Mà chuyện duy nhất bây giờ cô có thể làm chính là giữ khoảng cách với cái tên Cao Hướng Dương khốn kiếp đó!!
Từ nay về sau...
Giữa bọn họ không còn liên hệ!!
Mà tối nay... Cô đành coi như bị chó cắn mấy cái à?
Không, phải là cầm thú!
Từ đó về sau, Cao Hướng Dương và Vũ Quỳnh có chừng một tháng không gặp lại.
Cao Hướng Dương vẫn ít về nhà, mà Vũ Quỳnh đương nhiên không thể nào tới biệt thự của nah, cũng ít tới bệnh viện, cho nên cơ hội để hai người trong cùng một thành phố muốn chạm mặt nhau là cực ít.
Dù rằng hai nhà ở ngay đối diện.
Chạng vạng tối, Cao Hướng Dương tan tầm về nhà.
Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng dì Lý gọi điện thoại.
“Vâng, vâng, được, vậy tôi lấy bút ghi lại.”
Dì Lý vừa nghe điện thoại vừa đi tới bàn lấy giấy bút.
Điện thoại kẹp bên tai, một tay khác chuyên tâm viết lên giấy: 1, chán ăn, dùng nước ấm ngâm thức ăn cho chó. 2, không thể ăn thức ăn sống nguội, dễ bị tiêu chảy... Cao Hướng Dương tò mò tới gần nhìn thử, sau đó hậm hực liếc mắt đi.
Hóa ra dì Lý đã coi việc nuôi dưỡng Cậu ba thành một phần công việc.
Vừa mới nghĩ, bỗng cảm giác trên chân âm ấm, cúi đầu, chỉ thấy con Cậu ba đáng ghét kia đã ủi tới ủi đi trên chân mình.
Vốn định một cước đá văng nó ra, lại nghe dì Lý kêu lên: “Cậu chủ, Cậu ba ủi cậu chứng tỏ thích cậu, cậu đừng đá nó ra! Người ta là một con động vật có linh tính!”
Dì Lý hiển nhiên đã nhìn ra trước.
Sau đó, chỉ nghe dì nói lại mấy câu với người trong điện thoại: “Vâng vâng, cậu chủ đã về, không! Không đá đâu, tôi sẽ trông chừng cậu ấy, không để cậu ấy bắt nạt Cậu ba.”
“A a, không có cách nào, tên này là cậu chủ nghĩ nát óc mới ra được.”
Dì Lý cười nói, ngẩng đầu nhìn thiếu gia cao lớn bên cạnh mình.
Cao Hướng Dương nhíu chặt chân mày: “Dì Lý, dì đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Tại sao anh có cảm giác hình như người đầu bên kia điện thoại là... Vũ Tiểu Tam nhỉ?
“Được được, vậy dì hỏi ý kiến của cậu ấy trước, được! Ừ, lần sau trò chuyện, tạm biệt!”
Dì Lý vừa nói xong lập tức cúp máy.
Sau đó dì quay lại nói với Cao Hướng Dương: “Dì đang nói chuyện điện thoại với cô chủ!”
“Vũ Quỳnh?”
Cao Hướng Dương híp mắt, nhìn lướt qua di động trong tay dì Lý.
Chợt nhớ ra, hình như mình còn chưa có số điện thoại của cô gái kia!
Có điều, thôi đi!
Từ hai năm trước, cô đã nói với anh: Đừng liên lạc, đừng nhớ nhung gì.
Tại sao anh còn muốn chủ động liên lạc với cô?
Cao Hướng Dương giận dỗi suy nghĩ vậy.
“Đúng rồi, cậu chủ, vừa rồi cô chủ nhờ dì hỏi cậu, con heo sữa này nếu cậu quả thực không thích, có thể chuyển nó cho cô ấy tự nuôi hay không.”
Vừa rồi trong điện thoại nghe dì Lý nói chuyện Cao Hướng Dương đá Cậu ba, Vũ Quỳnh đã liên tưởng đến chuyện đêm hôm đó anh đã ném nó không thương tiếc chút nào, nghĩ đến cảnh Cậu ba ở nhà hắn nhất định nhận hết ngược đãi, cho nên cô mới lên tiếng hỏi một câu.
“Ai nói tôi không thích nó?”
Cao Hướng Dương vội vàng nhấc Cậu ba bên chân lên, ôm vào trong lòng bàn tay mình.
Một người một heo, thật đúng là không hài hòa.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Cho cô ấy, cô ấy sẽ nuôi à? Lỡ như nuôi chết thì sao?”
“Cô Tam rất am hiểu về heo sữa, nói là lúc trước ở Mỹ cũng đã từng nuôi một con! Khoan hãy nói, cậu chủ và cô Tam thật đúng là thần giao cách cảm!”
Cao Hướng dương ôm heo sữa ngồi xuống sofa.
Trên người nó có một mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt, chắc là dì Lý phun chút nước hoa cho nó, mùi hương cũng tương đối dễ ngửi.
“Dì nói với cô ấy, heo này không cho.”
Cao Hướng Dương miễn cưỡng gác hai chân, vuốt vuốt lông Cậu ba trong tay, lại bồi thêm một câu: “Nếu cô ấy muốn thứ đồ chơi này, lúc nào cũng có thể đến nhà xem.”
Bỗng cảm thấy, con heo quái dị xấu xí còn lùn này lại trở nên đáng yêu hơn một chút.
“Vâng!!”
Dì Lý mừng rỡ: “Vậy lát nữa dì gửi tin nhắn cho cô ấy.”
Cao Hướng Dương đặt Cậu ba trên sofa, đứng lên, định lên lầu, chợt giống như nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nói với dì Lý: “Dì Lý, nếu dì thật sự muốn cô ấy tới, câu cuối cùng kia tốt nhất không nên để cô ấy biết là ý của tôi.”
Cao Hướng Dương nhớ lại chuyện ngày đó giữ quần áo lại bị dì Lý bán đứng.
Nếu không ngoài dự đoán, nội dung tin nhắn lát nữa dì Lý gửi cho cô nhất định sẽ là: Cậu chủ nói heo giữ lại ở nhà, nhưng cậu ấy hi vọng em có thể qua thăm nó nhiều một chút.
“... Tại sao?”
Dì Lý hỏi một câu.
Cao Hướng Dương dừng một lát mới nói: “Em cưỡng bức cô ấy!”
“...”
“Ở nơi này.”
“...”
A a a a...
Cậu chủ thật thẳng thắn!!!
Cao Hướng Dương nhíu mày: “Nói câu sau là ý của tôi, dì cảm thấy cô ấy sẽ không có cảm giác dê vào miệng cọp chứ?”
Dì Lý hít một hơi thật sâu, hơi điều chỉnh tâm tình của mình.
Dù sao lớn tuổi rồi, muốn tiếp nhận sự việc mới mẻ vẫn hơi khó khăn.
“Cậu chủ, đàn ông đối với phụ nữ vẫn phải dịu dàng một chút...”
Trong lòng dì Lý vẫn còn kinh sợ, đến gần Cao Hướng Dương.
Cuối cùng, dì lại giơ ngón cái với anh, like mạnh một cái, khen ngợi: “Có điều chuyện này, dì Lý phục cậu!! Làm rất hay!! Rất đàn ông!!”
“...”
Cao Hướng Dương nắm ngón tay của dì Lý, thu tay dì lại, cứng ngắc trả lời một câu: “Cảm ơn.”
“...”
Tin nhắn của dì Lý gửi đi, hiển nhiên không có bất cứ tác dụng nào.
Dù là không nói cho Tam Nhi biết chủ ý này là của con sói đói kia, nhưng hiển nhiên cô đã phòng bị, hoàn toàn không có ý tới gần ngôi biệt thự này.
...
Đêm nay...
Cao Hướng Dương lần đầu tiên trở về nhà mình.
Lý do là muốn trở về tìm cha tham khảo một ca phẫu thuật khó giải quyết trong tay.
Nhưng cha mang mẹ anh đi ngắm cảnh đêm ở hồ Mai, trải qua thế giới của hai người, gần tối mới về nhà.
Hướng Tình ở nhà.
Trong phòng ngủ đèn còn sáng, có vẻ còn chưa ngủ.
Cao Hướng Dương tự ý lên lầu, định trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ lúc đi qua phòng Hướng Tình, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, một bóng người quen thuộc từ bên trong bước ra, không để ý, đụng thẳng vào anh.
Hơi đau!
Vũ Quỳnh bị đau khẽ kêu lên, lùi bước về phía sau, theo bản năng xoa xoa chóp mũi bị đụng đỏ của mình, giây tiếp theo gần như là muốn chạy trốn theo bản năng.
Mở khóa cửa phòng Hướng Tính, định chui vào, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, cánh tay đã bị Cao Hướng Dương nắm lấy, kéo một cái, cả người đã bị anh kéo ra ngoài.
“Anh làm gì?”
Vũ Quỳnh ảo não cạy bàn tay anh ra.
“Nhìn thấy anh, chạy cái gì?”
Cao Hướng Dương dứt khoát đè cô lên vách tường.
Một tay cởi áo khoác âu phục, một tay kia chống lên vách tường trên đầu cô, lại gần cô, ánh mắt không che giấu chút nào tỉ mỉ quan sát cô.
Sau đó, chân mày anh nhíu chặt.
“Sao sắc mặt kém như vậy?”
Vũ Quỳnh đẩy anh một cái, hơi ảo não: “Hai ta không phải đã nói sau này không liên hệ gì với nhau nữa sao?”
“Đó là em nói, anh đã đồng ý em lúc nào?”
Cao Hướng Dương nhướng nhướng mày, đang nói chuyện, bàn tay đã đặt lên trán cô: “Chuyện gì xảy ra? Khí sắc kém như thế, bị cảm à?”
Cũng may không bị sốt.
Vũ Quỳnh gạt bàn tay trên trán mình ra: “Em không sao!”
Nhưng lại bị anh đưa tay nắm chặt.
Bàn tay của anh rất ấm.
Cảm xúc ấm áp tựa như xuyên thấu qua bàn tay cô, truyền tới trái tim.
Ngón tay anh dường như vô tình hay hữu ý vuốt ve mu bàn tay cô, ngước mắt nhìn cô, cố chấp hỏi: “Cuối cùng là thế nào? Sắc mặt kém như vậy.”
Vũ Quỳnh bị anh nắm tay, cảm giác kia giống như cả trái tim đều bị anh cầm trong bàn tay chơi đùa vậy.
Trái tim run rẩy lợi hại.
Cô khó chịu muốn rút bàn tay mình từ trong tay anh ra nhưng không được, ngược lại còn bị anh xiết chặt.
Cuối cùng cô đầu hàng.
“Đau bụng kinh có tính là không thoải mái hay không?”
Cô biết điều đáp lại.
“...”
Cao Hướng Dương không nói hai lời, kéo Vũ Quỳnh đi về phía phòng mình.
Vũ Quỳnh sợ hết hồn, tất cả tế bào phòng bị trong cơ thể lập tức dựng lên: “Anh làm gì? Muốn dẫn em đi đâu?”
Cao Hướng Dương cau mày.
Anh cảm thấy con nhỏ sau lưng này càng ngày càng không an phận.
Anh quay đầu, nhàn nhạt liếc cô: “Em cảm thấy anh muốn làm gì em? Phía dưới còn đang chảy máu kìa, em muốn anh còn không dám làm đây!”
“...”
Cao Hướng Dương, anh thật sự quá vô sỉ!!
Vũ Quỳnh bị anh lôi vào phòng.
Phòng anh, cô vô cùng quen thuộc.
Cho dù cách hai năm không tới, vẫn nhớ rõ mỗi vật phẩm được bày ở vị trí nào.
Cao Hướng Dương tiện tay ném âu phục lên ghế sofa, đi tới trước điện thoại bàn, nhấn số nội bộ: “Dì Trần, nấu một chén canh gừng mang tới phòng cháu!”
Nói xong anh liền cúp máy.
“Đừng làm phiền dì Trần, em về tự mình nấu là được. Không có chuyện gì khác, em đi trước.”
Vũ Quỳnh vừa nói, muốn đi.
Cao Hướng Dương cũng không kéo cô lại.
Vũ Quỳnh xoay xoay nắm cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa, hơn nữa ổ khóa này... nhận vân tay.
Cho nên, cô không mở cửa được.
“Giúp em mở cửa ra đi.”
Cô nói.
“Uống xong canh gừng rồi đi.”
Cao Hướng Dương cố chấp ý kiến của mình.
Anh tháo cà vạt màu xanh đen trên cổ xuống, tiện tay ném lên sofa.
Nhìn cà vạt của anh, Vũ Quỳnh không tự chủ được hơi đỏ mặt, đứng ở cửa bỗng cảm thấy hơi khó chịu/
Cao Hướng Dương cởi áo sơ mi trắng ra, ném lên ghế sofa, lộ ra thân hình cường tráng của anh.
Vũ Quỳnh hơi sửng sốt, ánh mắt lơ đãng quét qua khuôn ngực cường tráng của anh, giây tiếp theo, cô vội vàng đảo mắt đi.
Cô bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Người này trắng trợn cởi quần áo trước mặt cô muốn làm gì? Dùng nam sắc dụ hoặc?
Cô sẽ mắc câu chắc?!
Mới là lạ!!
Cao Hướng Dương cởi trần nửa người trên đi về phía cô.
Từ trên cao nhìn xuống đứng ở bên cạnh cô, chỉ thấy cô vẫn nghiêng đầu như cũ, không dám nhìn anh.
Cao Hướng Dương cười cười nhếch môi, hai tay bá đạo kéo gương mặt nhỏ nhắn của cô, để ánh mắt của cô trực tiếp đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh: “Em đang sợ điều gì? Sợ lỡ kích động lại ăn anh?”
Anh vừa hỏi, thân hình to lớn đè lên người cô, dễ dàng áp cô lên cánh cửa, không thể động đậy.
Vũ Quỳnh thở hổn hển, muốn giãy dụa khuôn mặt nhỏ bé của mình ra khỏi hai bàn tay ấm áp của anh.
Hai bàn tay nhỏ bé đưa ra nắm lấy bàn tay đang nắm mặt mình của anh: “Cao Hướng Dương, hết lần này đến lần khác trêu đùa một cô gái sắp kết hôn, anh không cảm thấy vi phạm đạo đức à?”
“Đạo đức??”
Cao Hướng Dương gần như cho rằng mình nghe nhầm.
Anh cười: “Năm đó em nghĩ đủ cách leo lên giường một người đàn ông sắp lập gia đình, sao không tự hỏi bản thân mình vậy có phải cũng vi phạm đạo đức hay không?”