"A Minh, anh cứ như vậy mà rời bỏ em sao? Em nhớ anh lắm đó.."
Choang!
Lục Minh giật mình mở mắt ra, trên người vẫn còn vương lại xúc cảm sợ hãi ban nãy. Hắn không hiểu lý do vì sao bản thân lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ như vậy. Chỉ biết rằng đây là lần đầu tiên hắn mơ.
Hai giờ sáng.
Lục Minh đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường xong liền ngồi dậy. Hắn men theo chút ánh trăng hắt từ bên ngoài cửa sổ vào mà đi đến bật công tắc đèn của phòng khách. Đến khi cả gian phòng đã được thắp sáng, Lục Minh có thể thấy rõ được chiếc cốc đã bị vỡ vụn ở dưới chân ghế sofa. Chắc đó là nguyên nhân khiến cho hắn bị kích động đến bật dậy. Hắn bèn đi dọn dẹp đống đổ vỡ đó rồi mới ngồi xuống ghế trầm ngâm một lúc.
Mấy phút qua đi, Lục Minh cuối cùng cũng hồi thần lại sau ác mộng. Hắn vẫn không thể nghĩ đến một ngày bản thân lại mơ một giấc mơ lạ lẫm đến vậy.
Nhưng thật ra nếu nói là lạ lẫm.. cũng không hẳn. Không hiểu vì sao, cậu bé trong giấc mơ của hắn, dù rất mờ nhạt, dù hắn không nhìn rõ mặt nhưng.. hắn có thể khẳng định hắn và người ta rất quen thuộc. Quen thuộc đến mức dù ban nãy hắn không nhớ ra cậu bé ấy là ai thì tim hắn vẫn như thắt lại khi nghe tin phải rời xa cậu bé.
"Lẽ nào là một đoạn kí ức trước kia của mình sao?" Lục Minh lẩm bẩm một hồi. Sau cùng hắn không biết đang nghĩ gì liền đi vào thư phòng để làm việc, không hề có ý định đi ngủ nữa.
Lúc Lục Minh đi qua căn phòng ngủ quen thuộc mà mọi khi hắn vẫn nghỉ ở đó, hắn khẽ dừng chân lại và ngó vào trong và chỉ thấy một mảng giường trống trơn.
Trái tim Lục Minh trong nháy mắt co lại, hắn vội đẩy cửa xông vào phòng để tìm kiếm bóng dáng của Giang Vân Ảnh.
"Chết tiệt! Cậu ta đã ngủ say như vậy rồi mà vẫn còn không chịu nằm yên hay sao? Lăn đi đâu rồi không biết nữa." Lục Minh vừa tìm kiếm khắp phòng vừa sốt sắng liên hồi, chưa bao giờ hắn sợ hãi như vậy.
Mãi một lúc lâu, sau khi đã kiểm tra hết mọi ngóc ngách trong phòng, hắn mới bắt đầu nhớ đến sự tồn tại của một căn phòng khác trong đây. Đó là phòng tắm.
Không hiểu sao lúc đó Lục Minh không cần suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm ra như chỉ sợ giây tiếp theo có thể sẽ chậm trễ.
Cũng may khi cánh cửa phòng tắm vừa mở ra, một thân ảnh mà hắn tìm kiếm nãy giờ cũng chịu xuất hiện.
.
Trong phòng tắm ẩm ướt, hơi sương bốc lên che lấp hết mọi thứ, Lục Minh nhất thời không thể nhìn rõ được Giang Vân Ảnh.
Hắn đưa tay lên gạt bớt hơi do nước nóng bốc lên, sau đó mới mơ hồ nhìn thấy Giang Vân Ảnh toàn thân ướt sũng ngồi cạnh bồn tắm. Trên tay cậu còn là vòi hoa sen đang mở chế độ nước ấm nóng.
Lục Minh nhìn thấy thế sợ đối phương bị bỏng nên chẳng nghĩ nhiều liền vươn tay ra giành lấy vòi nước trong tay Giang Vân Ảnh. Kết quả là cả người của hắn cũng bị ướt hết. Còn thủ phạm của việc này thì vẫn còn mơ màng trong phòng tắm. Hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền, miệng thì từ nãy đến giờ vẫn luôn cười một cách ngốc nghếch. Không hiểu sao nhìn Giang Vân Ảnh như vậy hắn lại thấy có chút gì đó.. đáng yêu.
"Này? Cậu có còn tỉnh táo không đấy?"
Sau một hồi loay hoay tắt vòi nước và để hơi nước trong phòng tản ra hết, Lục Minh mới vươn tay ra lay người Giang Vân Ảnh xem cậu ra sao. Kết quả vừa đụng vào bả vai của đối phương, Lục Minh đã hoảng hốt không thôi với nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay mình.
Mẹ kiếp! Cậu ta ngâm mình đến phát sốt luôn rồi!
Lục Minh vội vàng ôm Giang Vân Ảnh lên giường, sau đó chẳng hề để ý đến bộ đồ ướt đẫm của mình mà đi ra phòng khách lấy di động gọi cho bác sĩ tư nhân.
Tiếng chuông điện thoại kêu lên ba hồi, lúc này đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
Giọng nói của người đó có chút gắt gỏng, có lẽ là do Lục Minh đã phá giấc ngủ của người ta.
"Cậu gọi cho tôi mà không biết nhìn xem bây giờ là mấy giờ à? Xin thưa với cậu là bây giờ mới có 2 rưỡi sáng thôi! Là hai rưỡi sáng đó, nghe hiểu không?! Để tôi ngủ yên giấc đi!"
"Cho cậu mười lăm phút để có mặt trước nhà riêng của tôi! Nếu mười lăm phút sau cậu không đến.. vậy thì 'hắn' sẽ được biết bí mật mà cậu giấu hắn bao lâu nay."
Lục Minh không hề để tâm đến lời mắng chửi của người kia, nhanh tay cúp điện thoại. Xong xuôi hắn mới bắt đầu nhớ đến việc thay đồ cho Giang Vân Ảnh và cả bản thân.
..
"Đm Lục Minh! Tôi thề có một ngày tôi sẽ cho người chặn đường cậu để thủ tiêu!" Tử Mặc Khanh đứng ở đầu giường hét lên mấy câu cho bõ tức. Sau cùng y vẫn là bị Lục Minh ép buộc phải đến nhà riêng của hắn.
"Tối muộn vậy rồi mà em còn đi đâu vậy?" Tiêu Ngạn mới từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa đã bắt gặp Tử Mặc Khanh vội vã khoác áo đi ra ngoài thì không khỏi nhíu mày. Chả lẽ y đi gặp tình nhân mới hay sao?
"Tên Lục chó chết kia lại kêu em đến nhà cậu ta. Chả biết để làm gì nữa! Em thề! Nếu không có việc quan trọng em sẽ đá bay hắn xuống hố đen vũ trụ luôn!" Tử Mặc Khanh vừa nói vừa đi giày, thái độ coi bộ vẫn là tức Lục Minh từ ban nãy đến giờ chưa nguôi.
"Ừ, em đi cẩn thận." Tiêu Ngạn nghe Tử Mặc Khanh nói vậy thì trong lòng thầm thở phào một hơi mà đến chính bản thân y cũng không nhận ra sự khác thường của mình. Sau cùng, Tiêu Ngạn còn thấy câu nói của mình chưa đủ thành ý mà bổ sung thêm ba từ: "Nhớ về sớm."
Choang!
Lục Minh giật mình mở mắt ra, trên người vẫn còn vương lại xúc cảm sợ hãi ban nãy. Hắn không hiểu lý do vì sao bản thân lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ như vậy. Chỉ biết rằng đây là lần đầu tiên hắn mơ.
Hai giờ sáng.
Lục Minh đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường xong liền ngồi dậy. Hắn men theo chút ánh trăng hắt từ bên ngoài cửa sổ vào mà đi đến bật công tắc đèn của phòng khách. Đến khi cả gian phòng đã được thắp sáng, Lục Minh có thể thấy rõ được chiếc cốc đã bị vỡ vụn ở dưới chân ghế sofa. Chắc đó là nguyên nhân khiến cho hắn bị kích động đến bật dậy. Hắn bèn đi dọn dẹp đống đổ vỡ đó rồi mới ngồi xuống ghế trầm ngâm một lúc.
Mấy phút qua đi, Lục Minh cuối cùng cũng hồi thần lại sau ác mộng. Hắn vẫn không thể nghĩ đến một ngày bản thân lại mơ một giấc mơ lạ lẫm đến vậy.
Nhưng thật ra nếu nói là lạ lẫm.. cũng không hẳn. Không hiểu vì sao, cậu bé trong giấc mơ của hắn, dù rất mờ nhạt, dù hắn không nhìn rõ mặt nhưng.. hắn có thể khẳng định hắn và người ta rất quen thuộc. Quen thuộc đến mức dù ban nãy hắn không nhớ ra cậu bé ấy là ai thì tim hắn vẫn như thắt lại khi nghe tin phải rời xa cậu bé.
"Lẽ nào là một đoạn kí ức trước kia của mình sao?" Lục Minh lẩm bẩm một hồi. Sau cùng hắn không biết đang nghĩ gì liền đi vào thư phòng để làm việc, không hề có ý định đi ngủ nữa.
Lúc Lục Minh đi qua căn phòng ngủ quen thuộc mà mọi khi hắn vẫn nghỉ ở đó, hắn khẽ dừng chân lại và ngó vào trong và chỉ thấy một mảng giường trống trơn.
Trái tim Lục Minh trong nháy mắt co lại, hắn vội đẩy cửa xông vào phòng để tìm kiếm bóng dáng của Giang Vân Ảnh.
"Chết tiệt! Cậu ta đã ngủ say như vậy rồi mà vẫn còn không chịu nằm yên hay sao? Lăn đi đâu rồi không biết nữa." Lục Minh vừa tìm kiếm khắp phòng vừa sốt sắng liên hồi, chưa bao giờ hắn sợ hãi như vậy.
Mãi một lúc lâu, sau khi đã kiểm tra hết mọi ngóc ngách trong phòng, hắn mới bắt đầu nhớ đến sự tồn tại của một căn phòng khác trong đây. Đó là phòng tắm.
Không hiểu sao lúc đó Lục Minh không cần suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm ra như chỉ sợ giây tiếp theo có thể sẽ chậm trễ.
Cũng may khi cánh cửa phòng tắm vừa mở ra, một thân ảnh mà hắn tìm kiếm nãy giờ cũng chịu xuất hiện.
.
Trong phòng tắm ẩm ướt, hơi sương bốc lên che lấp hết mọi thứ, Lục Minh nhất thời không thể nhìn rõ được Giang Vân Ảnh.
Hắn đưa tay lên gạt bớt hơi do nước nóng bốc lên, sau đó mới mơ hồ nhìn thấy Giang Vân Ảnh toàn thân ướt sũng ngồi cạnh bồn tắm. Trên tay cậu còn là vòi hoa sen đang mở chế độ nước ấm nóng.
Lục Minh nhìn thấy thế sợ đối phương bị bỏng nên chẳng nghĩ nhiều liền vươn tay ra giành lấy vòi nước trong tay Giang Vân Ảnh. Kết quả là cả người của hắn cũng bị ướt hết. Còn thủ phạm của việc này thì vẫn còn mơ màng trong phòng tắm. Hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền, miệng thì từ nãy đến giờ vẫn luôn cười một cách ngốc nghếch. Không hiểu sao nhìn Giang Vân Ảnh như vậy hắn lại thấy có chút gì đó.. đáng yêu.
"Này? Cậu có còn tỉnh táo không đấy?"
Sau một hồi loay hoay tắt vòi nước và để hơi nước trong phòng tản ra hết, Lục Minh mới vươn tay ra lay người Giang Vân Ảnh xem cậu ra sao. Kết quả vừa đụng vào bả vai của đối phương, Lục Minh đã hoảng hốt không thôi với nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay mình.
Mẹ kiếp! Cậu ta ngâm mình đến phát sốt luôn rồi!
Lục Minh vội vàng ôm Giang Vân Ảnh lên giường, sau đó chẳng hề để ý đến bộ đồ ướt đẫm của mình mà đi ra phòng khách lấy di động gọi cho bác sĩ tư nhân.
Tiếng chuông điện thoại kêu lên ba hồi, lúc này đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
Giọng nói của người đó có chút gắt gỏng, có lẽ là do Lục Minh đã phá giấc ngủ của người ta.
"Cậu gọi cho tôi mà không biết nhìn xem bây giờ là mấy giờ à? Xin thưa với cậu là bây giờ mới có 2 rưỡi sáng thôi! Là hai rưỡi sáng đó, nghe hiểu không?! Để tôi ngủ yên giấc đi!"
"Cho cậu mười lăm phút để có mặt trước nhà riêng của tôi! Nếu mười lăm phút sau cậu không đến.. vậy thì 'hắn' sẽ được biết bí mật mà cậu giấu hắn bao lâu nay."
Lục Minh không hề để tâm đến lời mắng chửi của người kia, nhanh tay cúp điện thoại. Xong xuôi hắn mới bắt đầu nhớ đến việc thay đồ cho Giang Vân Ảnh và cả bản thân.
..
"Đm Lục Minh! Tôi thề có một ngày tôi sẽ cho người chặn đường cậu để thủ tiêu!" Tử Mặc Khanh đứng ở đầu giường hét lên mấy câu cho bõ tức. Sau cùng y vẫn là bị Lục Minh ép buộc phải đến nhà riêng của hắn.
"Tối muộn vậy rồi mà em còn đi đâu vậy?" Tiêu Ngạn mới từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa đã bắt gặp Tử Mặc Khanh vội vã khoác áo đi ra ngoài thì không khỏi nhíu mày. Chả lẽ y đi gặp tình nhân mới hay sao?
"Tên Lục chó chết kia lại kêu em đến nhà cậu ta. Chả biết để làm gì nữa! Em thề! Nếu không có việc quan trọng em sẽ đá bay hắn xuống hố đen vũ trụ luôn!" Tử Mặc Khanh vừa nói vừa đi giày, thái độ coi bộ vẫn là tức Lục Minh từ ban nãy đến giờ chưa nguôi.
"Ừ, em đi cẩn thận." Tiêu Ngạn nghe Tử Mặc Khanh nói vậy thì trong lòng thầm thở phào một hơi mà đến chính bản thân y cũng không nhận ra sự khác thường của mình. Sau cùng, Tiêu Ngạn còn thấy câu nói của mình chưa đủ thành ý mà bổ sung thêm ba từ: "Nhớ về sớm."