Trong lòng bàn tay của cô hoàn toàn lạnh giá.
Gương mặt cô trắng bệch, dường như không còn một giọt máu.
"Anh muốn thế nào?!"
Giọng nói của Hướng Tình hơi run run.
Morri nhìn cô, trong đôi mắt lãnh đạm vừa rồi đã có thêm phần nóng bỏng.
Bàn tay anh ta nắm ngược lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh giá của cô, một tay khác nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô và cười lạnh: “Xem ra, tất cả những suy đoán vừa rồi của tôi đều đúng!"
"Đoán sao??"
Một từ này khiến cho Hướng Tình có cảm giác như mình bị đánh “ầm” một cái, rơi vào trong địa ngục vậy.
Cả người cô từ ngón chân đến tận trong tim đều lạnh lẽo... Morri khẽ cười, ngón tay cọ nhẹ ở trên cằm của cô: “Đúng vậy, vừa rồi là đoán! Bây giờ thì chắc chắn rồi!"
"Morri, anh thật bỉ ổi!!"
Viền mắt Hướng Tình bỗng nhiên đỏ hoe.
Vừa rồi, tên khốn kiếp này chỉ thử thăm dò phản ứng của cô mà thôi!
Mà những phản ứng của cô lại vừa vặn cho anh ta một câu trả lời chắc chắn.
Hướng Tình thật sự muốn đập chết mình.
Nếu vì mình mà Lục Ly Dã xảy ra chuyện, cả đời cô cũng không có cách nào tha thứ được cho mình.
"Thật ra, từ khi thấy được chữ “Lục” kia ở trên người em, tôi đã thấy nghi ngờ rồi! Nhưng sau khi điều tra, tôi không phát hiện ra bên cạnh em có bất kỳ người nào họ Lục, tôi nghĩ có thể là do mình suy nghĩ quá nhiều. Nhưng sau đó, trong lúc vô ý tôi lại gặp được Tần Lịch Lịch. Khi tôi điều tra cô ta mới biết được hóa ra nguyên nhân cô ta mâu thuẫn ầm ĩ với em là vì một người đàn ông tên Lục Ly Dã! Mà người đàn ông kia chính là Lê Dã!"
"Một cái tên có thể nói rõ được điều gì chứ? Anh chỉ dựa vào một cái tên mà xác định anh ấy là nội ứng sao?!"
"Không! Đối với người trong xã hội đen thì một cái tên quả thật chỉ là một danh hiệu mà thôi! Người lăn lộn trong này cơ bản đều không có ai dùng tên thật của mình, cho nên điểm này không hề đáng nghi. Nhưng kỳ lạ nhất chính là khi người của tôi điều tra tài liệu về Lê Dã hắn, không ngờ không tìm ra được chút sơ hở nào! Tài liệu này cẩn thận đến mức giống như do nhân viên lập trình đặc biệt làm ra cho anh ta! Có thể xử lý tài liệu kín kẽ, giấu diếm không có chút sơ hở nào như vậy, tôi nghĩ ngoại trừ người của Cục tình báo ra thì chắc hẳn không ai có thể làm được điểm này..."
Lời Morri nói làm cho gương mặt Hướng Tình càng tái hơn.
Người đàn ông trước mặt này...
Quá nguy hiểm!
Mình giở trò với anh ta sao? Mình căn bản không phải là đối thủ của anh ta!
Hướng Tình thở hổn hển, nước mắt lưng tròng. Cô cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh nói đi, anh muốn thế nào mới chịu tha cho anh ấy?"
"Đi thôi! Đi lấy sổ hộ khẩu của em ra đây..."
"Anh... anh có ý gì??"
Hướng Tình kinh ngạc trừng mắt nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?!"
Cô đột nhiên cao giọng hơn.
Vẻ mặt Morri vẫn thản nhiên, không hề có chút cảm xúc nào: “Tôi đã từng nói, Morri tôi muốn kết hôn thì cô dâu nhất định sẽ là Cao Hướng Tình em!"
Anh ta nhướn mày, khóe miệng hơi cong lên, cười nhạt: “Em sẽ không cho rằng tôi nói đùa với em chứ?"
"Anh thật bỉ ổi!"
Hướng Tình mắng anh ta mà giọng nói lại run rẩy.
Hai nắm tay cô siết chặt, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay tạo thành hai mặt trăng hình lưỡi liềm.
Morri dường như không vui khẽ nhíu mày: “Sự kiên trì của tôi cũng có hạn thôi!"
"Morri, chúng ta đổi điều kiện khác được không?"
Giọng nói của Hướng Tình run rẩy, cầu xin anh ta.
"Được!"
Morri mỉm cười và ngồi thẳng dậy, ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua dáng người đầy đặn của Hướng Tình: “Cởi quần áo..."
"Khốn kiếp!"
Hướng Tình suýt nữa thì giơ tay tát vào mặt Morri, nhưng tay cô mới duỗi tay ra đã bị anh ta cản lại.
Gương mặt điển trai của anh ta hoàn toàn lạnh lùng: “Nếu em thật sự không muốn hắn chết thì ngoan ngoãn cầm quyển hộ khẩu đến Uỷ ban cho tôi! Tôi cho em thời gian ba giây để suy nghĩ…"
Morri nhanh chóng ấn một số điện thoại di động, cuối cùng chỉ còn thiếu ấn nút gọi thì dừng lại.
"Ba…"
"Hai…"
Anh ta lạnh lùng đếm ngược, vẻ mặt băng giá chẳng khác nào ma vương.
"Tôi đi..."
Giọng nói của Hướng Tình đặc biệt run rẩy, ngay cả người cô cũng run rẩy, lắc lư như sắp ngã: “Tôi đi, tôi đi…"
Cô bỗng nhiên giống như một con thú hoang nhỏ phát điên, hét lên với Morri đến lạc cả giọng: “Không phải anh muốn kết hôn với tôi sao? Tôi chấp nhận! Nhưng nếu sau khi tôi kết hôn với anh mà anh còn bán đứng anh ấy, vậy Cao Hướng Tình tôi nhất định sẽ có cả ngàn cách làm cho anh sống với tôi không bằng chết!! Tôi nói được thì làm được!"
Hướng Tình nói xong liền đẩy mạnh cửa xe và bước xuống.
Morri nhìn bóng lưng kiên định của Hướng Tình, lời cảnh cáo của cô dường như vẫn vang lên bên tai.
Đôi môi mỏng của anh ta không khỏi cong lên đầy gợi cảm, đôi mắt càng thêm sâu thẳm. Quả nhiên là người phụ nữ mà Morri này thích, không tệ!
"Dữ Sinh!"
Morri quay cửa sổ xe xuống, ra lệnh cho Ngô Dữ Sinh: “Đi theo mợ chủ vào trong, xem cô ấy có gì cần giúp đỡ không."
Anh ta bảo Ngô Dữ Sinh đi theo Hướng Tình, ngoài mặt là giúp đỡ nhưng thật ra là theo dõi cô, đề phòng cô liên lạc với Lục Ly Dã!
Một câu “mợ chủ” làm cho tấm lưng nhỏ bé và yếu ớt của Hướng Tình cứng đờ.
Trái tim cô cũng thấy lạnh giá tới mức không còn chút hơi ấm nào.
Móng tay cô bấm vào trong lòng bàn tay sắp chảy máu rồi.
Chân cô bước từng bước nặng nề như đổ chì về phía nhà mình mà trái tim hoàn toàn đau đớn...
Trong giây phút khi ký tên mình lên đơn thỏa thuận kết hôn, Hướng Tình dường như đã chết... Cái bút rơi ra khỏi bàn tay cô. Cô ngơ ngác ngồi ở đó, nhìn trên tờ giấy trắng hiện rõ ba chữ “Cao Hướng Tình” xiêu vẹo kia, trái tim vô thức đau thắt lại. Cảm giác đau đớn này không hề thua kém gì khi rút gân lột da, gọt cơ róc xương... Cô cho rằng chú rể của mình sẽ là Lục Ly Dã...
Bọn họ rõ ràng đã nói một tuần sau, cô đưa anh về nhà ăn tết, cô dẫn anh về gặp ba mẹ mình!
Cô rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng sẽ sống cả đời với anh ta!
Nhưng...
Tại sao kết cục cuối cùng lại đột nhiên thành như vậy?
Tại sao lại thành ra như vậy?!
Hướng Tình không nghĩ ra, cũng không muốn hiểu rõ nữa...
Tất cả mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ không chịu nổi, đầu cô cũng choáng váng, cảm giác vô cùng đau đớn, dường như muốn ngất đi.
Vào lúc cô sắp ngã, một lồng ngực rắn chắc, lạnh lùng đã đỡ lấy cô.
"Sao vậy?"
Một giọng nói khẽ vang lên ở bên tai Hướng Tình, cô nhíu mày đẩy Morri ra xa: “Bỏ ra! Anh đừng có động vào tôi…"
"Ba mẹ tới rồi..."
Morri bỗng nhiên nói một câu.
Hướng Tình cứng người.
Ba, mẹ?
Ba mẹ của ai chứ?!
Khi cô còn chưa rõ tình hình, đã thấy ba mẹ mình vội vàng bước vào Uỷ ban: “Hướng Tình, con rốt cuộc đang giở trò gì vậy?!"
"Anh gọi ba mẹ tôi tới à?!"
Hướng Tình bỗng nhiên nghiêng đầu, lớn tiếng chất vấn Morri.
Thái độ của cô rất tệ.
Đôi mắt nâu của Morri tối lại nhưng không nói gì, chỉ đứng dậy, lễ phép chào Cao Dương Thành và Hoàng Ngân một tiếng: “Ba, mẹ!"
"Không được gọi như vậy! Bọn họ là ba mẹ tôi, không phải ba mẹ anh! Không phải là ba mẹ anh. Ai cho anh gọi bọn họ tới! Ai bảo…"
Hướng Tình không có cách nào kìm chế được cảm xúc của mình, cô đã sắp hoàn toàn suy sụp rồi.
Cô giống như một đứa trẻ cố tình gây sự, bất chấp tất cả mà gào khóc ầm ĩ ở trước cửa Uỷ ban.
Không một ai biết cuộc hôn nhân này đối với cô lại tàn nhẫn, thê thảm tới mức nào!
Cao Dương Thành và Hoàng Ngân không ngờ lại nhìn thấy được cảnh con gái mình đau khổ như vậy... "Hướng Tình, con đừng khóc, không phải Morri gọi ba mẹ tới mà là dì Lý nói cho ba mẹ biết thôi."
Hoàng Ngân vội vàng đi tới, kéo con gái đang khóc thảm thiết vào trong lòng mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành mà con lại khóc tới mức này? Còn nữa, các con đột nhiên kết hôn là sao? Vì sao không cho ba mẹ biết chút tin tức nào chứ?"
Dì Lý là bạn thân của Hoàng Ngân lại vừa vặn làm ở trong Uỷ ban.
"Mẹ đừng hỏi, đừng hỏi gì cả..."
Hướng Tình nhào vào trong lòng mẹ mình và khóc rống lên chẳng khác nào kẻ tâm thần.
Morri đứng bên cạnh thấy vậy chỉ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Sau khi gật đầu chào ba mẹ vợ của mình, anh ta dẫn theo Ngô Dữ Sinh rời đi trước.
Buổi chiều, Hướng Tình không đi làm.
Cô tự giam mình ở trong phòng suốt nửa ngày, không quan tâm Hoàng Ngân và Cao Dương Thành gõ cửa thế nào, cô vẫn không ra.
Mãi đến khi ăn cơm chiều, Hướng Tình mới mang theo đôi mắt đỏ sưng vù mà đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
Lúc xuống tầng, chân cô bước đi không có sức, đôi mắt trống rỗng không hề có chút ánh sáng nào.
Bộ dáng này của cô làm cho Hoàng Ngân hoảng sợ.
"Hướng Tình, con đừng như vậy, con nói cho mẹ biết hôm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra đi..."
Hướng Tình ngồi ở trên sôfa và ôm cái gối ôm trong lòng, buồn chán gối đầu lên, suýt nữa không nhịn được mà nức nở nói: “Mẹ, không có chuyện gì đâu. Mẹ cũng thấy đấy, con kết hôn rồi..."
Cô thật sự kết hôn rồi!
Hoàng Ngân và chồng mình lo lắng nhìn nhau, suy nghĩ một lát vẫn không nhịn được hỏi cô: “Người bạn trai mà sáng sớm hôm nay con nói tới là Morri sao?"
Hướng Tình đang khóc thút thít chợt dừng lại.
Tay cô càng siết chặt lấy cái gối ôm.
Mười ngón đã trắng bệch tới mức kinh người.
Một lúc lâu sau...
Hướng Tình buồn chán dựa vào gối ôm và gật đầu: “Vâng..."
Cô không muốn để cho ba mẹ mình phải lo lắng cho mình.
"Nói dối!"
Hoàng Ngân nhìn con gái mình như vậy, trong lòng cũng khó chịu. Bà ôm lấy hai vai của con gái, nghẹn ngào nói: “Hướng Tình, con nói cho mẹ biết, có phải Morri làm con phải chịu oan ức gì đúng không? Nếu phải, ba mẹ sẽ đi đòi lại công bằng cho con. Nếu con không muốn kết hôn thì chúng ta không kết hôn nữa, được không? Con đừng tự làm cho mình phải khó xử như vậy. Con như vậy, trong lòng ba mẹ cũng không dễ chịu gì..."
"Không! Không, mẹ, con tự nguyện kết hôn với anh ta, ba mẹ đừng đi tìm anh ta..."
Hướng Tình vội vàng ngẩng đầu kéo mẹ mình lại.
Cô đang muốn nói gì đó, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe.
Một chiếc Bingley màu đen đã đỗ lại ở cửa biệt thự.
Cửa xe phía sau nhanh chóng mở ra, chỉ thấy Morri từ bên trong bình tĩnh bước ra.
Sau đó, anh ta bước nhanh vào nhà.
Ngô Dữ Sinh cung kính đi theo sau lưng anh ta.
Vừa đi vào trong, anh ta đã lễ phép chào Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, gọi một cách vô cùng tự nhiên: “Ba, mẹ..."
Vẻ mặt Hoàng Ngân hơi lúng túng.
Cao Dương Thành chỉ thản nhiên liếc nhìn qua anh ta nhưng không trả lời.
"Con tới đón Hướng Tình về nhà."
Anh ta nói rất đương nhiên.
Trên sofa, Hướng Tình ôm gối ôm và cắn răng trừng mắt nhìn anh ta.
Hướng Tình trơ mắt nhìn Morri bước từng bước đến gần mình. Cơ thể cô run rẩy chống cự, nhưng trong chớp mắt tiếp theo đã rơi vào trong lồng ngực lạnh lùng của anh ta.