Phạm Hiểu Dương thất thần một chút khi nghĩ đến phải làm cách gì để lấy được miếng đất kia của Lục Minh. Nhưng bà ta cũng rất nhanh đã bình thường trở lại.
"Chào, cậu là Giang Vân Ảnh có đúng không?" Phạm Hiểu Dương biết thừa người trước mặt là ai nhưng bà ta vẫn hỏi cho có lệ.
Lại nói thêm, nếu không phải vì Giang gia lớn mạnh, bà ta có lẽ đã sớm đá Giang Vân Ảnh ra khỏi giải trí Hoàn Tinh rồi.
"Phải.. Nếu không còn việc gì vậy tôi lên phòng chút. Tổng giám đốc nghe nói có việc muốn gặp tôi." Giang Vân Ảnh không có ý gì gọi là muốn tiếp tục nói chuyện với Phạm Hiểu Dương, cậu nhanh chóng chào bà ta một câu rồi rời đi. Trước khi đi cũng không quên nhìn nữ chính một lần coi như cảnh cáo.
Giang Vân Ảnh đi rồi, Phạm Hiểu Dương cũng thầm cười lạnh trong lòng.
Ai mà chả biết Hạ Tôn Tẫn gọi cậu ta lên là để chấm dứt hợp đồng làm việc. Vậy mà còn bày đặt thanh cao..
[Tiểu Miêu, ngươi lăn ra đây! Ta có chuyện muốn hỏi!]
Giang Vân Ảnh vừa rời khỏi tầm mắt của mấy người kia, cậu đã nhanh chóng thu hồi lại nét bình tĩnh vốn treo trên mặt từ nãy đến giờ, thay vào đó là chút mệt mỏi cùng khó chịu.
[Kí chủ, cậu sao vậy? Trong người không khỏe?]
Tiểu hệ thống vừa mới nghe thấy giọng của kí chủ nhà mình gọi đã nhanh chóng ngoi lên, liếc mắt một cái nó đã thấy sắc mặt của cậu hình như có gì không đúng cho lắm.
[Không biết nữa. Rõ ràng trước khi đến công ty ta vẫn rất bình thường. Nhưng ban nãy khi đối mặt với hai nhân vật chính, ta có cảm giác cơ thể có gì đó không ổn.]
Giang Vân Ảnh càng nói sắc mặt càng tệ, đôi môi vốn hồng nhạt bây giờ cũng đã trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Cũng may ban nãy Từ Hoa phải ra ngoài có việc, hay chính là nói y phải đi phỏng vấn mấy nghệ sĩ mới của công ty, nên bây giờ trong thang máy chỉ còn một mình Giang Vân Ảnh. Dáng vẻ có chút chật vật này của cậu may mà cũng không bị ai nhìn thấy.
Nhưng điều đó không ngăn được việc tiểu Miêu không ngừng lo lắng cho cậu. Rốt cuộc kí chủ nhà nó bị sao đây chứ? Ai đó có thể giải thích cho nó không?
[Kí chủ... cậu bây giờ cảm thấy ra sao? Không ổn như thế nào?]
[Ta cũng không biết nữa. Chỉ biết là cơ thể đột nhiên có gì đó khác lạ, cổ họng đau rát không ngừng. Cả người cũng không còn một chút sức lực nào. Đặc biệt hơn cả.. ban nãy ta còn ngửi thấy mùi tin tức tố bạc hà. Chính mùi đó khiến cho tuyến thể của ta nóng lên, cảm giác như có hàng nghìn cây kim đang đâm vào vậy. Cực kì khó chịu.]
Giang Vân Ảnh cố gắng giữ cho bản thân không ngất đi, cậu tường thuật lại mọi việc cho tiểu Miêu nghe. Xong xuôi, cậu không chịu nổi nữa mà phải vươn tay ra bám lấy thành tường trong thang máy để không ngã.
[Mùi tin tức tố bạc hà? Chả lẽ là pheromone của nữ chính sao? Vấn đề này tôi phải quay về không gian chủ để hỏi thêm, tại vì tôi chưa gặp phải trường hợp này bao giờ.]
Tiểu Miêu có hơi khó hiểu. Lần đầu tiên nó nghe thấy tình huống như vậy. Nếu kí chủ nhà nó là Omega thì cũng coi như là bình thường đi. Mùi tin tức tố kia có lẽ là của Lục Minh, dù sao hắn cũng là Alpha mà. Nhưng đằng này Giang Vân Ảnh đường đường cũng là một Alpha. Cậu không lý do gì sẽ ngửi thấy mùi tin tức tố của nam chính. Vậy nên suy ra, mùi tin tức tố đó chỉ có thể là của nữ chính Lâm Sơ Tuyết, bởi vì ở đó chỉ có một mình cô ta là Omega. Cả Từ Hoa và Phạm Hiểu Dương đều là Beta.
Nhưng theo lý thường tình, nếu đó là tin tức tố của Lâm Sơ Tuyết phát ra, người đáng lẽ nên có phản ứng kịch liệt là cô ta chứ không phải Giang Vân Ảnh.
Nói chung, chuyện lần này đúng là khác thường. Tiểu Miêu thân là hệ thống tân tiến nhất của thời không X52 cũng không thể có câu trả lời cho trường hợp này. Có lẽ nó cần về hỏi thêm các hệ thống khác hoặc quản lý để có được câu trả lời.
[Kí chủ, cậu có cần tôi dùng đan dược trong không gian hệ thống để bản thân bớt khó chịu không?]
[Còn có chuyện tốt như vậy sao?] Giang Vân Ảnh có chút kinh ngạc, hai mắt mở lớn. Cậu không tin hệ thống vô nhân tính này sẽ đối tốt với cậu. Và đúng như dự đoán, câu sau của nó đã khiến cho Giang Vân Ảnh muốn hộc máu ngay tại chỗ.
[Đương nhiên là có điều kiện rồi. Chỉ cần nhiệm vụ của cậu rút xuống thời hạn một
tháng mười lăm ngày thì cậu sẽ có được đan dược.]
[...]
Giang Vân Ảnh nhất thời im lặng. Sau đó chẳng nói thêm câu gì mà ngắt kết nối với tiểu hệ thống.
Gì chứ hai tháng cậu còn sợ không đủ để làm nhiệm vụ "tẩy trắng" mà cái hệ thống chết tiệt đó còn dám rút xuống một tháng rưỡi. Mơ đi!
[Kí chủ.. kí chủ.. Cậu còn chưa lấy đan dược mà. Tôi sợ bản thân cậu sẽ không chịu được đâu..]
Tiểu Miêu ở trong không gian hệ thống kêu gọi trong vô vọng nhưng đáp lại nó là sự im lặng đến đáng sợ. Nó vẫn không hiểu vì sao, một điều kiện tốt như thế Giang Vân Ảnh lại không đồng ý. Rõ ràng chỉ rút đi có mười lăm ngày thôi mà, cũng đâu có gì to tát lắm?
"Chào, cậu là Giang Vân Ảnh có đúng không?" Phạm Hiểu Dương biết thừa người trước mặt là ai nhưng bà ta vẫn hỏi cho có lệ.
Lại nói thêm, nếu không phải vì Giang gia lớn mạnh, bà ta có lẽ đã sớm đá Giang Vân Ảnh ra khỏi giải trí Hoàn Tinh rồi.
"Phải.. Nếu không còn việc gì vậy tôi lên phòng chút. Tổng giám đốc nghe nói có việc muốn gặp tôi." Giang Vân Ảnh không có ý gì gọi là muốn tiếp tục nói chuyện với Phạm Hiểu Dương, cậu nhanh chóng chào bà ta một câu rồi rời đi. Trước khi đi cũng không quên nhìn nữ chính một lần coi như cảnh cáo.
Giang Vân Ảnh đi rồi, Phạm Hiểu Dương cũng thầm cười lạnh trong lòng.
Ai mà chả biết Hạ Tôn Tẫn gọi cậu ta lên là để chấm dứt hợp đồng làm việc. Vậy mà còn bày đặt thanh cao..
[Tiểu Miêu, ngươi lăn ra đây! Ta có chuyện muốn hỏi!]
Giang Vân Ảnh vừa rời khỏi tầm mắt của mấy người kia, cậu đã nhanh chóng thu hồi lại nét bình tĩnh vốn treo trên mặt từ nãy đến giờ, thay vào đó là chút mệt mỏi cùng khó chịu.
[Kí chủ, cậu sao vậy? Trong người không khỏe?]
Tiểu hệ thống vừa mới nghe thấy giọng của kí chủ nhà mình gọi đã nhanh chóng ngoi lên, liếc mắt một cái nó đã thấy sắc mặt của cậu hình như có gì không đúng cho lắm.
[Không biết nữa. Rõ ràng trước khi đến công ty ta vẫn rất bình thường. Nhưng ban nãy khi đối mặt với hai nhân vật chính, ta có cảm giác cơ thể có gì đó không ổn.]
Giang Vân Ảnh càng nói sắc mặt càng tệ, đôi môi vốn hồng nhạt bây giờ cũng đã trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Cũng may ban nãy Từ Hoa phải ra ngoài có việc, hay chính là nói y phải đi phỏng vấn mấy nghệ sĩ mới của công ty, nên bây giờ trong thang máy chỉ còn một mình Giang Vân Ảnh. Dáng vẻ có chút chật vật này của cậu may mà cũng không bị ai nhìn thấy.
Nhưng điều đó không ngăn được việc tiểu Miêu không ngừng lo lắng cho cậu. Rốt cuộc kí chủ nhà nó bị sao đây chứ? Ai đó có thể giải thích cho nó không?
[Kí chủ... cậu bây giờ cảm thấy ra sao? Không ổn như thế nào?]
[Ta cũng không biết nữa. Chỉ biết là cơ thể đột nhiên có gì đó khác lạ, cổ họng đau rát không ngừng. Cả người cũng không còn một chút sức lực nào. Đặc biệt hơn cả.. ban nãy ta còn ngửi thấy mùi tin tức tố bạc hà. Chính mùi đó khiến cho tuyến thể của ta nóng lên, cảm giác như có hàng nghìn cây kim đang đâm vào vậy. Cực kì khó chịu.]
Giang Vân Ảnh cố gắng giữ cho bản thân không ngất đi, cậu tường thuật lại mọi việc cho tiểu Miêu nghe. Xong xuôi, cậu không chịu nổi nữa mà phải vươn tay ra bám lấy thành tường trong thang máy để không ngã.
[Mùi tin tức tố bạc hà? Chả lẽ là pheromone của nữ chính sao? Vấn đề này tôi phải quay về không gian chủ để hỏi thêm, tại vì tôi chưa gặp phải trường hợp này bao giờ.]
Tiểu Miêu có hơi khó hiểu. Lần đầu tiên nó nghe thấy tình huống như vậy. Nếu kí chủ nhà nó là Omega thì cũng coi như là bình thường đi. Mùi tin tức tố kia có lẽ là của Lục Minh, dù sao hắn cũng là Alpha mà. Nhưng đằng này Giang Vân Ảnh đường đường cũng là một Alpha. Cậu không lý do gì sẽ ngửi thấy mùi tin tức tố của nam chính. Vậy nên suy ra, mùi tin tức tố đó chỉ có thể là của nữ chính Lâm Sơ Tuyết, bởi vì ở đó chỉ có một mình cô ta là Omega. Cả Từ Hoa và Phạm Hiểu Dương đều là Beta.
Nhưng theo lý thường tình, nếu đó là tin tức tố của Lâm Sơ Tuyết phát ra, người đáng lẽ nên có phản ứng kịch liệt là cô ta chứ không phải Giang Vân Ảnh.
Nói chung, chuyện lần này đúng là khác thường. Tiểu Miêu thân là hệ thống tân tiến nhất của thời không X52 cũng không thể có câu trả lời cho trường hợp này. Có lẽ nó cần về hỏi thêm các hệ thống khác hoặc quản lý để có được câu trả lời.
[Kí chủ, cậu có cần tôi dùng đan dược trong không gian hệ thống để bản thân bớt khó chịu không?]
[Còn có chuyện tốt như vậy sao?] Giang Vân Ảnh có chút kinh ngạc, hai mắt mở lớn. Cậu không tin hệ thống vô nhân tính này sẽ đối tốt với cậu. Và đúng như dự đoán, câu sau của nó đã khiến cho Giang Vân Ảnh muốn hộc máu ngay tại chỗ.
[Đương nhiên là có điều kiện rồi. Chỉ cần nhiệm vụ của cậu rút xuống thời hạn một
tháng mười lăm ngày thì cậu sẽ có được đan dược.]
[...]
Giang Vân Ảnh nhất thời im lặng. Sau đó chẳng nói thêm câu gì mà ngắt kết nối với tiểu hệ thống.
Gì chứ hai tháng cậu còn sợ không đủ để làm nhiệm vụ "tẩy trắng" mà cái hệ thống chết tiệt đó còn dám rút xuống một tháng rưỡi. Mơ đi!
[Kí chủ.. kí chủ.. Cậu còn chưa lấy đan dược mà. Tôi sợ bản thân cậu sẽ không chịu được đâu..]
Tiểu Miêu ở trong không gian hệ thống kêu gọi trong vô vọng nhưng đáp lại nó là sự im lặng đến đáng sợ. Nó vẫn không hiểu vì sao, một điều kiện tốt như thế Giang Vân Ảnh lại không đồng ý. Rõ ràng chỉ rút đi có mười lăm ngày thôi mà, cũng đâu có gì to tát lắm?