Kiều Yến, cậu cũng không muốn công sức mình bỏ ra nãy giờ là vô ích. Cuối cùng dù không muốn nhưng cậu vẫn điều chỉnh lại tư thế ngồi sao cho đàng hoàng nhất. Xong việc, Giang Vân Ảnh mới thở phào một hơi, còn đang tính chờ Kiều Yến quay lại, bên trong đầu đã vang lên giọng nói của máy móc.
[Ting! Đã hết 20 phút trải nghiệm, bây giờ là lúc tải xuống nhiệm vụ của bạn]
[Ting! Hệ thống thông báo: nhiệm vụ của kí chủ mang mã số 1902 là...]