Mục lục
Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Dương Thành nhìn ba mình, hơi hoài nghi về quyết định của mình.

Nhưng lời đã nói ra rồi thì không rút lại được.

“Ba, con của ba và dì Trần, cô ấy tên Đỗ Thanh Nga, là con gái, nhưng...đã mất rồi!”

Giọng nói của anh, có chút khàn.

Nghĩ đến việc bản thân chưa kịp nhận người thân đã mất đi một người em gái, rồi lại nghĩ tới nguyên nhân ra đi của cô, Cao Dương Thành cảm thấy cực kì áy náy ở trong lòng.

Đối với dì Trần, đối với ba anh, đối với cả Hoàng Ngân nữa...

“Đã... đã mất rồi? Là sao?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!

Gương mặt Cao Lâm Tuấn chợt thay đổi.

Cao Dương Thành hít một hơi: “Ba, có thời gian ba và dì Trần hãy cùng đi thăm cô ấy! Con nói với ba điều này không phải muốn khiến ba cảm thấy đau khổ hay áy náy, con chỉ muốn nói cho ba biết, tình yêu mà dì Trần dành cho ba, cũng không kém gì tình cảm mà ba dành cho dì ấy. Nếu hai người vẫn có cơ hội ở bên nhau, thì hãy giữ chặt lấy đối phương! Việc đau khổ khi mất đi một đứa con gái ở trong lòng dì Trần, chỉ có ba mới có thể an ủi dì ấy...”

Điều mà Cao Dương Thành muốn rất đơn giản. Anh chỉ hy vọng từng người mà anh yêu quý, đều có thể vui vẻ hạnh phúc.

Anh vẫn luôn biết tình cảm của ba anh, từ nhỏ đã biết rồi! Cũng giống như tình yêu mà anh dành cho Hoàng Ngân, giống như vậy...: “Con trai...”

Cao Lâm Tuấn không ngờ con trai lại nói ra những lời này với mình, ông lắc đầu: “Con đi Mỹ lo mà điều trị cho tốt, chuyện của ba và dì Trần không cần mấy đứa trẻ các con phải lo lắng đâu! Nửa đời người của ba và bà ấy cũng đã qua rồi, thời gian còn lại đây, đều không còn quan trọng nữa! Điều quan trọng là hai đứa các con có thể hạnh phúc là được.”

“Ba, tại sao ba không muốn ở bên cạnh dì Trần? Là vì ba sợ sẽ cản trở đám cưới của con và Hoàng Ngân sao?”


Nếu hai đôi bọn họ muốn trở thành gia đình, thì một trong hai đôi phải nhường đôi còn lại.

Đúng vậy, giữa bọn họ, mãi mãi chỉ có một đôi mới có thể trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp!”

Mà giữa Hoàng Ngân và anh, hoặc là vợ chồng, hoặc là anh em!!

Theo pháp luật, chỉ có thể chấp nhận một cặp mà thôi, đôi còn lại sẽ bị coi là loạn luân!

“Được rồi!”

Cao Lâm Tuấn ngắt lời của con trai: “Ba cảm ơn vì con đã nói chuyện này với ba! Tuy là hơi buồn, nhưng giống như con nói vậy, biết vẫn tốt hơn là không biết! Còn về chuyện của ba và dì Trần, ba cũng rất cảm ơn sự thấu hiểu của con! Ba tưởng con sẽ nghiêng về phía mẹ con, vậy nên ba hơi bất ngờ chút! Cảm ơn con, con trai!!”

Cao Lâm Tuấn vui vẻ vỗ bờ vai rắn chắc của con trai.

“Con và Hoàng Ngân cứ ở bên nhau thật tốt, con bé nó là một người con gái tốt, con nhất định phải trân trọng, trân trọng tình cảm này của hai đứa! Chuyện của ba và dì Trần, bọn ta sẽ tự giải quyết! Ba thừa nhận, đám cưới của con và Hoàng Ngân, quả thực là điều mà ba đang suy nghĩ tới, hơn nữa, ba tin rằng dì Trần cũng sẽ suy nghĩ giống ta! Mấy đứa cũng không cần phải lo lắng thay cho bọn ta làm gì, là ba và mẹ ai cũng vậy, điều quan trọng nhất là con cái hạnh phúc! Biết chưa?”

Cao Dương Thành cảm động.

“Được rồi, đến lúc làm thủ tục rồi, đừng để lỡ máy bay, mau lên, lên máy bay đi! Gọi Hoàng Ngân qua đây! Đến nơi nhớ gọi điện cho ba!”

“Vâng! Con chắc chắn sẽ gọi.”

Cao Dương Thành gật đầu chắc chắn: “Đúng rồi, ba ạ, có thể giúp con trai một chuyện được không?”

“Hửm?”

“Giúp con đưa dì Trần và Dương Dương về nhà nhé!”

Cao Lâm Tuấn cười, vỗ vai con trai: “Con không nói, ba cũng sẽ làm vậy.”

“Con cảm ơn ba.”

Cuộc nói chuyện của hai ba con kết thúc, mọi người không nỡ để hai người bọn họ lên máy bay.

Trần Lan dắt theo Dương Dương cùng với Vũ Phong và Thùy Sam đi ra ngoài.

“Trần Lan!”

Cao Lâm Tuấn gọi bà.

Trần Lan dừng lại, lưng cứng lại, quay người nhìn về phía Cao Lâm Tuấn. Thị trưởng Cao, có việc gì không?”

“Để tôi tiễn mọi người.” Ông nói.

Bước về phía bọn họ.

“Không cần đâu!” Trần Lan từ chối: “Chúng tôi có thể tự bắt xe về.”

Thùy Sam suýt nữa thì chủ động muốn đưa Trần Lan và Hướng Dương về, nhưng lại bị Vũ Phong ở bên cạnh đánh mắt ra hiệu, giữ lấy vợ của mình nói: “Bác Cao, vậy phiền bác đưa dì Trần về nhé ạ! Chúng cháu đi trước đây, tạm biệt...”

Nói xong, kéo Thùy Sam vội vàng rời khỏi.

“Dương Thành và Hoàng Ngân đã đặc biệt dặn dò, để tôi đưa hai người về! Đi thôi.”

Cao Lâm Tuấn biết Trần Lan sẽ không dễ dàng đồng ý với ông, vậy nên chỉ có thể lôi con trai và con dâu của mình ra.

Trần Lan nghĩ rằng Cao Lâm Tuấn đưa bà về nhà chỉ vì con gái và con rể nhờ vả, nghĩ đến Tiểu Dương Dương ở bên cạnh, cuối cùng cũng đồng ý.

Vừa mới ngồi xuống máy bay, Hoàng Ngân không kìm được nhào về phía Cao Dương Thành.

“Anh vừa nói chuyện gì với bác Cao thế? Thần thần bí bí.”

Hoàng Ngân tò mò, hai người đàn ông, chẳng lẽ lại có chuyện bí mật gì mà người khác không được nghe thấy sao?

Cao Dương Thành quay đầu nhìn dáng vẻ tò mò của cô, giơ tay, vuốt đầu cô một cách đầy yêu thương: “Thanh Nga, anh nói với ba anh về cô ấy...”

Hoàng Ngân há miệng kinh ngạc nhìn anh.

Nước mắt lưng tròng, ánh mắt đượm vài nét bi thương.

Lúc sau, cô gật gật đầu, nói nghiêm túc: “Đúng, bác Cao có quyền biết chuyện này, thực ra em cũng hy vọng các Cao có thể đến trước mộ con bé thăm nó, biết rồi cũng tốt, cũng tốt...”

“Đúng, bác Cao có quyền biết chuyện này, thực ra em cũng hy vọng các Cao có thể đến trước mộ con bé thăm nó, biết rồi cũng tốt, cũng tốt...”

Cao Dương Thành nhẹ nhàng vuốt ve gáy của Hoàng Ngân, biết cô đang cảm thấy áy náy với cái chết của Thanh Nga: “Chuyện của quá khứ thì đừng để ở trong lòng, nếu tìm một người để đổ trách nhiệm, thì cũng không phải là em...”

Anh mới là người phải chịu trách nhiệm cho việc đó.

Hoàng Ngân lắc đầu, tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của anh, nắm chặt lấy tay anh: “Dương Thành, cảm ơn anh vẫn luôn bảo vệ em...”

Cô cười nhẹ nhàng rồi nhắm mắt lại, lúc sau lại mở mắt ra, nhìn vào cằm anh, hỏi: “Anh thấy giấy chứng nhận kết hôn đó quan trọng không?”

Cao Dương Thành không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Lúc sau mới nói: “Em định để quyền đó nhường cho dì Trần và ba anh sao?”

Hoàng Ngân thở dài, tựa mặt vào vai anh, buồn phiền nói: “Chỉ cảm thấy cả cuộc đời này của họ thật không dễ dàng, yêu cả nửa đời người, điều mong mỏi nhất có lẽ chính là có thể trở thành một nửa của người còn lại, giấy chứng nhận kết hôn đó có thể nói chính là yêu cầu xa xỉ với họ...” Cao Dương Thành ngồi thẳng người dậy, cúi đầu nhìn cô, nhấn mạnh nói: “Giấy chứng nhận kết hôn đối với pháp luật mà nói, có tất nhiều quyền lợi, chí ít, sẽ hiện lên dòng đã kết hôn ở trên hộ khẩu, được hiển thị trên giấy tờ rằng hai người là vợ chồng của nhau. Sau này nếu hai người gặp phải khó khăn, khi ai đó đang nằm trên bàn mổ và cần chữ ký của gia đình người thân, người kia có thể dựa vào thân phận vợ chồng mà viết tên của mình lên...”

Anh nói, nắm chặt tay Hoàng Ngân và nhìn xuống cô, giọng anh khàn khàn: “Giấy chứng nhận này cũng rất quan trọng đối với anh! Nhưng là con trai con gái của họ, điều quan trọng hơn chính là hạnh phúc của những các phụ huynh! Vậy nên, anh sẽ ủng hộ quyết định của em!”

Anh đưa tay nâng cằm của Hoàng Ngân lên, cúi đầu và hôn lên môi cô: “Bởi vì anh tự rằng, tình yêu giữa chúng ta không cần tờ giấy mỏng đó để hỗ trợ hay chứng minh.”

Hoàng Ngân đột nhiên thấy rất cảm động, một lớp sương mỏng nhanh chóng ùa vào mắt.

Đưa tay ra, giữ lấy cổ anh, mặc kệ ánh mắt của tất cả các hành khách xung quanh đó, anh hôn lên đôi môi đỏ mỏng manh của Cao Dương Thành.

“Cả nhà đều hạnh phúc, thì đó mới chính là hạnh phúc thực sự, đúng không?”

“Đúng!”

Điều này, Cao Dương Thành rất đồng ý.

Hoàng Ngân nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt sáng ngời mang ý cười, nói: “Giấy chứng nhận kết hôn có thể không cần, nhưng đám cưới vẫn phải có! Cả đời người cũng chỉ có một lần... Không đúng, như anh là hai lần rồi!”

Tên này, cô lại nhớ tới cuộc hôn nhân đau khổ của mình trước đó.

Ngón tay chỉ vào sống mũi cao cao của anh, bĩu môi hỏi anh: “Kết hôn lần thứ hai có phải sẽ không còn thấy hưng phấn và hồi hộp như lần đầu không?”

Cao Dương Thành cười, cầm lấy ngón tay của cô, nắm trong lòng bàn tay mình, cười: “Người kết hôn lần thứ hai hình như cũng không chỉ có mình anh...”

Hoàng Ngân nghĩ: “Hình như...cũng đúng!”

Cô, có phải cũng là kết hôn lần hai không?

Tuy không bày rượu, cũng không tự mình đi lấy giấy chứng nhận, nhưng...

“Thôi được rồi, chúng ta đều không phải là kết hôn lần đầu, em không tính toán với anh nữa! Nhưng đây là lần đầu tiền em mặc váy cưới và đi thảm đỏ đó, anh không được qua loa đâu đấy!!!”

Cao Dương Thành cười, nắm lấy cằm cô, nói giọng chắc nịch: “Không dám qua loa.”

“Còn nữa...”

Cao Dương Thành nhìn vào mắt của Hoàng Ngân, lung linh: “Đám cưới của hai chúng ta, chỉ cần nghĩ về nó, là đủ để anh vui mừng và phấn khích. Bây giờ trái tim này đã đập thình thịch không ngừng rồi,vì vậy, đừng nghi ngờ về trạng thái ngày hôm đó của anh!! Cả cuộc đời này, Cao Dương Thành anh thậm chí là đang mơ cũng nghĩ về cách làm sao để rước em về nhà. Nếu ngày hôm đó anh kích động đến mức khóc, em không được phép cười anh đâu đấy.”

Hoàng Ngân nghe xong, mắt đỏ lên: “Đừng nói nữa, nói cho em cũng muốn khóc luôn rồi đây này!”

Hoàng Ngân nói xong, giọng có chút nức nở, lao vào vòng tay anh, cánh tay nhỏ bé vòng trên cổ anh, làm nũng với anh: “Em bây giờ không thể chờ đợi đến ngày để mặc váy cưới nữa, rồi tiếc hùi hụi sao không làm đám cưới sớm hơn.” Thực ra Cao Dương Thành có hỏi qua cô, có cần tổ chức đám cưới trước khi làm phẫu thuật không.

Bởi vì không ai có thể chắc chắn rằng, sau lần phẫu thuật này, anh có thật sẽ quên cô không.

Nhưng Hoàng Ngân vẫn từ chối.

Đám cưới phải chuẩn bị trong một thời gian dài, mà chất độc trong người anh không thể chờ được nữa, vậy nên cô quyết định để anh phẫu thuật trước, rồi quay về làm đám cưới sau.

Chuyện quan trọng, phải phân rõ trước sau, nhưng bây giờ...

Cô thực sự có chút hối hận rồi!

Mãi đến sau này, Hoàng Ngân mới thực sự hối hận đến mức muốn tự cào bản thân!!

Lên xe, Cao Lâm Tuấn ngồi bên phải, Trần Lan ngồi bên trái, Tiểu Dương Dương ngồi ở giữa hai bọn họ.

“Ông nội, hay là ông chuyển đến ở cùng con và bà ngoại đi! Ba và mẹ không ở nhà, chỉ có con và bà thôi, ông đến sẽ náo nhiệt hơn, đúng không ạ? Bà ngoại?”

Tiểu Dương Dương hỏi xong, hồn nhiên quay đầu sang hỏi Trần Lan, dường như vẫn đang suy nghĩ về việc để bà gọi ông tới làm khách nhà mình..

“Dương Dương, đừng làm khó ông nội con, ông có cuộc sống của ông, con đừng bắt người người khác phải ở cùng con, biết không?”


Trần Lan nói, xoa đầu Dương Dương trìu mến.


Bà biết là do Dương Dương đã thiếu đi tình cảm của người thân từ nhỏ, vậy nên sẽ thích náo nhiệt hơn người bình thường một chút.


Cao Lâm Tuấn cũng xoa đầu cháu trai, nhìn Trần Lan ngồi bên cạnh, ánh mắt thâm trầm, trả lời: “Ông nội sau này sẽ thường xuyên đến thăm con.”


Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN với nhiều nội dung hấp dẫn!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK