Má nó, mỗi lần gọi anh ta ra ăn cơm, lượn cái liền no rồi.
Đường Tiêu thế nào cũng không hiểu, năm đó bản thân làm sao mà có kết bạn với người bạn không cực kỳ như vậy.
Vũ Quỳnh thế nào cũng không ngờ tới, chụp ảnh cưới thôi mà cũng có thể đụng đến Cao Hướng Dương.
Thực ra, Trần Mặc có đề nghị ra nước ngoài chụp ảnh cưới, nhưng bị Vũ Quỳnh từ chối.
Cô cảm thấy chụp ảnh cưới thôi mà, thực ra cũng không cần tốn công sức lăn qua lăn lại, huống chi Mai Hồ cũng là nơi cực đẹp rồi.
Nhưng cô vẫn không ngờ, thành phố S lại bé đến thế, nhỏ đến mức cô chỉ đi chụp cái ảnh cưới, anh đi ăn cơm thôi mà cũng có thể đụng đến nhau.
Vũ Quỳnh vẫn còn đang ở giữa hồ liền nhìn thấy Cao Hướng Dương đang dựa vào một thân cây liễu, đang cúi đầu chuyên tâm hút thuốc, chẳng thèm liếc một cái về phía cô.
Dù cho không nhìn cô, nhưng Vũ Quỳnh biết, anh đang hướng về mình đến.
“Đến đến, hai vị, để mặt dựa gần vào một chút…”
Thợ ảnh vẫn còn đang hô hào.
Đôi mày kiếm của Cao Hướng Dương nhăn càng sâu.
Tay cầm điếu thuốc cứng một chút, ngẩng đầu nhìn cặp đôi đối diện, liền thấy họ đang nghe theo lời thợ ảnh, để hai khuôn mặt dựa gần vào hơn, lại gần thêm nữa… Cao Hướng Dương hút mạnh một ngụm thuốc, con ngươi tối tăm buồn bực, lạnh như băng.
Nhịp tim của Vũ Quỳnh có hơi không ổn định.
Lúc thì nhanh lúc thì dừng lại.
Căng thẳng đến mức ngay cả biểu cảm có chút cứng đờ.
Trần Mặc hình như nhìn ra được điều gì, nhưng lại cười lơ đễnh: “Làm sao rồi? Anh trai đến ngược lại căng thẳng?”
Vũ Quỳnh không được tự nhiên cười: “Em không ngờ anh ấy lại sẽ đến.”
“Hình như anh ấy đặc biệt quan tâm em.”
Trần Mặc đánh giá.
“Trước đây em từng thích anh ấy.”
Vũ Quỳnh thành thật đáp, không muốn lừa dối anh ta.
Trần Mặc ngưng lại chút, sâu xa nhìn cô: “Còn anh ấy?”
Vũ Quỳnh lắc đầu: “Chưa từng yêu em! Mà em với anh ấy, đã là triệt để không có khả năng.”
Trần Mặc nắm lấy tay Vũ Quỳnh, hỏi cô: “Bởi vì hôn ước giữa chúng ta sao?”
“Không hoàn toàn do vậy.”
Vũ Quỳnh lắc đầu, cười nhàn nhạt: “Em đã không muốn lại trôi qua những ngày đeo đuổi trước kia, mệt rồi. Loại cảm giác đó, anh cũng hiểu, không phải sao?”
Trần Mặc cũng cười nhạt: “Nào, cười tươi một cái cho anh ta nhìn.”
Trần Mặc thân mật kéo kéo khóe miệng của Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh cố nặn ra một nụ cười nhẹ…
Dưới ống kính, vệt cười ấy, đẹp đến nao lòng người, cũng khiến Cao Hướng Dương nhìn đến ngơ ngác mất vài giây.
Thế cho nên, cuối cũng Vũ Quỳnh đang trong phòng thay đồ trong xe thay đồ thì bị người đàn ông dưới cây liễu kia, mạnh mẽ cướp đi.
Người phát hiện không thấy cô dâu đâu sớm nhất là thợ trang điểm.
“Không thấy cô dâu đâu rồi!!”
Thợ trang điểm vội vàng nói với Trần Mặc.
Trần Mặc nghiêng đầu, quét mắt qua người đàn ông dưới gốc cây liễu, hiển nhiên cũng đã không thấy bóng dáng người đâu.
Nhưng lại thấy Đường Tiêu từ chỗ không xa đi tới.
Đường Tiêu đưa một điếu thuốc cho anh.
Trần Mặc từ chối: “Anh biết, tôi đã sớm cai thuốc rồi.”
Đường Tiêu ngượng ngùng thu điếu thuốc lại: “Tiểu Quỳnh bị anh cô mang đi rồi, mạnh mẽ lôi đi, cậu giờ muốn đuổi theo thì vẫn còn kịp đấy.”
Trần Mặc cười cười, không nói gì, chỉ hướng về thợ ảnh sau lưng nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, trước đi về nghỉ ngơi, sau có thời gian lại tiếp tục.”
Đường Tiêu đối với thái độ của Trần Mặc dường như không quá ngạc nhiên.
Nheo mắt lại, mãi sau mới nói: “Còn nhớ cô ấy?”
Bóng người Trần Mặc hơi khựng lại, quay nghiêng đầu nhìn anh ta, tùy tiện hỏi một câu: “Còn cô ấy? Vẫn tốt chứ?”
“Cô ấy” trong miệng của Trần Mặc là chỉ em gái của Đường Tiêu, Đường Tố Vân.
Đã kết hôn.
“Về lâu vậy rồi, vẫn chưa gặp cô ấy?”
“Ừm.”
“Khá ổn, gầy hơn chút, nhưng may là chồng nó đối xử với nó tốt!”
Đường Tiêu hút thuốc trong tay, lại nói: “Không phải tôi nói cậu đâu, cái thứ như tình cảm, mệt tâm còn mệt người, đã qua thì là qua rồi, đừng quá đặt trong lòng! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu và Vũ Quỳnh là chuyện gì?”
Trần Mặc cười nhạt, ánh mắt bắn về phía sương mù cách đó không xa: “Tính cách của cô ấy cực giống Tố Vân….”
“…”
Đường Tiêu chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn thứ gì đó, không chút mùi vị.
Vũ Quỳnh thế nào cũng không ngờ đến Cao Hướng Dương sẽ mạnh mẽ cướp cô đi.
Với lại còn cướp cô đến thẳng bệnh viện.
Cả đoạn đường thực sự chẳng nói cái gì, mặc cô nhao nhao trên xe, anh liền làm như không nghe không thấy, thẳng đến lúc cực phiền rồi anh mới lạnh giọng cảnh cáo một câu: “Vũ Tiểu Tam, không muốn anh lại mạnh đè một lần nữa, tốt nhất an phận một chút cho anh!!”
Sau đó, Vũ Quỳnh vẫn là thật sự yên phận hơn không ít.
Bởi vì cô tin, tên khốn bên cạnh cô đây, có bản lĩnh chắc chắn nói được thì làm được.
Vũ Quỳnh bị Cao Hướng Dướng lôi từ bãi đậu xe một đường hướng đến văn phòng viện trưởng bệnh viện đi.
Cặp đôi này bất kể đi đến đâu cũng là một cảnh đẹp sáng ngời.
Tại sao vậy?
Bởi trên người Vũ Quỳnh vẫn còn đang mặc một chiếc váy cưới trắng thánh khiết…Cô bị Cao Hướng Dương nắm lấy, tay còn lại cầm làn váy dài… có thể coi là khá chật vật đuổi theo bước chân của anh đi nhanh về phía trước.
“Viện trưởng Cao!”
“Chào viện trưởng!”
“Viện trưởng!!”
“….”
Cả đoạn đường, đám bác sĩ y tá, liền tiếp chào hỏi Cao Hướng Dương.
Ánh mắt rơi trên người hai người họ, không khỏi kinh ngạc và sợ hãi.
Đương nhiên, thỉnh thoảng có vài bác sĩ và y tá ngây thơ không phát giác ra không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, vẫn có cười đùa hỏi Cao Hướng Dương: “Viện trưởng, đây là bạn gái ngài sao? Xinh thật đấy! Hai người đây là muốn kết hôn sao?”
Hai gương mặt thối hình như không vì vấn đề này mà chờ nên hòa hoãn, ngược lại còn kéo dài ra hơn, ai cũng không trả lời.
“…”
Sau đó, đám y tá ngây ngô đưa ra một kết luận: Viện trưởng Cao của đẹp trai ngời ngời của họ, thế mà lại đi cướp hôn!!
Lại ngay sau đó, cả bệnh viện trên dưới tất cả mọi người đều biết tin nóng hổi này.
Rồi sau, có người nhanh chóng truyền tin tức này đến trong tai tiền viện trưởng phu nhân.
“Con trai tôi đi cướp dâu?? Cướp dâu của ai? Tin này đáng tin không?”
Hoàng Ngân đang nghe ngóng điện thoại từ trợ lý Tiểu Tần của Cao Hướng Dương, càng nói càng kích động.
Con trai cô không phải là một lòng mong nhớ Tam Nhi sao? Lúc nào thì lại nhắm vào cô dâu của người khác? Tốc độ của cái thằng nhóc này có phải quá nhanh rồi không?
Hoàng Ngân thật không biết nên vui hay nên tức giận.
“Tôi thấy không 8,9 phần 10! Cô dâu đẹp lắm, lớn lên cực lung linh! Thoạt nhìn tuổi khá nhỏ, dự là nhỏ hơn viện trưởng của chúng ta hơn 10 tuổi.”
“Hả?”
Có lẽ nào con trai mình lại thích kiểu lolita?
Đây là cô dâu của nhà nào bị con trai mình bắt về?
Đương nhiên, Hoàng Ngân lúc này tự nhiên là không ngờ sẽ là Vũ Quỳnh, bởi vì đám cưới của Vũ Quỳnh còn cách một khoảng thời gian rất dài!
“Không được, không được, tôi nhất định phải tự đi nhìn! Được rồi, cậu trước đừng rút dây động rừng, biết chưa?”
“Vâng vâng, biết rồi ạ!”
……
Trong văn phòng viện trưởng——
Vừa mới vào cửa, “Đoàng” một tiếng, cánh của bị Cao Hướng Dương dùng chân khép lại, mạnh mẽ mà đóng lại.
Còn không kịp chờ Vũ Quỳnh lấy tinh thần, chỉ cảm thấy cơ yêu kiểu nhẹ một cái, cả người bị Cao Hướng Dương bế cao lên, giây sau, thô lỗ ném cô lên sô pha.
Vũ Quỳnh vừa ngồi được dậy, bàn tay to của Cao Hướng Dương mạnh mẽ vươn đến trước ngực cô, kéo lung tung bộ váy cưới trên người cô.
“Cao Hướng Dương, đừng đùa nữa, được không?”
Vũ Quỳnh thấy hơi phiền.
Bắt lấy bàn tay bá đạo của anh: “Bộ váy cưới này là của công ty chụp ảnh!”
Lời vừa dựt, một tiếng “Xẹt…”, váy trên người Vũ Quỳnh bị dễ dàng nhẹ xé ra.
“Tiền một bộ váy cưới, anh vẫn có thể đền được!”
Anh lạnh lùng niết lấy cằm của Vũ Quỳnh, tỏ vẻ trừng phạt.
Một tay Vũ Quỳnh chật vật bắt lấy váy của mình, một cái tát đnáh vào mặt anh: “Anh cứ phải ngang ngược không nói lý được sao? Anh bắt em đi, có từng nghĩ cho cảm nhận của em với Trần Mặc?? Cao Hướng Dương, anh không thể bá đạo như thế được!! Anh buông em ra——”
“Vậy em lên giường với anh xong, lại vẫn còn đi chụp ảnh cưới với cậu ta, em có từng nghĩ cho cảm xúc của anh không??”
Cao Hướng Dương gạt bàn tay cô đang nắm lấy cái vạt váy, tùy ý để váy tự do rớt khỏi trước ngực cô.
Vũ Quỳnh mặt đỏ đến mang tai, giận dỗi hét to về phía anh: “Em là bị anh hiếp bức nên mới lên giường với anh!! Là bị tên khốn này cưỡng bức! Vì sao em phải để tâm đến cảm xúc của tên khốn này?!”
Cao Hướng Dương cười lạnh, niết lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngạo mạn của cô: “Vậy còn Trần Mặc? Cậu ta có biết cả đầu cậu ta bị cắm đầy sừng không? Lên giường với anh xong, vẫn có thể vô tư đung đưa đi kết hôn với cậu ta?? Vũ Quỳnh, chỉ có em có thể làm được đến không thẹn với lương tâm, không chút áy náy!!”
Vũ Quỳnh như bị chọt đúng vào nỗi đau trong lòng.
Nước mắt lập tức tuôn trào, vươn tay ra đẩy anh: “Anh có tư cách gì mà nói em như thế!! Làm sao anh biết được là em không thẹn với lòng? Làm sao anh biết em không cảm thấy có lỗi với anh ấy?? Giờ em rớt đến chật vật như vậy, còn phải kiệt tác của Cao Hướng Dương anh sao? Anh là tên đầu sỏ thì có tư cách gì mà đến chất vấn em, khiển trách em??”
Thực ra cô từng nghĩ đến việc nói hết cho Trần Mặc, nhưng, Trần Mặc chẳng hề chú ý đến mấy điều này.
Giữa cô và Trần Mặc, không có người nào rõ ràng hơn đối phương, bọn họ chẳng qua chỉ là muốn tìm một sự an ủi bớt phiền lo mà thôi, cảm tình với đối phương, dường như cũng là dư thừa.
Vũ Quỳnh từng vào lúc mất mát và bất lực, nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh ta, phần yên lòng ấy, cả sự tuyệt vọng đối với tình yêu, khiến cô mở miệng đồng ý lời cầu hôn của Trần Mặc ngay.
Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rất rõ, là điều gì khiến hai người tiến đến với nhau.
Không phải là tình yêu, mà là sự tuyệt vọng đối với tình yêu!
Có lẽ, Vũ Quỳnh thật là nên nghiêm túc xem kỹ mối quan hệ quái dị của ba người họ.
Đối mặt với sự nghiêm trách chất vấn của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương không có đáp lại, mà là cúi người, há miệng ra, hung hăng cắn một cái lên bờ ngực trắng nõn của Vũ Quỳnh… “Ahh——”
Vũ Quỳnh bị đau thấp giọng hô ra.
Tay nhỏ bé đánh loạn lên vai anh: “Đau!!”
Anh cắn rất mạnh.
Dường như mang theo cơn giận dữ.
Vũ Quỳnh đẩy anh ra cũng không đẩy được, chỉ cảm thấy chỗ ngực ngày càng đau.
Cô dứt khoát dùng chân đá anh.
Chân phải đá mạnh lên đùi trái của anh, Cao Hướng Dương bỗng thấy đau thấp hừ một tiếng, buông cô ra.
Sắc mặt anh có hơi trắng bệch khác thường.
Mày kiếm nhăn hết lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Quỳnh.
Khóe miệng, vẫn tràn ra màu máu đỏ tươi…
Đó là máu của Vũ Quỳnh!!
Ngực Vũ Quỳnh, máu vẫn còn chảy ra nhỏ giọt…
Có hơi đau.
Nhưng, thấy sắc mặt trắng bệch của anh, trái tim Vũ Quỳnh vô thức nhảy lên cái, lại có hơi lo lắng cho anh.
“Anh…”
Cô cắn môi dưới.
Sắc mặt Cao Hướng Dương hơi hoãn lại một chút, giây sau, tiếp tục cúi người, mút ngực cô… “A…”
Vũ Quỳnh không nhịn được mà kêu một tiếng: “Cao Hướng Dương…”
Cô giơ tay định đẩy anh ra.