• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vân Ảnh có chút bất lực. Cậu quên mất vết thương là ở lưng, cậu cơ bản không thể tự bôi thuốc cho chính mình.

Giang Vân Ảnh trầm mặc một hồi, lúc sau cậu mới nhớ ra hình như còn có người có thể giúp cậu.

[Tiểu Miêu? Ngươi có thể hóa thành người giúp ta bôi thuốc không?]

[A? Biến thành người? Yêu cầu đó..] Tiểu Miêu hiếm khi xoắn xuýt, nó không biết phải trả lời ra sao.

Thật ra nó có thể biến thành người, nhưng số lần có hạn. Trong một năm chỉ có thể ở hình dạng của con người trong vòng 24 giờ.

Năm nay, nó còn định dành cơ hội này để đi kiếm bạn đời cho mình. Dù sao nó cũng đã hai ngàn tuổi rồi. Dù khi nó nói số tuổi của nó cho Giang Vân Ảnh nghe thì cậu có vẻ không tin.

[Không được sao? Haizz..]

Giang Vân Ảnh thở dài. Định bụng khoác lại áo, khỏi bôi thuốc, để vết thương tự lành. Cùng lắm thì lâu khỏi hơn mấy ngày thôi mà. Đau đớn hơn cậu còn chịu được, mất vết thương "ngoài ra" này có chi mà phải lo lắng.

Nếu không phải do ngày mai vẫn phải lên đoàn phim, Giang Vân Ảnh có lẽ cũng chả bao giờ nghĩ đến chuyện tự bôi thuốc.

[Được, tất nhiên là được rồi kí chủ.]

Tiểu Miêu nhìn kí chủ nhà mình bỏ bê bản thân như vậy thì trong lòng không khỏi 'bộp, bộp' mấy tiếng. Kí chủ nhà nó sao lại không biết quý trọng sức khỏe như vậy chứ? Nó là hệ thống mà còn xót thay cho cậu.

Sự thật chứng minh, Giang Vân Ảnh đúng là chả bao giờ để ý đến thân thể của mình cả. Cho dù có đau ốm, bệnh tật, cậu cũng mặc kệ để nó tự khỏi. Riết tập thành một thói quen xấu.



Bất quá ở kiếp trước, xung quanh cậu cũng không có ai gọi là người thân. Nên cũng chả có ai quản cậu có uống thuốc hay không.

Chỉ là, kiếp này xuyên qua nhân vật 'Giang Vân Ảnh' đột nhiên cậu có một gia đình. Lại còn có cả một hệ thống quan tâm đến mình. Nhất thời, một 'thẳng' nam sắt thép như Giang Vân Ảnh cũng không nhịn nổi mà trào dâng nước mắt, sống mũi cay xè.

[Tiểu Miêu... ngươi tốt với ta quá. Ta biết ngươi có nỗi khổ riêng mà. Thật sự không cần vì ta mà..]

Giang Vân Ảnh sống hai kiếp rồi, chả lẽ cậu còn không nhịn ra nét xoắn xuýt trên mặt tiểu Miêu ban nãy sao? Rõ ràng là nó cũng có nỗi khổ của mình.

[Không có. Tôi không có nỗi khổ riêng gì cả. Ngay bây giờ tôi sẽ biến thành người ngay, kí chủ đợi tôi chút.]

Tiểu Miêu nói xong, như sợ Giang Vân Ảnh sẽ đổi ý, nó vội vàng ngắt kết nối.

Bùm một tiếng. Một làn khói trắng bao trùm lấy cả căn nhà riêng của Giang Vân Ảnh. Sau làn khói trắng ấy là thân ảnh của một chàng trai. Tuổi cũng ngoài hai mươi, nhìn có chút trẻ con. Tuy vậy lại anh tuấn vô cùng.

"Tiểu Miêu?" Giang Vân Ảnh với vẻ mặt nghi hoặc nhìn 'người lạ' ở trước mặt. Cậu vẫn có chút khó tiếp nhận việc người trước mặt này là hệ thống nhà mình.

"Vâng." Tiểu Miêu gật đầu trả lời, sau đó nó rất tự nhiên mà đi đến bên cạnh Giang Vân Ảnh ngồi xuống. Cứ y như đây thật sự là nhà của nó vậy.

"Kí chủ, cậu quay lưng lại đi. Tôi bôi thuốc cho." Thời gian của tiểu Miêu không có nhiều, nó không muốn lãng phí một năm của mình như vậy.

"À.." Giang Vân Ảnh có chút ngơ ra. Ban nãy cậu có chút quên mất mục đích của tiểu Miêu khi xuất hiện ở đây.



Mười phút qua đi, tiểu Miêu cuối cùng cũng bôi thuốc xong. Giang Vân Ảnh có cảm tưởng như mình mới trải qua một việc gì đó rất kinh khủng vậy.

Cũng vì lý do chậm trễ cùng việc không coi trọng sức khỏe. Ngay cái giây phút tiểu Miêu chấm thuốc cho cậu, Giang Vân Ảnh không khỏi nhăn mày lại. Tsk, sao lại đau như vậy chứ?

Cũng may, xưa giờ cậu vẫn luôn kiềm chế cảm xúc rất tốt nên nhất thời mới không bị tiểu Miêu phát hiện ra việc này. Nếu không ắt hẳn nó sẽ cười cậu cho coi.

"Lần sau cậu mà còn coi nhẹ sức khỏe của mình như vậy thì tôi liền không kiêng dè mà cho cậu xuống mười tám tầng địa phủ để trải nghiệm cảm giác đau đớn là gì. Cho cậu biết quý trọng sức khỏe và mạng sống của mình hơn!" Tiểu Miêu cất gọn xong mấy dụng cụ y tế, lúc này nó mới có thời gian 'răn dạy' kí chủ nhà mình.

"Rồi, rồi. Ta biết rồi. Ngươi y như là-"

Giang Vân Ảnh toan nói "y là mẹ tôi vậy đó" nhưng cậu chợt nhớ ra bản thân mình làm gì có mẹ..

Giang phu nhân bây giờ.. cũng là mẹ của 'Giang Vân Ảnh' chứ không phải của cậu. Cậu chỉ là cướp đoạt thân xác của người ta chứ linh hồn thì vẫn là của cậu. Làm sao có thể không có liêm sỉ mà nhận mẹ lung tung như vậy được.

"Kí chủ?" Tiểu Miêu nhìn Giang Vân Ảnh thất thần, nó khua tay trước mặt cậu. Cuối cùng vẫn không có kết quả.

Đến nước này, nó cũng mặc kệ Giang Vân Ảnh ngồi ngốc ở ghế mà đứng dậy cất hộp cứu thương. Tiện thể còn vào bếp xem có món gì nấu tạm cho cả hai. Riết rồi nó không biết mình là hệ thông tiên tiến nhất không gian chủ hay là osin cho Giang Vân Ảnh nữa..

...----------------...

Đôi lời của tác giả:

Vì vấn đề thời gian, tui khá bận nên trong lúc viết chương cũng không thể thong thả như trước. Có đôi chỗ lời văn có thể hơi cấn hoặc bị sai chính tả. Mọi người có thể chỉ ra để tui chỉnh sửa, cảm ơn mọi người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK