• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Nhất Nhất: Cậu.. tâm trạng của cậu có thật sự ổn không?]

[Nhất Nhất: Nếu như có tâm sự có thể nói với tôi. Dù sao chúng ta cũng là bạn mà, cậu cũng không thể cứ giấu tôi vậy được?]

Giang Vân Ảnh nhìn hai tin nhắn trước màn hình, nhất thời rơi vào trầm tư.

Lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự quan tâm của người khác. Tuy là nó có chút vụng về nhưng.. đối với một người bị vứt bỏ như Giang Vân Ảnh, dù là ở kiếp nào đi nữa thì đó lại lại là một dòng nước mát tưới vào sâu tâm hồn sớm đã bị nguội lạnh của cậu.

[Bé bự đáng yêu: Tôi không sao, cậu không cần quá bận tâm đâu. Nghe nói sắp tới X có cho ra album thứ hai, cậu thân là trưởng nhóm cần phải có trách nhiệm gấp mấy lần các thành viên khác. Vậy nên không cần hao tâm tổn tứ vì tôi.]

Reng...reng..

"Sao vậy? Sợ tôi ở sau lưng cậu lén khóc à mà phải gọi điện xác minh?" Giang Vân Ảnh vừa ấn 'chấp nhận cuộc gọi' đã không nhịn được mà trêu chọc Chu Nhất An một phen, hại người ta chưa gì mà đã đỏ mặt.

Chu Nhất An: "Không có nghi ngờ cậu. Chỉ là lâu rồi không được gặp cậu cho nên (có chút nhớ)"

Chu Nhất An nói được nửa lời, sau lại im lặng, không nói tiếp. Điều này đã khiến cho Giang Vân Ảnh tò mò. Cậu không nhịn được mà lên tiếng:

"Cho nên gì? Cậu nói tiếp đi."

"Bỏ qua chuyện này đi. Sắp tới cậu tính sẽ làm gì?" Chu Nhất An đánh mắt sang hướng khác. Hiện y đang ở trong phòng riêng của mình nên cũng không lo lắng bộ dáng này của bản thân sẽ bị các người khác nhìn thấy.



Chỉ có điều 'người khác' ở đây không bao gồm Giang Vân Ảnh.

"Sắp tới tôi vẫn hoạt động như bình thường thôi. Cũng không có gì đặc biệt lắm."

"A.. hoạt động như bình thường?" Chu Nhất An không giấu nổi vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt khi quay trở lại nhìn Giang Vân Ảnh. Kết quả là một màn ngạc nhiên này của y đã khiến cho 'người họ Giang nào đó' rất hài lòng.

"Ừm.. chứ cậu nghĩ chỉ vì bài đăng kia mà tôi bị đóng băng hoạt động thật à? Gia thế của tôi cũng không phải là để trưng."

Khi nói ra hai từ 'gia thế' kia, Giang Vân Ảnh còn giấu không nổi một chút ấm lòng. Ít ra kiếp này thì cậu còn có ba mẹ, còn có anh trai quan tâm.

"Nhất An, cậu làm gì mà chui vào trong phòng rồi? Chúng ta vẫn đang trong giờ tập vũ đạo đấy."

"Phụt.. hahaaa"

"Ảnh Ảnh, sao đến cả cậu cũng cười tôi rồi? Chả phải tôi trốn tập là vì quan tâm cậu sao?" Chu Nhất An mặt đầy ủy khuất lên tiếng. Nói thật, dáng vẻ của cậu ta cũng khá nhỏ con, nhỏ hơn Giang Vân Ảnh rất nhiều. Vậy nên, khi cậu ta tỏ ra 'đáng thương' thì trông thật sự là đáng thương.. Chứ không như Giang Vân Ảnh có lẽ sẽ rất cay mắt..

Giang Vân Ảnh thầm nghĩ vậy.

"Rồi, rồi. Là lỗi của tôi cả. Đáng lẽ tôi không nên làm phiền cậu, khiến cậu lo lắng. Còn bây giờ thì cậu mau chóng đi luyện tập đi. Tôi vẫn chờ tác phẩm của nhóm cậu ra mắt. Đến khi đó nhất định tôi sẽ mua 100 album về treo ở nhà."

Trong nháy mắt, tâm trạng của Chu Nhất An đã tốt lên rất nhiều sau câu nói đùa của Giang Vân Ảnh, thậm chí y còn không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Hahaa, cậu làm vậy khẳng định sẽ bị fan của chúng tôi hội đồng đấy."

"Yên tâm, yên tâm. Tôi sẽ dùng acc clone để đi giành album. Fan các cậu sẽ không biết tôi là Giang Vân Ảnh đâu." Giang Vân Ảnh khi nói mấy lời này, trông còn có chút tự hào. Mặc dù Chu Nhất An thì thấy cậu như vậy.. có chút trẻ con.



Lại nói thêm vài ba câu nữa, Chu Nhất bị đồng đội réo tên thêm một lần, lần này giọng người ta nghe còn có chút tức giận.

Lúc này, Chu Nhất An mới lưu luyến tắt điện thoại và quay lại nhiệm vụ vủa bản thân - học vũ đạo.

...

Thời gian qua đi, Giang Vân Ảnh vẫn hàng ngày đi đóng phim như thường, không hề có dấu hiệu của việc bị đóng băng hoạt động hay phong sát. Điều này đã làm cho Phạm Hiểu Dương không hài lòng. Tại sao mọi việc lại không đi theo kế hoạch của bà ta?

Đáng lẽ, sau bài đăng kia, Giang Vân Ảnh phải bị ảnh hưởng đến danh tiếng. Nhưng thật không ngờ phó đạo diễn Hoàng lại không hề quan tâm đến mấy tin đồn ở trên mạng, ông vẫn lựa chọn hợp tác với Giang Vân Ảnh như cũ. Với ông, người có thực lực mới là quan trọng nhất. Còn mấy scandal trên mạng.. biết bao nhiêu phần trăm là thật?

"Tiền bối, em có chuyện muốn nói với anh." Giang Vân Ảnh còn toan nhắm mắt nghỉ ngơi sau một buổi sáng quay phim mệt mỏi. Thật không ngờ mắt nhắm chưa đầy một phút đã phải mở ra. Vẻ mặt của Giang Vân Ảnh có chút khó chịu.

"Có chuyện gì sao?" Giang Vân Ảnh nhìn Lâm Sơ Tuyết ở trước mặt. Cảm thấy bản thân không thể có thiện cảm được với cô ta. Cuối cùng, cậu cũng mặc kệ Lâm Sơ Tuyết có tổn thương hay không, miệng nói ra toàn là mấy lời cay độc.

"Nếu như không phải là việc lớn và không liên quan đến tôi. Vậy phiền cô kiếm người khác hàn huyên, tôi còn cần phải nghỉ ngơi."

Trước giờ, Giang Vân Ảnh vẫn luôn nhường nhịn phụ nữ rất nhiều. Với cậu, đó chính là biểu hiện của sự ga lăng.

Nhưng đến hiện tại, đối với riêng Lâm Sơ Tuyết, Giang Vân Ảnh cảm thấy cô ta không đáng để cho cậu tôn trọng..

Dù gì thái độ của cô ta đối với cậu trước sau vẫn như một: căm thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK