Hai ngày sau, chuyện Đình Hải và Cao Hướng Bách là đồng tính luyến ái lan truyền trong trường cũng dần dần lắng xuống.
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì Cao Hướng Bách có bạn gái!!
Hơn nữa, quan hệ giữa hai người quả thật tốt tới mức...
Làm người ta muốn không tin cũng khó!
Hai người suốt ngày ra vào nắm tay, đi đâu cũng có đôi, ăn một bữa cơm cũng đút tới đút lui. Ngay cả hai người ăn kem cũng mỗi người cắn một cái. Dần dần lại có người biết, hóa ra Cao Hướng Bách căn bản không phải là đồng tính luyến ái, hóa ra cậu ấy vẫn thích con gái. Hóa ra lúc đó cậu ấy và Đình Hải thật sự chỉ trêu nhau mà thôi!
Sau khi nhận được sự công nhận của các bạn học, tâm trạng Huyền My càng lúc càng tốt.
Tối hôm đó đi dạo phố với Văn Tịch trở về, Huyền My rất vui vẻ quay lại phòng ngủ.
Nói thật ra, cảm giác có thể chia sẻ bí mật với người khác thật tốt.
Ít nhất khi cô muốn đi dạo phố cũng có thể danh chính ngôn thuận đi cùng Văn Tịch ra ngoài ngắm nhìn cũng bộ quần áo đẹp, thỉnh thoảng còn có thể mượn danh nghĩa của Văn Tịch, hai người len lén trốn vào trong phòng thay quần áo thử những bộ quần áo đẹp nữa.
Khi gặp chuyện khó xử, cô còn có thể tìm Văn Tịch thương lượng một chút.
Thật tốt!
Huyền My cảm thấy may mắn khi mình quen biết được một người bạn tốt như Văn Tịch.
Cô vừa vào phòng khách của phòng ký túc, đã thấy Đình Hải đang ngồi một mình ở trên sô pha buồn bực chơi game.
Trên gương mặt như lá bài tú lơ khơ kia không có chút cảm xúc nào.
Không đúng nói chính xác hơn là lúc này có vẻ càng lạnh lùng nghiêm túc, áp suất thấp hơn so với trước.
Huyền My đang định đi tới chào hỏi cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn sợ hãi hơi lạnh của cậu ta mà quyết định tạm thời xem cậu ta như người tàng hình thì tương đối an toàn hơn.
Huyền My đi trải qua trước mặt cậu ta và đang muốn quay về phòng ngủ của mình, nhưng bất chợt cô cảm thấy cổ tay căng ra, một giây tiếp theo đã bị kéo mạnh đến trên sofa.
"Anh làm gì thế?"
Huyền My ngạc nhiên nhìn cậu ta.
"Cậu có biết bây giờ mấy giờ rồi không?"
Đình Hải lạnh giọng hỏi cô.
Huyền My ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Đồng hồ chỉ về phía hai mươi mốt giờ.
"Giờ này rồi, sao cậu còn chưa ngủ hả?"
Theo lý thuyết, đồng hồ sinh học của cô không phải nên gõ vào mười giờ sao?
"Cậu đã làm gì?"
Vẻ mặt Đình Hải vẫn thâm trầm.
"Tôi đi dạo phố cùng Văn Tịch."
Huyền My thành thật khai báo.
Ánh mắt Đình Hải lóe lên: “Cậu đi dạo phố cùng Văn Tịch sao?"
"Đúng!"
Huyền My gật đầu, mỉm cười: “Đi dạo phố cùng bạn gái thì có gì kỳ lạ đâu chứ?"
"Bạn gái à?!!"
Màu mắt Đình Hải hoàn toàn tối lại, gương mặt đẹp trai ghé sát tới gần cô: “Cậu có biết cậu đang làm gì không?"
"Biết!"
Huyền My gật đầu: “Yêu đương!!"
Gặp quỷ mới yêu đương!!
"Cậu thích cô gái tên là Văn Tịch kia à?!"
Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Đình Hải càng dịch sát vào Huyền My hơn.
Hơi nóng phả vào trên gương mặt của cô làm cho cô chợt cảm thấy không thoải mái, cô vội vàng xoay mặt qua chỗ khác, hai tay chống vào trước ngực của cậu ta, nói đứt quãng: “Tôi vốn cho rằng mình không thích cô ấy, nhưng... nhưng sau khi bị anh... hôn qua một hồi, tôi phát hiện... thật ra tôi thích cậu ấy."
"Cậu lặp lại lần nữa!!"
Đình Hải nhìn chằm chằm vào cô với vẻ hung dữ.
Ánh mắt sắc bén giống như muốn ăn cô vào bụng vậy.
Huyền My sợ đến mức vội vàng dùng tay che miệng của mình, sợ cậu ta sẽ lại hôn lần nữa: “Đình Hải, tôi van anh, anh đừng trêu tôi nữa! Tôi đã bị anh chỉnh cho rất thảm rồi! Chuyện tôi lỡ hẹn lần trước, không phải tôi đã giải thích với anh rồi sao? Tôi đã nói là tôi không phải cố ý tạo cơ hội cho anh và Văn Tịch, thật ra tôi bị giáo viên kéo đi..."
"Cậu cảm thấy tôi đang đùa cậu sao?"
Đình Hải căn bản không đợi Huyền My nói hết lời đã hỏi ngược lại cô một câu.
Huyền My chớp chớp mắt: “Nếu không thì sao?"
"Anh hỏi lại cậu một câu, có phải cậu nghiêm túc với Văn Tịch không?"
Đình Hải hỏi quá nghiêm túc làm cho Huyền My không hiểu sao thấy hơi sợ, cô sợ hãi nhìn cậu ta rất lâu mới lúng ta lúng túng gật đầu: “... Phải! Cho nên về sau anh đừng tiếp tục trêu tôi nữa, Văn Tịch thấy sẽ tức giận."
"Mẹ nó!!"
Đình Hải bỗng nhiên nổi giận quát to một câu.
Nói xong, cậu ta ném tay cầm chơi điện tử trong tay ra, xoay người đi vào phòng ngủ của mình. Cánh cửa bị dập mạnh phát ra một tiếng "rầm". Huyền My sợ đến mức giật mình, mãi hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cô hình như chọc cho Đình Hải tức giận rồi, nhưng...
Vì sao cậu ta lại tức giận?!
Lẽ nào bởi vì mình ở cùng với Văn Tịch, cho nên cậu ta mới tức giận sao?!
Không phải đâu? Lẽ nào cậu ta thật sự thích mình?!!
Tâm trạng Huyền My lập tức rối loạn.
Nếu như cậu ta thật sự thích mình, vậy cậu ta rốt cuộc thích thân phận con trai của Cao Hướng Bách, hay là thân con gái Cao Huyền My chứ?
Cậu ta rốt cuộc có biết mình thật ra là con gái không?!
Huyền My rúc người trong sofa, phiền não đến lăn qua lăn lại, lập tức tiến vào hình thức điên.
Kết quả cô lăn lăn một lúc lại phát hiện mình không được bình thường...
Chẳng biết tại sao phía dưới đã bắt đầu đổ máu...
Cô đến tháng rồi!!
Từ khi cô nhập học tới nay, đây là lần đầu tiên!!
May là Huyền My có chuẩn bị trước.
Cô hoảng hốt trở về phòng của mình cầm băng vệ sinh và nhét vào trong túi, lúc này mới vội vội vàng vàng gõ cửa phòng của Đình Hải.
"Đình Hải, anh nhanh mở cửa đi, tôi... tôi mắc tiểu..."
"Đình Hải..."
"Đình Hải!! Tôi xin anh..."
Cô còn chưa kịp nói xong, cửa phòng đã được mở ra.
Đình Hải với gương mặt điển trai, lạnh lùng đứng ở bên cửa, liếc nhìn cô rồi nghiêng người để cho cô đi vào trong.
Vẻ mặt Huyền My rất tệ, đã trắng bệch, hoàn toàn không còn vui vẻ như vừa nãy.
Đình Hải liếc nhìn qua đã nhận ra cô không ổn.
Huyền My ôm bụng đi vào phòng vệ sinh, Đình Hải chợt giơ tay nắm lấy cánh tay nhỏ của cô, hỏi cô: “Cậu làm sao vậy?"
"Hả?"
Huyền My sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu: “Tôi không sao! Tôi...Tôi chỉ là mắc tiểu thôi..."
Đình Hải nghe vậy thì hơi nhíu mày nhưng vẫn thả cô ra.
Ánh mắt cậu ta sốt ruột nhìn theo bóng lưng của cô, màu mắt càng thêm thâm trầm.
Năm phút sau...
Huyền My đi từ trong phòng vệ sinh ra.
Gương mặt vẫn trắng bệch, khó coi.
Bụng đau như muốn lấy mạng cô rồi.
Cô nhớ lúc trước mình tới tháng, khi nghiêm trọng nhất sẽ đau đến mức nằm ở trên giường không xuống nổi.
Lúc này thoạt nhìn, bất kể có đau bao nhiêu thì cô cũng phải chịu đựng!
Đình Hải nhìn cô ôm bụng bước vào, lại ôm bụng gian nan đi ra.
Hai hàng lông mày của cậu ta đã nhíu chặt lại từ lâu.
Bụng quá khó chịu, Huyền My thậm chí cũng không muốn tắm nữa, nằm mê man trong chăn lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại thì trời vẫn tối đen, Huyền My căn bản không biết bây giờ là mấy giờ.
Cả người cô từ trên xuống dưới đều ướt sũng mồ hôi, đau bụng tới mức không thở nổi.
Nhưng cô đổ mồ hôi khắp người thì phải tắm nước nóng mới được, nếu không nhất định sẽ bị cảm.
Huyền My cố nhịn đau, khó nhọc ngồi dậy và định cầm quần áo vào phòng Đình Hải tắm. Bất chợt, đèn bàn ở đầu giường tách một tiếng, ánh đèn vàng vọt lập tức chiếu sáng cả gian phòng.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, tạo thành một quầng sáng mờ trên giường.
Cũng chẳng biết Đình Hải đã đi tới bên giường cô từ lúc nào. Trong quầng sáng ấm áp, cậu ta nghiêng người tới gần cô, ánh mắt dịu dàng không thể nào tả hết.
Tay cậu ta chạm vào vầng trán trơn mịn của cô, hất mái tóc ướt sũng ra và khẽ sờ, nhíu mày: “Cậu dậy tắm trước đi."
Trong giọng trầm thấp có vẻ dịu dàng nói không sao nói được, làm cho Huyền My trong vài giây thậm chí cho rằng mình vẫn còn đang ngủ mơ.
"Đình Hải?"
Sao cậu ta lại ở đây?
"Cậu có thể đứng lên được không?"
Cậu ta hỏi Huyền My.
"Có thể!"
Huyền My gật đầu, muốn vén chăn đứng dậy, nhưng bụng cô thật sự quá khó chịu, cả người không còn chút sức lực nào. Cô dựa vào đầu giường khó nhọc thở hổn hển: “Thôi đi, sáng mai tôi sẽ dậy tắm sau!"
Không ngờ cô vừa mới nói dứt lời, Đình Hải chợt giơ tay bế cô ra khỏi chăn, lại đi về phía phòng của cậu ta.
Huyền My giật mình: “Đình Hải..."
"Cậu phải tắm luôn, nếu không ngày mai sẽ bị cảm mất."
Cho nên, cô không có quyền thương lượng.
Huyền My được cậu ta ôm vào trong lòng, đầu dựa trên lồng ngực rắn chắc của cậu ta, nghe tiếng nhịp đập mạnh mẽ lại đều đặn đó, cô bỗng nhiên có cảm giác mình là con trai mà được nuông chiều như con gái... Trái tim, bỗng nhiên đập loạn “thịch thịch thịch”...
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
Huyền My dựa vào trong ngực của cậu ta, ngẩng đầu nhìn cái cằm góc cạnh của cậu ta.
"Hai giờ."
"Hai giờ? Vậy sao anh còn chưa ngủ?"
Điều này thật sự không phải là thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của cậu ta.
Đình Hải cúi đầu liếc nhìn cô, màu mắt thâm trầm: “Anh vừa vặn có việc bận."
"Thế sao anh lại tới phòng tôi?"
"Nghe được tiếng động nên đến xem!" Cậu ta nói rất thản nhiên.
Sau khi bế Huyền My đặt vào trong bồn tắm, cậu ta lại đưa vòi phun cho cô.
"Cảm ơn."
Huyền My cảm thấy, vào giờ phút này Đình Hải đặc biệt dịu dàng.
Cửa phòng tắm khép lại, Huyền My chuẩn bị tắm.
Cô lại nghe ngoài cửa có tiếng động, dường như Đình Hải đi ra ngoài.
Huyền My tắm rất nhanh.
Sau khi tắm nước nóng, Huyền My cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bụng cũng không quá đau nữa.
Trong phòng lại không thấy bóng dáng của Đình Hải đâu cả.
Huyền My theo bản năng đi vào trong phòng tìm, lại vừa lúc Đình Hải mang theo một cái túi nilon đi từ bên ngoài vào.
Huyền My kinh ngạc nhìn cậu ta: “Muộn thế này mà anh còn ra ngoài ra à?"
"... Ừ."
Đình Hải cầm túi đi thẳng tới tủ lạnh và bỏ vào trong: “Anh đi tới cửa hàng tạp hóa tùy tiện mua ít đồ."
Cậu ta xoay người nhìn Huyền My, nhíu mày hỏi cô: “Em có đỡ hơn không?"
"Ừ, sau khi tắm thì tôi đỡ hơn rất nhiều rồi."
Huyền My gật đầu.
"Thế cậu về phòng đi nằm đi."
"Vậy còn anh?"
Huyền My theo bản năng hỏi cậu ta một câu.
"Cậu đi ngủ trước đi! Anh còn có việc."
"A..."
Huyền My nghe lời của cậu ta, ngoan ngoãn trở về trong phòng của mình, khi đi còn không quên căn dặn cậu ta một câu: “Đã muộn rồi, anh cũng mau đi ngủ đi!"
"... Ừ."
Đình Hải đáp một tiếng cho có lệ.
Huyền My nằm ở trên giường trằn trọc, mãi không ngủ được.
Trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến Đình Hải.
Đình Hải luôn là một sự ngạc nhiên đối với cô.
Khi cô đặc biệt cần sự chăm sóc, cậu ta sẽ đột nhiên giống như thiên thần, dịu dàng hạ xuống bên cạnh của cô, nhìn cô quan tâm như vậy, làm cho tâm thần cô hết lần này tới lần khác mê loạn... Nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo lại đến.
Trong lúc cô còn đang lăn lộn khó ngủ, chợt cửa phòng ngủ bị Đình Hải mở ra. Chỉ thấy cậu ta cầm hai chén trà đi đến.
Cậu ta đặt một chén ở trên bàn, còn một chén đưa cho cô.
"Đây là cái gì thế?"
Huyền My kinh ngạc nhận lấy và liếc nhìn.
Trà nâu đậm, có rất nhiều gừng.
"Trà gừng."
Cậu ta nói xong liền cầm một chén khác ở trên bàn lên, còn nhấp một hớp: “Nó có tác dụng an thần, cậu uống xong rồi ngủ tiếp!"
"Trà gừng à?"
Huyền My cầm đến chóp mũi ngửi một cái: “Sao lại có màu nâu đỏ vậy?"
Đình Hải không để ý tới cô.
Trà gừng đường đỏ làm sao không phải là màu nâu đỏ chứ?!
Đương nhiên, chén trong tay cậu ta chỉ hồng trà bình thường.
Huyền My nghi ngờ nhấp một hớp: “Thật ngọt..."
Cô thích ăn đồ ngọt.
Cô lại uống một ngụm lớn: “Còn uống rất ngon nữa. Đây là trà gì vậy? Mùi gừng thơm quá."
"Lúc trước cậu chưa từng uống sao?"
Đình Hải ngước mắt ra khỏi chén trà và nhìn cô.
"Chưa."
Huyền My đơn thuần lắc đầu.