"Giang Vân Ảnh, tôi biết cậu có Giang gia chống lưng. Nhưng cậu cũng nên biết đâu là công việc đâu là vui chơi chứ? Cậu xem cậu vào Hoàn Tinh được năm năm rồi mà đã kiếm cho công ty được bao tiền chưa? Hay là khiến công ty tổn thất hết lần này đến lần khác?"
Hạ Tôn Tẫn vừa nói vừa cau mày lại. Nói thật, y đã nhịn Giang Vân Ảnh rất lâu rồi. Với cái tính cách đó của cậu ta, y hận không thể đuổi cậu ra khỏi công ty ngay bây giờ. Nhưng, Giang gia lớn mạnh như vậy, Hạ gia vẫn là không thể bì nổi. Vị thiếu gia này, dù có làm người ta tức đến đâu chăng nữa thì Hoàn Tinh cũng không thể đuổi cậu ta ra khỏi công ty được.
"Anh Hạ, tôi biết mấy năm qua tôi có chút phá phách. Lần này anh không cần nói thêm nữa đâu, chỉ cần cho tôi thời gian là hai tháng. Tôi sẽ đền bù lại tổn thất mà tôi đã gây ra cho công ty. Hơn nữa.." Giang Vân Ảnh đột nhiên ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: "Giải thưởng Kim Mã lần tới, tôi nhất định sẽ khiến cho tên mình xuất hiện trong danh mục đề cử."
Hạ Tôn Tẫn nghe cậu nói xong, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn nữa. Cũng không phải là y không tin tưởng vào năng lực diễn xuất của Giang Vân Ảnh. Mà cái y không tin tưởng đó chính là thái độ của Giang Vân Ảnh. Liệu cậu ta sẽ chịu ngoan ngoãn đóng phum sao hay lại có âm mưu gì? Nghe sao cũng thật khó tin..
"Được rồi. Nể tình cậu đã gắn bó với Hoàn Tinh lâu như vậy.. Tôi cho cậu hai tháng. Đúng hai tháng! Nếu như cậu không có biểu hiện tốt, vậy thì hợp đồng vẫn sẽ hủy."
Hạ Tôn Tẫn trước giờ vẫn luôn như vậy, y luôn chừa cho người ta một con đường sống. Cho dù đó là đối thủ của y. Lần này Giang Vân Ảnh hiếm khi có quyết tâm sửa đổi, Hạ Tôn Tẫn cũng không muốn ngáng đường. Để xem.. cậu ta có thật sự thay đổi. Nếu thay đổi thật, Hoàn Tinh chả phải sẽ thu lại được một báu vật hay sao?
"Được."
Giang Vân Ảnh cũng nhận ra thái độ của tổng giám đốc đối với mình đã tốt hơn ban nãy. Ít nhất y đã không còn cau mày lại nữa.
Giang Vân Ảnh lại nói thêm vài ba câu, sau đó nhận kịch bản cho phim mới từ tay Hạ Tôn Tẫn rồi mới rời đi.
Lần này, kịch bản cậu nhận được là một vai nam ba. Nhân vật có đất diễn ít nhất cả bộ phim. Nhưng Giang Vân Ảnh cũng không từ chối mà vẫn vui vẻ nhận công việc.
Cũng đúng thôi, nhân khí của nguyên chủ từ lâu đã bị suy sụp như vậy. Công ty còn cho cậu ta tài nguyên đã là tốt lắm rồi. Giang Vân Ảnh cũng không thể có yêu cầu quá phận phải là nam chính thì mới diễn.
..
"Có chuyện gì?"
Tại một hành lang tối tăm, thân ảnh hai người đang đứng đó, là một nam thanh niên và một người phụ nữ. Nét mặt của người nam kia có vẻ không tốt, có lẽ là do có bất mãn với người trước mặt mình.
"Tiểu Lục.. sao cháu lại lạnh nhạt như vậy? Dù gì thì ta cũng là cô của cháu mà.." Phạm Hiểu Dương tươi cười, một nụ cười tràn ngập sự giả tạo. Bà ta miệng thì gọi một tiếng "cháu" nhưng trong lòng thì có lẽ đã sớm chửi Lục Minh lên bờ xuống ruộng.
"Ha.. cháu?" Lục Minh cười nhạt. Nụ cười ấy còn mang theo cả sự châm biếm của hắn dành cho "cô" của mình.
Hắn ta biết mục đích của Phạm Hiểu Dương là gì và hắn ghê tởm cái mục đích ấy.
Lục Minh không tiếc mảnh đất ba mẹ để lại. Nhưng nó không xứng để Phạm Hiểu Dương lấy được, cũng chính vì vậy nên sau năm lần bảy lượt bà ta bày mưu hãm hại, hắn đều tinh ý nhận ra và không mắc bẫy.
Lần này có lẽ bà ta đã quá nóng vội. Chắc do lâu như vậy rồi vẫn không thể lấy được miếng đất nên không thể nhịn nổi mà phải trực tiếp đi tìm Lục Minh.
"Tiểu Lục, cháu như vậy là có ý gì? Lẽ nào.. cháu nghĩ ta tiếp cận cháu là có mục đích bất chính gì sao?"
Phạm Hiểu Dương càng nói, sự ghê tởm của Lục Minh dành cho bà ta càng tăng. Nói thật, bây giờ hắn chỉ muốn bước đi khỏi nơi này ngay và luôn. Chỉ có điều, hắn vẫn còn muốn xem kịch hay, xem bà ta diễn được đến đâu..
"Vậy bà nói xem, bà tìm tôi là có việc gì?"
Phạm Hiểu Dương nghe Lục Minh nói vậy, khóe miệng không giấu nổi nụ cười đắc ý. Cuối cùng, hắn cũng chịu để tâm đến bà ta.
"Tối nay.. là ngày giỗ của lão gia Lục gia, cháu có thể về ăn một bữa cơm được không?" Phạm Hiểu Dương vừa nói vừa bày ra vẻ mặt lo lắng như sợ Lục Minh sẽ từ chối. Quả thật, diễn xuất của bà ta không đi đóng phim thì quả là uổng phí.
"Được.." Lục Minh không lạnh không nhạt trả lời lại một câu. Điều này làm cho tâm trạng của Phạm Hiểu Dương nháy mắt đã lên chín tầng mây. Tốt! Kế hoạch của bà ta coi như đã thành công được bước đầu.
Để tôi xem bà muốn giở trò gì.
Lục Minh ánh mắt thâm trầm liếc qua người phụ nữ đã gần năm mươi tuổi ở trước mặt. Trong lòng không khỏi chế nhạo mấy tiếng. Sau cùng, không biết hắn nghĩ gì mà đột nhiên lại đưa mắt nhìn ra phía xa, ở đó có một bóng dáng quen thuộc đến nỗi đến trong mơ hắn cũng không thể nào quên nổi..
Là Giang Vân Ảnh..
Hạ Tôn Tẫn vừa nói vừa cau mày lại. Nói thật, y đã nhịn Giang Vân Ảnh rất lâu rồi. Với cái tính cách đó của cậu ta, y hận không thể đuổi cậu ra khỏi công ty ngay bây giờ. Nhưng, Giang gia lớn mạnh như vậy, Hạ gia vẫn là không thể bì nổi. Vị thiếu gia này, dù có làm người ta tức đến đâu chăng nữa thì Hoàn Tinh cũng không thể đuổi cậu ta ra khỏi công ty được.
"Anh Hạ, tôi biết mấy năm qua tôi có chút phá phách. Lần này anh không cần nói thêm nữa đâu, chỉ cần cho tôi thời gian là hai tháng. Tôi sẽ đền bù lại tổn thất mà tôi đã gây ra cho công ty. Hơn nữa.." Giang Vân Ảnh đột nhiên ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: "Giải thưởng Kim Mã lần tới, tôi nhất định sẽ khiến cho tên mình xuất hiện trong danh mục đề cử."
Hạ Tôn Tẫn nghe cậu nói xong, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn nữa. Cũng không phải là y không tin tưởng vào năng lực diễn xuất của Giang Vân Ảnh. Mà cái y không tin tưởng đó chính là thái độ của Giang Vân Ảnh. Liệu cậu ta sẽ chịu ngoan ngoãn đóng phum sao hay lại có âm mưu gì? Nghe sao cũng thật khó tin..
"Được rồi. Nể tình cậu đã gắn bó với Hoàn Tinh lâu như vậy.. Tôi cho cậu hai tháng. Đúng hai tháng! Nếu như cậu không có biểu hiện tốt, vậy thì hợp đồng vẫn sẽ hủy."
Hạ Tôn Tẫn trước giờ vẫn luôn như vậy, y luôn chừa cho người ta một con đường sống. Cho dù đó là đối thủ của y. Lần này Giang Vân Ảnh hiếm khi có quyết tâm sửa đổi, Hạ Tôn Tẫn cũng không muốn ngáng đường. Để xem.. cậu ta có thật sự thay đổi. Nếu thay đổi thật, Hoàn Tinh chả phải sẽ thu lại được một báu vật hay sao?
"Được."
Giang Vân Ảnh cũng nhận ra thái độ của tổng giám đốc đối với mình đã tốt hơn ban nãy. Ít nhất y đã không còn cau mày lại nữa.
Giang Vân Ảnh lại nói thêm vài ba câu, sau đó nhận kịch bản cho phim mới từ tay Hạ Tôn Tẫn rồi mới rời đi.
Lần này, kịch bản cậu nhận được là một vai nam ba. Nhân vật có đất diễn ít nhất cả bộ phim. Nhưng Giang Vân Ảnh cũng không từ chối mà vẫn vui vẻ nhận công việc.
Cũng đúng thôi, nhân khí của nguyên chủ từ lâu đã bị suy sụp như vậy. Công ty còn cho cậu ta tài nguyên đã là tốt lắm rồi. Giang Vân Ảnh cũng không thể có yêu cầu quá phận phải là nam chính thì mới diễn.
..
"Có chuyện gì?"
Tại một hành lang tối tăm, thân ảnh hai người đang đứng đó, là một nam thanh niên và một người phụ nữ. Nét mặt của người nam kia có vẻ không tốt, có lẽ là do có bất mãn với người trước mặt mình.
"Tiểu Lục.. sao cháu lại lạnh nhạt như vậy? Dù gì thì ta cũng là cô của cháu mà.." Phạm Hiểu Dương tươi cười, một nụ cười tràn ngập sự giả tạo. Bà ta miệng thì gọi một tiếng "cháu" nhưng trong lòng thì có lẽ đã sớm chửi Lục Minh lên bờ xuống ruộng.
"Ha.. cháu?" Lục Minh cười nhạt. Nụ cười ấy còn mang theo cả sự châm biếm của hắn dành cho "cô" của mình.
Hắn ta biết mục đích của Phạm Hiểu Dương là gì và hắn ghê tởm cái mục đích ấy.
Lục Minh không tiếc mảnh đất ba mẹ để lại. Nhưng nó không xứng để Phạm Hiểu Dương lấy được, cũng chính vì vậy nên sau năm lần bảy lượt bà ta bày mưu hãm hại, hắn đều tinh ý nhận ra và không mắc bẫy.
Lần này có lẽ bà ta đã quá nóng vội. Chắc do lâu như vậy rồi vẫn không thể lấy được miếng đất nên không thể nhịn nổi mà phải trực tiếp đi tìm Lục Minh.
"Tiểu Lục, cháu như vậy là có ý gì? Lẽ nào.. cháu nghĩ ta tiếp cận cháu là có mục đích bất chính gì sao?"
Phạm Hiểu Dương càng nói, sự ghê tởm của Lục Minh dành cho bà ta càng tăng. Nói thật, bây giờ hắn chỉ muốn bước đi khỏi nơi này ngay và luôn. Chỉ có điều, hắn vẫn còn muốn xem kịch hay, xem bà ta diễn được đến đâu..
"Vậy bà nói xem, bà tìm tôi là có việc gì?"
Phạm Hiểu Dương nghe Lục Minh nói vậy, khóe miệng không giấu nổi nụ cười đắc ý. Cuối cùng, hắn cũng chịu để tâm đến bà ta.
"Tối nay.. là ngày giỗ của lão gia Lục gia, cháu có thể về ăn một bữa cơm được không?" Phạm Hiểu Dương vừa nói vừa bày ra vẻ mặt lo lắng như sợ Lục Minh sẽ từ chối. Quả thật, diễn xuất của bà ta không đi đóng phim thì quả là uổng phí.
"Được.." Lục Minh không lạnh không nhạt trả lời lại một câu. Điều này làm cho tâm trạng của Phạm Hiểu Dương nháy mắt đã lên chín tầng mây. Tốt! Kế hoạch của bà ta coi như đã thành công được bước đầu.
Để tôi xem bà muốn giở trò gì.
Lục Minh ánh mắt thâm trầm liếc qua người phụ nữ đã gần năm mươi tuổi ở trước mặt. Trong lòng không khỏi chế nhạo mấy tiếng. Sau cùng, không biết hắn nghĩ gì mà đột nhiên lại đưa mắt nhìn ra phía xa, ở đó có một bóng dáng quen thuộc đến nỗi đến trong mơ hắn cũng không thể nào quên nổi..
Là Giang Vân Ảnh..