Mục lục
Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là nơi công cộng nha, bên ngoài không biết còn có bao nhiêu người đàn ông đang chờ đi vệ sinh đây này. Thật là quá không có đạo đức mà.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói non nớt: “Ba ơi, ba kiểm tra xong chưa ạ? Con muốn đi vệ sinh!”

“...”

Hoàng Ngân nghe thấy giọng nói của con trai, nhất thời tim cũng đập mạnh lên, đôi má đỏ ửng, cả người đều dấy lên một cảm giác như đang trốn đi làm chuyện xấu vậy.

Cao Dương Thành theo thói quen rửa sạch tay, quay người, đi về hướng cửa của nhà vệ sinh.

Cửa vừa mở ra, con trai Hướng Dương cùng với một đám đàn ông ở phía sau cùng ôm đũng quần xông vào trong, vừa thấy Hoàng Ngân ở bên trong thì động tác muốn kéo khóa quần xuống bỗng nhiên dừng lại.

Hoàng Ngân đỏ mặt, vội vàng lúng túng khoát tay nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lập tức ra ngoài ngay.”

Nói xong Hoàng Ngân liền dắt Dương Dương đi ra ngoài, cũng mặc kệ con trai mình có phải thật sự muốn đi vệ sinh hay không.

Mà không biết từ lúc nào, Cao Dương Thành đã sớm rời khỏi nhà vệ sinh rồi.

Bước chân thong dong, vẻ mặt bình thản ung dung giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Cao Dương Thành ngồi xuống trước, hai chân vắt lên nhau, toàn thân thoải mái rất nhiều.

Hoàng Ngân nắm tay Dương Dương, toàn thân đều cảm thấy không được tự nhiên, đôi má ửng đỏ đi tới chỗ ngồi, không được tự nhiên ngồi xuống.


Ánh mắt mờ ám của Vũ Phong trực tiếp liếc nhìn hai người bọn họ: “Cậu hai, cảm giác như thế nào?”

Cao Dương Thành giương mắt dò xét anh ta một cái, rồi lại chuyển ánh mắt quét về phía Dương Thùy Sam, lạnh nhạt hỏi: “Cậu làm gì con nhà người ta vậy?”

Nghe thấy mũi dùi đột nhiên quay về phía mình, Vũ Phong mau chóng điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình: “Cậu hai, nói cậu đấy, sao lại kéo tôi vào chứ.”

Cao Dương Thành khuấy ly cà phê trong tay, nhìn trái phải, đâm thẳng vào tử huyệt của Vũ Phong: “Tôi thấy hình như Thùy Sam không có ý kia với cậu thì phải?”

“Đúng vậy! Tuyệt đối không có!”

Dương Thùy Sam lập tức gật đầu phối hợp.

Gương mặt đẹp trai của Vũ Phong lập tức chảy dài ra.

“Thùy Sam, tìm một người đáng tin cậy mà gả đi đi. Cô xem cậu ta có lo lắng cả đời này hay không!”

Cao Dương Thành đưa ra chủ ý cùi bắp.

Tìm người gả đi? Cô sao?

Lo lắng cả đời? Anh ta sao?

Dương Thùy Sam có chút hoảng hốt, bàn tay bóp chặt lấy chiếc ống hút trong ly nước.

“Cậu hai, đừng có mà bỏ đá xuống giếng như vậy, tình cảm của mình tốt đẹp rồi thì không cần quan tâm đến tình cảm của anh em nữa có đúng không? Hơn nữa, Hoàng Ngân lập gia đình cậu cũng không thể đổ trách nhiệm lên đầu tôi được có phải hay không? Hiện tại cậu thấy không được thoải mái thì liền hận không thể tìm được một người cùng mình xuống nước có đúng hay không?”

Nghe Vũ Phong chĩa mũi dùi về phía mình, Hoàng Ngân lập tức trở nên sững sờ.

Quay lại thì thấy ánh mắt của Cao Dương Thành đang trực tiếp phóng thẳng về phía mình.

Ánh mắt mặc dù rất bình tĩnh nhưng không hiểu tại sao khi Hoàng Ngân nhìn thấy thì lại có một cảm giác đứng ngồi không yên, có chút không thoải mái.

Hoàng Ngân cảm thấy mình khi đó nhất định là bị kẹp đầu vào cửa rồi, nếu không thì cũng là do nuốt phải tinh dịch của hắn dẫn đến việc đầu óc có vấn đề, cho nên mới lên tiếng hỏi một câu: “Tôi có nói là tôi muốn kết hôn sao?”

Một câu này thật sự đã kích thích hàng nghìn tầng sóng.

Tất cả mọi người đều lập tức quét mắt về phía cô.

“Đúng vậy! Mẹ của con vẫn đang trong giai đoạn suy nghĩ và quan sát nha.”

Tiểu Dương Dương thận trọng gật đầu nhiều lần, giống như một ông quan nhỏ đang tiếp nhận lời nói của mẹ mình. Cuối cùng, ánh mắt lại ném về phía ba của mình: “Cho nên, hiện tại, tất cả những người đàn ông độc thân đều có cơ hội khiến con chuyển sang họ của bọn họ! Đương nhiên, kết hôn rồi cũng không phải là không được, ly hôn là được rồi!”

“Nói linh tinh!”

Hoàng Ngân tất nhiên biết được trong câu nói của con trai mình còn có hàm ý khác, nên thò tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé, dạy dỗ: “Cái gì mà kết hôn rồi ly hôn là được? Con cho rằng hôn nhân trò đùa sao? Nói ly hôn thì liền ly hôn được sao?”

Hoàng Ngân thật sự sợ con trai mình sẽ đem hôn nhân trở thành trò đùa, đối với cuộc sống sau này của cậu bé sẽ tạo thành một sai lầm rất lớn nên vội vàng nghiêm túc giải thích: “Hôn nhân đối với nam và nữ mà nói đều là một phần trách nhiệm rất trọng đại, không phải con nói muốn ly hôn thì có thể ly hôn được, cũng không phải chỉ cần chúng ta gật đầu một cái là có thể kết hôn luôn. Một khi bước vào cung điện hôn nhân thì đó chính là đại sự cả đời, làm sao có thể nói chia tay thì liền chia tay được, cái này được luật pháp bảo vệ đó, con hiểu không?”

Hoàng Ngân nghiễm nhiên là một người mẹ rất tốt.

Cao Dương Thành tập trung nhìn cô, lĩnh hội hai tầng ý nghĩa trong lòng cô.

Dương Thùy Sam cũng nghe rất chăm chú, trong đầu vẫn tràn đầy suy nghĩ về chuyện cầu hôn lúc nãy mà Vũ Phong mới nói với cô, chắc hẳn anh ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy, qua loa mạnh miệng, hỗn loạn tâm tư của cô mà thôi.

Coi như thực sự kết hôn thì người đàn ông này cũng vẫn sẽ lăng nhăng, ngoại tình đi? Vẫn nên thôi vậy, con bướm đẹp đẽ như anh ta không thuộc về thế giới của mình đâu.

Một bữa cơm, ăn đến mức loạn cào cào hết cả lên.

Hoàng Ngân không ăn được cái gì hết, nghĩ lại chuyện xấu hổ trong nhà vệ sinh vừa rồi thì cô làm gì còn tâm trạng ăn nữa chứ.

Cao Dương Thành thì toàn thân thoải mái, vốn dĩ nên có khẩu vị tốt nhưng lại vì trong đũng quần đang cảm thấy rất dính, ngồi nhiều thêm một phút đối với hắn mà nói cũng là một loại tra tấn, nên cuối cùng bữa ăn cũng chỉ có thể vội vàng kết thúc thôi.

Cao Dương Thành chịu trách nhiệm đưa Hoàng Ngân về nhà, Dương Thùy Sam mặc dù rất không tình nguyện ngồi vào xe của Vũ Phong nhưng tuyệt đối cũng không vui vẻ gì mà đi làm bóng đèn cho bọn họ.

Cao Dương Thành lái xe, Hoàng Ngân ôm Dương Dương ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

Ba người, không một ai nói chuyện.

Dương Dương rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cậu bé nhanh chóng chui vào lòng Hoàng Ngân ngủ rồi.

Hoàng Ngân dịu dàng vuốt mái tóc của Tiểu Dương Dương, giữa các ngón tay đều tràn đầy sự yêu thương và quyến luyến, cuối cùng thì hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cậu bé: “Thật đúng là một đứa trẻ liều lĩnh, cư nhiên dám một mình lặng lẽ chạy tới Trung Quốc, cho dù muốn gây bất ngờ cho mẹ thì cũng không cần phải chơi lớn như vậy chứ.”

Tuy rằng Hoàng Ngân đang oán trách, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ yêu thương, còn có cả sự lo lắng.

Cao Dương Thành liếc nhìn hai mẹ con ở phía sau qua gương chiếu hậu, đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ lúc này lại bất giác tràn đầy những rung động dịu dàng.

Hoàng Ngân dường như đã nhận ra được ánh mắt của hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói dịu dàng dặn dò: “Buổi tối, lúc Dương Dương ngủ có thể sẽ đá chăn ra, nếu như buổi tối anh không ngủ cùng thằng bé thì có lẽ cần phải thức dậy nhiều lần để kiểm tra xem sao.”

“Anh sẽ ngủ cùng thằng bé.”

Trong lòng Hoàng Ngân chấn động: “Vậy là tốt rồi.”

Cuối cùng, cô mấp máy môi, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Mấy năm nay thằng bé đều rất nhớ anh.”

Đôi mắt của Cao Dương Thành tối đi: “Anh cũng rất nhớ thằng bé.”

Hoàng Ngân nở nụ cười.

Nụ cười này có chút đắng chát.

“Ọc ọc...”

Tiếng bụng đói đột nhiên vang lên trên xe.

Cao Dương Thành nghiêng đầu, hỏi Hoàng Ngân: “Thấy em buổi tối cũng không có ăn cái gì cả, đói bụng sao?”

“Có một chút.” Hoàng Ngân nói đúng sự thật.

“Đưa Dương Dương về rồi, anh thay bộ quần áo khác rồi cùng ra ngoài ăn cái gì đó.”

Hắn vậy mà lại chủ động mời cô!

“Thật ra tôi không cần...”

“Anh cũng đói bụng!”

Hoàng Ngân còn chưa kịp nói xong thì đã bị Cao Dương Thành cắt đứt rồi.

Nếu đã như vậy, cô cũng ngại nói thêm cái gì đó.

Hai người đưa Dương Dương về nhà trước.

Cao Dương Thành ôm Tiểu Hướng Dương đang ngủ say vào nhà, Dương Dương nghiêng đầu trong ngực hắn, ngủ vô cùng sâu, chẳng chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.

“Cậu chủ!”

Cửa vừa mở ra, người nghênh đón là dì Trần.

Vừa thấy đứa trẻ mà anh ôm trong lòng, bà ngây người một lúc: “Cậu chủ, đây là...”

“Con trai của tôi, thẳng bé tên là Cao Hướng Dương.”

Cao Dương Thành một bên đổi giày, một bên giới thiệu.

Dì Trần bị đáp án này làm cho hoảng loạn một hồi lâu cũng không hết, thẳng đến khi gương mặt quen thuộc của Hoàng Ngân xuất hiện trước mắt bà thì dì Trần mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cười: “Cô lại tới rồi, xin mời vào.”

“Chào dì.”


Hoàng Ngân vội vàng lễ phép và lúng túng chào một tiếng.


Nghe lời này của dì Trần thì biết quả nhiên đây không phải lần đầu tiên mình tới đây.


“Ha ha ha, cô cứ gọi tôi như cậu chủ gọi là được, gọi tôi là dì Trần được rồi!”


“Được! Chào dì Trần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK