Dương Thùy Sam tức giận, cũng lười để ý đến anh ta.
Vốn dĩ giữa hai người bọn họ vẫn còn đang kẹp chiếc túi xách của Dương Thùy Sam ở giữa, nhưng lúc này lại bị cô quăng đi nên khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo lại gần không ít.
Cái mông của Vũ Phong khẽ di chuyển, không e dè gì mà tiến sát lại gần Dương Thùy Sam không ít.
Cánh tay mở ra, đặt lên lưng tựa phía sau của sô pha, thân thể hơi nghiêng, có hơi dựa vào sau lưng của Dương Thùy Sam, đôi môi mỏng mờ ám thổi một hơi vào sau lưng của cô: “Này, Dương Tiểu Sam, mẹ anh lại gọi điện cho anh rồi.”
“Mẹ anh gọi điện thoại cho anh đâu có liên quan gì đến tôi?”
Dương Thùy Sam vứt bỏ hết mọi thứ, điều chỉnh lại tư thế một chút, lại chạm phải thân thể hắn vừa mới dựa lại gần, tức giận nói: “Đừng có dựa vào người tôi!”
“Làm sao có thể không liên quan đến em chứ? Em chính là người tận hưởng vui vẻ đêm đầu tiên của anh nha!”
Cái tên Vũ Phong không biết xấu hổ này!
Vậy mà lại có thể nói đến cái chuyện xấu hổ như vậy ở nơi công cộng được.
Đáng xấu hổ nhất nhất nhất chính là anh ta cư nhiên không biết xấu hổ mà nói rằng đêm đầu tiên của anh ta là dành cho Dương Thùy Sam cô nữa chứ!
Ha, hừ! Đây quả thực là một câu chuyện cười quốc tế mà.
“Vũ Phong, anh đừng có ở trước mặt tôi mà show ra cái IQ thấp kém đó của mình nữa!”
Đôi má của Dương Thùy Sam ửng đỏ lên nhưng lại dùng âm thanh lạnh lùng cảnh cáo anh ta.
Ba chữ “đêm đầu tiên” này chính là một cái gai trong lòng cô, một cái gai tồn tại suốt nhiều năm nay, từ đầu đến cuối đều không thể nhổ đi được.
Rất nhiều đêm sau khi tỉnh mộng, cô đều nhớ về chuyện này, cho dù thời gian đã qua lâu rồi nhưng trong lòng cô vẫn có một chút khó chịu cùng không đành lòng như trước.
Nhưng cô vĩnh viễn không thể quên được ngày hôm sau khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy anh ta đang mập mờ với một cô gái khác.
Người đàn ông này này, tận sâu trong xương tủy của mình nhất định là một công tử đào hoa!
Lúc trước là vậy, bây giờ là vậy và tương lai cũng sẽ vậy!
Chỉ có người phụ nữ ngu ngốc mới có thể ngây thơ tin tưởng một chàng trai đào hoa sẽ vì cô ta mà thay đổi tất cả! Làm sao có thể chứ? Trừ phi khiến anh ta thay tim đổi máu thì may ra cô mới tin tưởng được!
Cô của hiện tại đã sớm trải qua cái quãng thời gian ngây thơ đó rồi, mặc dù vẫn không hiểu lắm về tình yêu như trước nhưng cô đã trở nên cực kỳ cẩn thận hơn.
Cô quá hiểu rõ, người đàn ông như Vũ Phong giống như một cây thuốc phiện vậy, cho dù vẫn có lòng thì cũng không thể yêu!
Bởi vì anh ta nhất định không phải là bến đỗ hoàn hảo nhất của Dương Thùy Sam cô!
Cô hy vọng bản thân mình sẽ tìm được một người yêu bình thường, hai người cứ bình yên yêu thương nhau cả đời như vậy là đủ rồi!
“Nhưng mẹ anh lại cho là như vậy đấy!”
Vũ Phong khẽ liếm môi, nói tiếp: “Đây đã là lần thứ ba trăm bà ấy tìm anh để lấy số điện thoại của em rồi, anh nghĩ bà ấy đang muốn em nhanh chóng chịu trách nhiệm đấy. Hay là, em nghe theo bà ấy đi.”
Anh ta nói xong lại không biết xấu hổ mà dùng cùi trở chọc chọc vào cái eo nhỏ của Dương Thùy Sam.
Dương Thùy Sam im lặng, tỏ vẻ khinh thường, không vui trừng anh ta: “Tôi phải chịu trách nhiệm cái gì? Đứa con trai này của bà ấy còn cần tôi phải tới chịu trách nhiệm sao? Đã sớm tự mình “chinh chiến” qua một đám phụ nữ rồi nhưng giờ lại không tìm thấy người phụ trách nên muốn tìm tôi tới làm kẻ chết thay đúng không?”
Lời này của Dương Thùy Sam khiến cho gương mặt đẹp trai của của Vũ Phong đột nhiên trầm xuống.
“Lời này của em là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Dương Thùy Sam lạnh lùng trả lời một câu, cúi đầu, cắt miếng bò bít tết sắp nguội lạnh bên trong đĩa.
Thật ra bò bít tết có mùi vị như thế nào cô đã không còn cảm nhận được nữa rồi, chỉ biết là ăn cái gì cũng giống nhau mà thôi, chính là không có vị gì cả!
Mặt Vũ Phong đen lại, không nói gì.
Lần này là mạnh mẽ đụng trúng vào một cái đinh sắt nên khẩu khí của anh ta cũng vô cùng nhẫn nhịn.
Nhưng cho dù không tim không phổi đi chăng nữa thì lúc này anh ta cũng thật sự có chút tức giận rồi.
Dương Thùy Sam tất nhiên cũng không khá hơn chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo dài ra, còn khó nhìn hơn cả gương mặt đen như đáy nồi kia của anh ta.
Tiểu Dương Dương chớp chớp đôi mắt đen láy to tròn của mình, nhìn qua Dương Thùy Sam, rồi lại nhìn qua Vũ Phong, cuối cùng cắn cái dĩa màu bạc hỏi một câu: “Hai người đang cãi nhau ạ?”
“...”
“...”
Hai người bọn họ không ai có tâm trạng để ý đến cậu bé cả, tất cả đều im lặng chống đỡ.
“Lúc mẹ Hoàng Ngân dạy con thành ngữ có nói hai người như bây giờ được gọi là “oan gia vui vẻ”!”
“Ai vui vẻ với anh ta?”
“Ai là oan gia với cô ấy?”
Hai người giống như trăm miệng một lời cùng nói ra.
Nhưng trọng điểm hiển nhiên không hề giống nhau!
Hai người trừng mắt liếc nhìn nhau.
Tiểu Dương Dương lại ngậm ngậm chiếc dĩa bạc: “Mẹ Hoàng Ngân nói như vậy được gọi là ‘tâm linh tương thông’!”
Cậu bé nói xong, thì nhúc nhích một chút rồi từ trên ghế đứng lên: “Chú Vũ Phong, chú có cảm thấy là ba và mẹ con đi hơi lâu rồi không?”
“Có một chút!”
Vũ Phong tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy con đi gọi bọn họ!”
Tiểu Dương Dương nói xong, bộ dạng tung tăng chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu bé nghĩ mình nên mau chóng tránh xa bọn họ một chút, để tránh lửa cháy đến thân mình.
Dương Dương đi rồi, trên bàn ăn chỉ còn lại Dương Thùy Sam và Vũ Phong.
Dương Thùy Sam chợt cảm thấy không được tự nhiên, đứng dậy muốn đi: “Tránh ra một chút, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Vũ Phong ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng khiến cô căn bản không thể nào bỏ qua được. Sau đó đột nhiên cô cảm thấy được cổ tay mình bị siết chặt, không đợi cô kịp phản ứng thì toàn bộ người đã bị Vũ Phong lôi kéo ngã vào trong ngực anh ta, cánh tay bá đạo vòng lại đem cả người cô ổn định ngồi trên đùi mình.
Dương Thùy Sam lập tức luống cuống vài giây, gò má nóng hổi, càng không ngừng giãy giụa trong lòng anh ta: “Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra!”
“Không thả!”
Vũ Phong đặc biệt bướng bỉnh, siết chặt lấy cánh tay của Dương Thùy Sam, càng lúc càng dùng lực siết chặt hơn: “Dương Tiểu Sam, để anh ôm em chút...”
Anh ta dịu dàng dán vào cổ cô, âm thanh khàn khàn, nỉ non.
Thanh âm kia, êm ái như một ca khúc mê hoặc lòng người, không hiểu tại sao cuối cùng lại khiến trái tim Dương Thùy Sam mềm nhũn đi.
“Vũ Phong, anh đừng như vậy...”
Hơi nóng của anh ta như vô tình lại như cố ý lướt qua bên tai cô, vừa nóng bỏng vừa ướt át, khiến ngay cả hô hấp của cô cũng dần trở nên không đều.
“Dương Tiểu Sam, em đừng có lộn xộn, ngoan ngoãn để anh ôm một phút thôi, một phút là được rồi!”
Vũ Phong vùi đầu vào mái tóc mềm mại của cô, âm thanh êm ái dụ dỗ Dương Thùy Sam.
“Đây là nơi công cộng.”
Gương mặt của Thùy Sam vừa đỏ vừa trắng.
Hét lên đẩy anh ta ra, cực kỳ khó chịu.
“Ý của em là ở nơi riêng tư sẽ để cho anh ôm em sao?”
Vũ Phong khẽ liếm môi hỏi cô.
“Anh có thể nhặt liêm sỉ của mình lại được không?”
Lúc đầu thì là da mặt dày, bây giờ căn bản ngay cả sĩ diện cũng không thèm nữa rồi!
Cô quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau, chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh ta: “Vũ Phong, rốt cuộc thì anh muốn như thế nào?”
Cô nghiêm túc hỏi.
Cho nên, Vũ Phong cũng nghiêm túc trả lời.
“Anh muốn em! Gả cho anh!”
“...”
Trong lòng Dương Thùy Sam có chút hoảng hốt.
Con ngươi khẽ lướt qua một tầng rung động nhẹ nhàng nhưng lại nhanh chóng bị cô che đi, một giây sau thì khôi phục lại bình thường.
“Anh không phải là hình mẫu mà tôi muốn.”
Dương Thùy Sam nghiêm túc cự tuyệt: “Tôi sẽ không gả cho một người mà tôi không thích!”
“Không thích?”
Lông mày Vũ Phong nhướn cao lên đầy vẻ nguy hiểm.
Tay, bá đạo nắm lấy cái cằm nhỏ gầy của cô, mắt híp lại, u ám liếc nhìn cô: “Em dám nói từ trước đến giờ chưa từng rung động trước anh không?”
“Chưa từng!”
Dương Thùy Sam muốn tránh khỏi bàn tay của anh ta.
Nhưng lực nắm của anh ta đặc biệt lớn, cho dù cô có dùng sức như thế nào thì từ đầu đến cuối cũng không thoát được.
“Rất tốt!”
Vũ Phong cười lạnh, một tay đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình: “Cút! Ông đây cũng không thích cô!”
Sắc mặt Dương Thùy Sam không hề tốt hơn chút nào, nói: “Vũ Phong, tôi hy vọng về sau chúng ta sẽ duy trì một khoảng cách thích hợp, giữa chúng ta chỉ còn mối quan hệ giữa lãnh đạo và cấp dưới thôi, được chứ?”
“Không thể!!”
Dương Thùy Sam tức giận đến hai mắt đều đỏ, lấy hoa quả trên bàn ném anh ta.
Vũ Phong mạnh mẽ xiết chặt lấy cổ tay của cô: “Tiểu Sam à, cô hãy nhớ kỹ những gì hôm nay ông đây nói với cô đây, đời này, cơ hội một lần duy nhất để cô khoác trên mình bộ váy cưới chính là do tôi cho cô! Vậy nên, chính thức từ lúc này, đừng có nghĩ đến nữa! Giày vò lâu hơn nữa cũng vẫn là người của ông đây thôi!”
“Anh...”
Thùy Sam nổi giận, hất tay anh ta ra: “Kiêu căng điên khùng!”
Bữa cơm này, ăn được thực chất chính là sự ứ đọng.
Cô hận không thể đứng dậy đi liền, nhưng hết lần này tới lần khác hai vị khách quý trong nhà vệ sinh kia vẫn cứ chậm chạp không chịu đi ra, thực đúng là là...
Sốt ruột! Sốt ruột chết đi được!
Mà trong nhà vệ sinh lúc này——
Hoàng Ngân đã gấp đến độ thở không ra hơi rồi.
Đây quả thực là... Phát điên mà!
“Rốt cuộc thì anh có thôi hay không?” Hoàng Ngân thấy phiền rồi.