• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tất cả mọi người chú ý! Lục Minh vì có chút chuyện riêng nên xin chuyển cảnh sang buổi chiều. Bây giờ hậu cần mau chóng thay đổi đạo cụ khác. Còn tổ phục trang thì mau đổi tạo hình cho diễn viên. Chúng ta sẽ quay cảnh đối diễn của Giang Vân Ảnh và tiểu Tuyết trước.

Đạo diễn Trương Nam sau khi nhìn thấy Lục Minh đã đi khuất, ông ta bắt đầu đứng dậy cầm loa và nói để mọi người có thể nhanh chân nhanh tay chuẩn bị. Gì chứ với một tên keo kiệt như ông ta, nếu chậm tiến độ quay phim, tốn kém thêm nhiều tiền, ắt hẳn sẽ không chịu nổi.

Hắn ta bị sao vậy? Mình mới nói mấy câu đã không chịu được mà bỏ về rồi? Tố chất tâm lý của ảnh đế kém đến vậy?

Giang Vân Ảnh có hơi mờ mịt khi Lục Minh ra về nhưng cố quá cậu lại có chút vui vẻ. Ít nhất bây giờ cậu không phải diễn cùng người mà bản thân ghét nữa.

Nhưng có điều Giang Vân Ảnh tránh vỏ dưa nhưng không tránh được vỏ dừa. Cậu tránh được Lục Minh nhưng không tránh được Lâm Sơ Tuyết.

"Cắt!" Trương Nam tức giận hét lên ở trong loa, ông ta không quan tâm đến việc những người xung quanh đang thấy khó chịu ra sao.

"Giang Vân Ảnh! Cậu coi cậu diễn cái gì vậy hả? Cho chó xem à? Đây là cảnh cậu và Lâm Sơ Tuyết đánh nhau, cậu sẽ phải diễn vai một hiệp khách có võ công cao cường, không biết đau là gì. Vậy mà cậu nhìn xem, cậu dám nhăn mày? Như vậy còn ra cái thể thống gì nữa hả? Nếu cậu cảm thấy không diễn được thì hủy hợp đồng đi. Tôi kiếm người khác. Dù gì cũng chỉ là một diễn viên hết thời, cho cậu vai nam phụ đã là nể mặt lắm rồi. Ở đây có ai mà không biết cậu đi cửa sau đâu chứ?" Trương Nam tức giận, hắn quát ầm lên. Thậm chí còn không khống chế được ngôn từ, nói ra những lời không nên nói. Xúc phạm đến danh dự của Giang Vân Ảnh.

Đúng như dự đoán, sắc mặt của Giang Vân Ảnh tối đi trông thấy. Cậu không ngờ Trương Nam lại nói những lời lẽ như vậy với mình.

Nếu như nói trước kia, ấn tượng của Giang Vân Ảnh đối với vị đạo diễn này chỉ đơn giản là không mấy thiện cảm thì bây giờ tên của ông ta đã chính thức được đưa vào danh sách đen của cậu.

"Đạo diễn Trương, phiền ông ăn nói cẩn thận một chút. Ông không có quyền xúc phạm danh dự và nhân phẩm của tôi, đó là vi phạm pháp luật." Giang Vân Ảnh đanh giọng lại, nói thật cậu có chút buồn nôn.

Lại nói thêm, nãy giờ Lâm Sơ Tuyết vẫn luôn im lặng bây giờ đột nhiên lại lên tiếng.



"Đạo diễn Trương, anh không cần phải nóng giận vậy đâu. Có lẽ là do tiền bối Giang chưa kịp chuẩn bị mà đã phải diễn nên mới theo không kịp, chúng ta có thể quay lại lần hai. Dù sao trời vẫn còn sớm." Lâm Sơ Tuyết nhẹ giọng an ủi và nói 'giúp' Giang Vân Ảnh mấy câu. Khỏi phải nhìn, cậu cũng biết ấn tượng của mấy người trong đoàn này đối với cô ta đã tốt lên rất nhiều.

Giang Vân Ảnh khẽ hừ lạnh ở trong lòng. Được lắm, lần này là do cậu sơ suất, để cô ta tính kế trước một bước.

Sự thật đã chứng minh, Lâm Sơ Tuyết không hề đơn giản như vẻ bề ngoại 'bạch liên hoa' của cô ta. Trong bụng cô ta có lẽ là hàng ngàn con dao, sẵn sàng đem ra đâm người ta bất cứ khi nào.

Như vừa nãy, Giang Vân Ảnh chẳng phải là yếu đuối đến mức chỉ là diễn qua thôi cũng bị thương.

Cậu không biết võ công là thật, nhưng nếu chỉ là khua chân múa tay, hoặc đá đấm mấy phát, Giang Vân Ảnh vẫn miễn cưỡng chấp nhận mà không biểu lộ ra chút cảm xúc bất thường nào. Truyện Việt Nam

Nhưng, nhớ lại vừa rồi trong lúc diễn, Giang Vân Ảnh đã không nhịn nỗi mà khẽ cau mày, miệng cũng hít ngược một ngụm khí lạnh vì đau. Lâm Sơ Tuyết cô ta dám dùng cây gậy đạo cụ đó đánh mạnh vào sau lưng cậu..

Chỉ có điều cô ta hiện giờ có Trương Nam chống lưng, phía sau Giang Vân Ảnh lại là bức tường, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy Lâm Sơ Tuyết xuống tay có nặng hơn so với bình thường một chút, tuyệt nhiên không ai nghĩ tới việc cô ta có thể ra tay đánh người ngay giữa bàn dân thiên hạ như vậy.

Ngay cả Giang Vân Ảnh, nếu không phải đến tận bây giờ tấm lưng của cậu vẫn còn đau nhói thì cậu còn nghi ngờ bản thân đã nghĩ nhiều. Lâm Sơ Tuyết cho dù có thành kiến với cậu đến đâu chăng nữa cũng không đến mức phải ra tay vừa ác liệt vừa mạo hiểm như vừa rồi. Nếu ban nãy, có người nhìn thấy sau lưng Giang Vân Ảnh, vậy chả phải tương lai, sự nghiệp, tất cả những gì mà cô ta có hiện giờ đều biến mất hết hay sao?

Lâm Sơ Tuyết đứng ở một bên, sau khi 'diễn' xong thì cũng thầm trút ra một hơi thở nặng nề, đến tận bây giờ trái tim của cô ta vẫn không khỏi đập nhanh. Lâm Sơ Tuyết cố thở ra hít vào thật nhiều lần để có thể bình ổn lại cảm xúc. Ban nãy.. đúng là quá đáng sợ.

Thật ra, đúng như Giang Vân Ảnh nghĩ, Lâm Sơ Tuyết dù có ghét cậu đến đâu, cũng không dám đánh liều như vậy. Chỉ là... ban nãy có một thế lực đứng sau lưng cô ta, đẩy cô ta vào tội ác. Lâm Sơ Tuyết cảm giác, lúc đó tay chân đã không còn là của bản thân mình nữa rồi. Chỉ có đầu óc thì vẫn còn mơ mơ tỉnh tỉnh. Đến khi hoàn hồn cô ta đã ra tay với Giang Vân Ảnh..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK