Mục lục
Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ái chà! Anh cũng thấy đấy, ba mẹ em đều nhìn em bằng ánh mắt như vậy, em sao có thể không biết xấu hổ mà đi chứ!"

Hướng Tình cầm cái kẹo que trong tay anh và bỏ lại vào trong miệng của mình.

"Không phải sau này hai chúng ta bắt đầu ở riêng chứ?"

Lục Ly Dã cảm thấy vô cùng oan ức.

"Cái gì mà ở riêng? Hai chúng ta căn bản chưa từng ở chung, có được không? Anh chỉ toàn nói linh tinh!"

Cô chẳng qua chỉ ở lại trong biệt thự của anh có hai ngày mà thôi.

"Hai ngày qua em ở chỗ anh, làm trái tim anh tan ra. Bây giờ em đột nhiên không về cùng anh, một mình anh ở trong căn phòng lớn như vậy sẽ cảm thấy cô đơn tịch mịch..."

"Vậy phải làm sao đây? Bây giờ hai chúng ta đang ở trong thời điểm quan trọng, không thể tùy tiện ở chung. Anh xem thái độ của anh em đấy..."

"Đúng! Thời điểm quan trọng nên không thể làm càn!"

Lục Ly Dã nói xong liền hôn phớt lên trên trán của Hướng Tình: “Ngày mai, em đi làm lúc mấy giờ?"

"Tám giờ em sẽ ra khỏi cửa."

"Vậy anh sẽ tới đón em."

"Hả? Không cần đâu!"

Miệng Hướng Tình mút kẹo que nói: “Anh tới đón em sớm như vậy thì phải dậy lúc mấy giờ chứ? Rắc rối lắm!"

"Nếu buổi tối chúng ta đã không thể ở cùng nhau, vậy ban ngày phải tranh thủ thời gian để ở bên nhau, đúng không? Được rồi, em không có chỗ để thương lượng đâu. Sáng sớm anh sẽ tới đón em, sau đó tới buổi trưa anh lại tới công ty em, đón em đi ăn trưa. Bữa tối giải quyết ở nhà anh. Đến mười giờ đêm, anh sẽ đưa em về nhà đúng giờ, OK?"

Hướng Tình kinh ngạc tròn mắt nhìn anh ta, hơi cảm động nói: “Anh yêu, anh chạy tới chạy lui như vậy, không mệt mỏi sao?"


"Em đừng có viện cớ từ chối, ngày mai anh sẽ qua đúng giờ!"

Lục Ly Dã quệt một cái lên chóp mũi của cô.

Hướng Tình hơi ngửa đầu ra sau: “Không phải em từ chối, em thật sự đau lòng cho anh mà!"

"Thật sự đau lòng cho anh à?"

Đôi môi Lục Ly Dã cong lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Nếu em thật sự đau lòng cho anh thì nhanh chóng qua ở chỗ cậu chủ đây, như vậy anh sẽ không cần đi qua đi lại mấy chuyến nữa."

"Ranh ma... Chờ tới lúc đó hãy nói!"

Hướng Tình cắn nát kẹo que trong miệng và hỏi anh ta: “Hôm nay rốt cuộc ba em đã nói gì với anh vậy?"

"Còn có thể nói gì nữa chứ? Không ngoài hỏi thử xem quyết tâm của anh đối với con gái chú thế nào! À, còn nữa, chú bảo chúng ta sớm giới thiệu ba mẹ anh để làm quen một chút! Cuối tuần này, em có thời gian không? Em theo anh về thành phố S một chuyến đi!"

"Được, chuyện bữa cơm tất niên lần trước, em còn chưa kịp gửi quà nhận lỗi với bác trai, bác gái đâu!"

"Vậy anh đi trước đây, em nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh sẽ tới đón em..."

"Được! Bye bye..."

Lục Ly Dã mở cửa xe và ngồi lên xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, Hướng Tình lưu luyến thò đầu vào trong. Lục Ly Dã thấy thế liền hôn trộm lên môi cô: “Em cố gắng ngủ một giấc, không cần quá nhớ anh đâu!"

Hướng Tình phì cười: “Đồ tự luyến!"

"Ly Dã, những món quà anh tặng ba mẹ em hôm nay, bọn họ đều thật sự rất thích. Nhưng anh làm sao có thể biết được sở thích của bọn họ chứ? Anh cũng chưa từng hỏi em mà!"

Hướng Tình thật ra đã muốn hỏi anh vấn đề này từ lâu rồi.

Lục Ly Dã nâng gương mặt xinh xắn của cô lên và xoa nhẹ: “Em chưa nghe qua một câu nói: trong thiên hạ không có vấn đề gì hóc búa, chỉ sợ người ta không có đủ quyết tâm sao? Lần trước anh đã tới nhà em một chuyến, có nhìn thấy mấy bức tranh chữ ở trong phòng. Nếu không phải vì thích tranh chữ thì chắc chắn sẽ không tốn công tốn sức muốn có được nó. Mặt khác, anh nghe có nghe em nhắc một lần về chuyện lưng của dì Hoàng Ngân không tốt. Về phần anh của em... Trước kia, anh đã nghe Tam Nhi nhắc qua chuyện cờ vua của hai người bọn họ mà! Sau đó, ngày anh tới nhà em có đi qua phòng của anh ấy, thấy trên bàn anh ấy bày rất nhiều loại ngọc, cho nên mới to gan suy đoán thôi..."

Hướng Tình nhìn anh với vẻ mặt kính phục, trong mắt viết rõ ràng sự sùng bái: “Lục Ly Dã, bởi vì anh đã từng đi lính cho nên năng lực quan sát của anh mới tốt như vậy à? Anh cũng khó tránh khỏi có lòng quá đi?"

Lục Ly Dã anh rốt cuộc còn có gì không làm được chứ?

Lục Ly Dã rõ ràng rất hưởng thụ lời khen của Hướng Tình: “Đàn ông thích nhất là nhìn vẻ mặt người phụ nữ của mình, chính là dáng vẻ của em bây giờ đấy."

"Cảm xúc gì chứ??"

Hướng Tình nâng gương mặt nóng bừng của mình. Sẽ không phải là vẻ mặt mê trai chứ?

"Sùng bái!"

Lục Ly Dã cười lên, con ngươi tối lại: “Đàn ông thích nhất chính là người phụ nữ của mình sùng bái mình! Như vậy chứng tỏ Lục Ly Dã anh chí ít đã thành công tiến vào trong trái tim em!!"

"..."

Lục Ly Dã, anh có thể đừng dùng giọng điệu cám "dỗ" này để nói chuyện với em không... Nhìn đôi mắt sâu thẳm đầy "mê" hoặc của anh ta, Hướng Tình lại cảm giác trong miệng mình đang ăn không phải là kẹo que mà là môi của anh ta... Chọc cho trong lòng cô chợt bối rối, có cảm giác thật sự khó nén được kích động.

Hướng Tình bỗng nhiên đỏ mặt: “Em đi vào trước đây. Anh lo lái xe đi, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho em, chúc ngủ ngon."

Cô vội vàng nói lời chào rồi xoay người rời đi, vào trong nhà với tốc độ nhanh nhất.

Cô rất sợ mình sẽ kích động mà nhảy lên xe của anh ta mất...

Nhìn cô bối rối rời đi, Lục Ly Dã không nhịn được cong môi cười, lúc này mới hài lòng lái xe đi......

Lục Ly Dã vừa mới đi, Vũ Quỳnh liền không nhịn được hỏi chồng mình: “Anh, anh làm gì thế? Nhìn anh dường như rất có ý kiến với Lục Ly Dã vậy? Anh không nhìn thấy hai người bọn họ rất tốt sao?"

Cao Hướng Dương liếc nhìn cô vợ nhỏ của mình, dùng một tay kéo cô qua ngồi ở trên chân của mình: “Em cảm thấy anh nhìn bọn họ tốt thế nào đi chứ? Em quên chuyện năm đó cậu ta nhầm lẫn làm bạn học của em có thai rồi sao?"

"Em không quên, nhưng chuyện đó... Chuyện đó cũng không thể trách cậu ấy được, không phải sao?"

Vũ Quỳnh vẫn cố gắng tranh cãi cho Lục Ly Dã. Bỗng nhiên cô nghĩ đến điều gì đó lại nói: “Anh không nói chuyện này cho ba mẹ chồng biết chứ?"

"Anh đương nhiên không nhắc tới rồi. Anh vẫn phải có chút chừng mực ấy chứ!"

"Vậy là tốt rồi..."

Lúc này Vũ Quỳnh mới thở phào nhẹ nhõm: “Chồng, em thừa nhận lúc trước Lục Ly Dã có rất nhiều bạn gái, nhưng bây giờ cậu ấy thật sự đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác rồi. Năm đó khi còn đi học, trẻ tuổi không hiểu chuyện. Hơn nữa, người đàn ông đều trưởng thành tương đối chậm. Lúc đó, cậu ấy làm gì hiểu tình yêu là gì, chỉ ngây thơ cho rằng tình yêu nam nữ với lên giường là cùng một chuyện. Nhưng bây giờ anh xem đi, sau khi cậu ấy gặp gỡ Hướng Tình của chúng ta đã hoàn toàn khác hẳn! Cậu ấy luôn một lòng một dạ ở bên cạnh chị ấy, bình thường cũng không thấy cậu ấy nói với những người phụ nữ khác thêm một câu..."

Vũ Quỳnh ra sức kéo điểm cho bạn tốt của mình: “Còn nữa, em nghe Hướng Tình nói, năm đó chị ấy bị nhốt ở khách sạn Thái Tử, Lục Ly Dã đã không ít lần liều mình cứu chị ấy, mỗi lần đều là chuyện có thể rơi đầu. Nếu không phải người ta đứng ra, anh nghĩ em gái anh có thể si tình với người ta như vậy sao!"

"Các chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này dùng với phụ nữ các em thì lần nào cũng đúng cả!"

"Lần sau người ta tới, anh cũng nên có thái độ tốt một chút, không nói gì khác, ít nhất là vì Hướng Tình một lòng một dạ yêu cậu ấy, đúng không? Anh đừng gây khó dễ với người ta, đừng làm cho Hướng Tình khó xử, biết không?"

"... Được, anh biết rồi!"

Vợ mình tốn công tốn sức suy nghĩ cho hai người bọn họ mà đưa ra ý kiến, Cao Hướng Dương anh làm sao có thể không tiếp nhận chứ!

Thật ra, chiêu này là do Lục Ly Dã nghĩ ra được.

Sau bữa cơm chiều, Cao Dương Thành kéo Lục Ly Dã hỏi thăm và căn dặn một lúc. Khi trở về, Lục Ly Dã lại lôi kéo bạn cũ nói việc nhà, sau đó len lén truyền đạt ý này cho cô, bảo cô vào buổi tối, ở trên giường cố gắng khuyên nhủ chồng cô, nói tốt cho anh ta vài lời thích hợp.

Rõ ràng chiêu này vẫn rất tốt!

Nếu không, sao lại nói Lục Ly Dã chính là con hồ ly khôn khéo chứ?

Làm nhiều việc cùng lúc, bốc thuốc đúng bệnh, từng chiêu đều trí mạng, dỗ dành đám người lớn trong nhà họ Cao một cách ổn thỏa.

Hướng Tình ăn cơm rất nhanh, cô tính sau khi thu dọn đồ vào túi sẽ vội vàng cùng Lục Ly Dã ra khỏi nhà, đi làm.

Sau một ngày xa cách gặp lại, cô giống như con chim sẻ vui mừng nhảy nhót. Khi Hướng Tình còn ăn cơm, Lục Ly Dã đã chờ sẵn ở ngoài cửa.

"Cô ơi, ngài Lục đã đến."

Dì Lý nhắc nhở Hướng Tình đang ăn bánh mì nướng.

"Hả, sớm như vậy sao?"

Hướng Tình ăn như hổ đói, nuốt bánh mì xuống.

"Vội cái gì?!"

Cao Hướng Dương không nhìn được nữa, dùng đầu đũa gõ một cái vào bát của cô: “Em có thể rụt rè một chút không hả? Để cho người đàn ông của em chờ thêm mấy phút thì đã làm sao?"

Anh đang nói đã thấy Lục Ly Dã bước từ bên ngoài vào, vừa đi vừa nói: “Em ăn từ từ thôi, bây giờ vẫn sớm, còn lâu mới tới giờ đi làm!"

Lời này đương nhiên là nói với Hướng Tình.

Anh ta lại lễ phép chào hỏi hết mọi người đang ngồi bên bàn ăn một lượt.

"Tiểu Dã, cháu tới đón Hướng Tình sớm thế? Sao không ngủ thêm một lát đã! Cháu chắc còn chưa ăn sáng đúng không? Nhanh tới đây, ngồi xuống ăn một chút đi."

Hoàng Ngân nhiệt tình chào hỏi Lục Ly Dã.

"Dì, cháu đã ăn rồi. Không sao đâu, mọi người cứ ăn đi."

"Sớm như vậy mà đã ăn rồi sao? Dì thấy sau này cháu dứt khoát tới nhà dì ăn sáng đi. Đông người cũng náo nhiệt, rất tốt."

Hoàng Ngân nhiệt tình mời anh ta.

Lục Ly Dã cong môi cười, không hề khách sáo: “Vâng ạ!"

Hướng Tình cũng hài lòng cười theo.

Bỗng nhiên cô có cảm giác, người đàn ông này hình như thật sự sắp trở thành người một nhà của cô rồi... Con chim nhỏ lại sôi nổi ngồi lên trên xe của Lục Ly Dã, tâm trạng tốt giống như không khí sáng sớm này vậy, nhẹ nhàng khoan khoái một cách lạ thường.

"Lục Ly Dã, anh tới đón em đi làm, vậy có phải anh sẽ đi làm muộn không?"

Hướng Tình vẫn hơi lo lắng cho anh ta.

"Sẽ không đâu."

Lục Ly Dã khởi động xe và nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.

Trong một tuần sau đó, mỗi ngày Lục Ly Dã đều sẽ tới đón cô đi làm đúng giờ, buổi trưa và bữa tối bọn họ đều sẽ ăn cùng với nhau.

Nhưng đối với Lục Ly Dã, mỗi lần đưa Hướng Tình về nhà vào buổi tối đều khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tối này, Lục Ly Dã đang dựa vào trên sôfa, hưởng thụ số hoa quả do Hướng Tình đã cắt sẵn.

Cho dù cô không biết nấu cơm nhưng trình độ gọt hoa quả thì rất tuyệt, quả thật có thể sánh ngang với chuyên gia hoa quả cấp một rồi!

Hướng Tình ngẩng đầu nhìn đồng hồ thạch anh trên tường: “Ái chà, đã mười giờ rồi..."

Lục Ly Dã vừa nghe được lời này liền không nhịn được khẽ nhíu mày, bất mãn lầm bầm một câu: “Nhanh như vậy sao?"

"Ừ. Anh đưa em về nhà đi..."

Hướng Tình nói xong lại nhét miếng táo đến trong miệng anh ta: “Anh mau dậy đi, đến lúc nên đưa em về nhà rôi!"

Lục Ly Dã xoay người ngồi dậy, lấy đĩa hoa quả trong tay cô và đặt ở trên chiếc ghế bên cạnh rồi bế cô ngồi lên chiếc ghế đối diện mình. Hai tay của Lục Ly Dã chống ở hai bên người Hướng Tình, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, áp sát vào người cô, hai mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm và nghiêm túc nói: “Tối nay, em ở lại đây đi."

"Nhưng..."

Hướng Tình khẽ cắn môi, thương lượng với anh ta: “Em đã hứa với mẹ, mỗi tối đúng mười giờ phải về nhà."

Lục Ly Dã có chút buồn bực cùng phiền não: “Hai chúng ta đều là người lớn rồi, lại không thể có chút chủ kiến về chuyện của mình sao?"

"Nhưng anh em sẽ lo lắng cho em! Không chừng tới khuya anh ấy sẽ xông qua mất!"

Lời này vừa nói ra, Lục Ly Dã thật sự có chút ủ rũ.

Anh ta cắn nhẹ vào gáy của Hướng Tình mấy cái giống như trả thù: “Vậy rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể qua ở cùng anh chứ?"

Anh ta cảm thấy mình có thể trở thành một người đàn ông cấp bậc oán phụ rồi!


Hướng Tình mím môi: “Sao em có cảm giác anh ở cùng với em lại có ý muốn ngủ cùng, loại chuyện vận động trên giường ấy!!"


Tha lỗi cho cô, mỗi người phụ nữ đại khái cũng không thích đàn ông quá coi trọng mấy chuyện này?!


"Như vậy có gì không đúng chứ? Làm một người đàn ông bình thường mà muốn làm chuyện này, hẳn không có gì đáng trách mà?"


"Nhưng anh cho em cảm giác chính là..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK