Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 48: Tiểu hoa
Nhờ phúc của tên công tử bột kia mà Yến Tam Hợp đói bụng rồi.
Việc này nếu như trước kia, nàng ít nhất còn có thể nhịn một ngày hai ngày, nhưng ở Tạ gia một ngày ba bữa, bữa nào cũng ăn đúng giờ thì thực rất khó khăn.
(chị em dệ huông quá vậy nè)
Từ đơn giản vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ vào đơn giản khó lắm á!
Nàng tự nhủ với mình xong thì Thang Viên đến quán hoành thánh ăn.
Ăn xong hoành thánh cũng chẳng thấy chỗ nào để đi dạo, nên Yến Tam Hợp quyết định về phủ.
Thang Viên phát hiện Yến cô nương là một người rất dứt khoát, nói muốn về nhà thì chẳng dừng lại lấy một chốc, chỉ nhắm thẳng về phủ.
"Yến cô nương, chúng ta đừng đi bốn ngõ nhỏ đó."
(chết mẹ anh ba há há, này thì lừa vợ lừa con, tội đáng muôn chết)
"Tại sao?"
"Con hẻm kia trước kia từng có rất nhiều người chết, ban đêm thường có ma ám."
"Vụ án của Trịnh gia ư?"
"Sao cô nương biết được?"
Không chỉ biết, nhờ phúc của Tam gia nhà ngươi mà ta còn đi qua con đường này vào ban đêm nữa đó.
"Bây giờ là ban ngày ban mặt, không có ma quỷ gì đâu." Thang Viên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ có thể nhận mệnh.
Bốn con hẻm này ban ngày là một con hẻm nhỏ âm u tĩnh mịch, hai bên đều là tường cao, có vài gốc cây khô thưa thớt, không an phận nhô ra ngoài tường.
Hai người mới vừa đi chưa được mấy bước thì chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa.
Con ngựa kia hí lên một tiếng dừng lại bên cạnh hai người.
"Trùng hợp chừa, ta cũng đúng lúc hồi phủ nè."
Tạ công tử bột xoay người xuống ngựa: "Tương phùng không bằng ngẫu nhiên, cô nương đi dạo với ta chút đi."
Yến Tam Hợp không để ý tới hắn, bước đi càng nhanh hơn.
Chân Tạ công tử bột dài hơn nàng nhiều, chỉ vài bước đã đuổi theo kịp.
"Chuyện đó... ta không phải cố ý bới móc làm khó đâu, chỉ là thấy lãng phí thôi, ngươi cứ coi như ta bị trúng gió đi, đừng để trong lòng."
Yến Tam Hợp đi càng nhanh hơn.
Tạ công tử bột mặt dày đi theo: "Lần này để cho cô nương tốn kém, ta rất hối hận, lần tới..."
"Không có lần sau."
"Cô nương không phải là người nhỏ mọn như vậy chứ? Hay là..." Tạ tam gia cố ý kéo dài giọng, không nói tiếp.
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi không dám?"
"Đúng là không dám!"
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi là người đã có thê tử!"
Yến Tam Hợp thu ánh mắt lại, bước chân càng lúc càng nhanh.
Tạ Tri Phi vừa muốn đuổi theo hỏi đến cùng nhưng liếc qua thấy có một chồi non mọc trên một gốc cây khô thì chợt ngừng bước.
Chu Thanh hơi hoảng, vội vàng khuyên nhủ: "Gia, không có gì để xem đâu, đi thôi!"
"Sao lại không có gì để xem, lại một mùa xuân đến rồi."
Âm thanh của hắn rất trầm, thậm chí còn mang vài phần tang thương, Yến Tam Hợp không khỏi quay đầu nhìn qua, vừa vặn đụng vào một đôi mắt đen mang theo nụ cười.
"Tên công tử bột phong lưu này có tật xấu gì thế?
Yến Tam Hợp vung tay áo, xoay người rời đi.
Có chết nàng cũng không quay đầu lại nữa đâu!
......
Cửa bên Tạ phủ.
Đỗ Y Vân đỡ tay vú già, đang muốn lên xe ngựa thì bỗng nhiên nghe thấy Nghê Nhi gọi khẽ: "Tiểu thư, mau nhìn đi!"
Đỗ Y Vân nhìn sang, trong mắt không giấu được vẻ hung dữ.
Ở đằng xa, nữ nhân họ Yến đi ở phía trước, Tạ Tri Phi vui vẻ đi theo phía sau, giữa hai người tuy rằng cách vài trượng, nhưng nhìn thế nào cũng là giấu đầu hở đuôi.
Nàng thầm cười gằn một tiếng, trèo phắt lên xe.
"Nghê Nhi, ngươi cũng lên đây đi."
"Vâng!"
Xe lăn bánh rời đi.
Đỗ Y Vân cắn răng: "Trách không được đại tẩu lại bình tĩnh như vậy, căn bản là không liên quan gì đến nam nhân nhà nàng ta."
Nghê nhi cảm thấy rầu thay cho tiểu thư nhà mình.
Hai nhà Tạ, Đỗ có mối quan hệ không tệ, tam gia và tiểu thư là thanh mai trúc mã cũng không tệ, nhưng hôn sự của hai người chưa từng được nói rõ ràng.
Đỗ gia chê Tam gia đoản mệnh, luyến tiếc nữ nhi tuổi còn trẻ sẽ làm quả phụ.
Tạ gia Tam gia đã lên tiếng, không muốn liên lụy cho cô nương nhà khác.
Nhưng mà tiểu thư lại rất thích hắn!
Từ nhỏ nàng đã thích đi theo sau đít Tam gia, Tam ca dài Tam ca ngắn, còn nói với nhị lão Đỗ gia là thà rằng làm quả phụ mấy chục năm cũng muốn gả đến Tạ gia, để làm Tam phu nhân một lần.
Mối tình si của tiểu thư lại đổi lại một Tam gia đưa nữ nhân bên ngoài vào sao?
Thật là vô cùng sỉ nhục!
"Tiểu thư tuyệt đối không thể để cho tiện nữ nhân kia vào cửa, nếu như sinh hạ một nam một nữ thì tương lai chắc chắn sẽ tranh đoạt tài sản."
Nghê Nhi vội la lên: "Tiểu thư, còn chưa qua đường sáng đâu!"
Đỗ Y Vân thông minh như vậy, sao có thể không thấy rõ tình cảnh của mình chứ."
Nhưng nàng lại rất thích nam nhân kia, từ nhỏ đã thích, dù cho các hòa thượng đạo sĩ đều nói hắn sống không quá ba mươi tuổi, là một quỷ đoản mệnh thực sự, nhưng nàng cũng bằng lòng gả cho hắn. Nữ nhân này có thể vào ở Tĩnh Tư Cư, có thể thấy được là một người không đơn giản.
Hai hàng lông mày Đỗ Y Vân gần như dựng thẳng lên: "Nghê nhi, ta muốn nữ nhân này chết đi."
Nghê Nhi không chút kinh hãi, chỉ trầm tĩnh nói: "Chết có rất nhiều cách, cách nào không khiến người ta hoài nghi nhất, tiểu thư phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Đỗ Y Vân giật mình: "Ý của ngươi là..."
"Mượn đao giết người!"
......
Xe ngựa Đỗ phủ rời Tạ gia không lâu thì Yến Tam Hợp đi tới cửa bên góc.
Tạ tổng quản chờ ở cửa góc, thấy tiểu cô nãi nãi đã trở về, thì bước lên phía trước cười làm lành nói: "Yến cô nương đã trở lại, có mệt hay không, có muốn lão nô chuẩn bị kiệu nhỏ hay không?"
"Ta có phải bảy tám mươi tuổi đâu." Yến Tam không thèm quay đầu lại: "Ngươi hỏi vị phía sau xem có muốn hay không kìa."
Người phía sau không thèm để ý: "Muốn, sao lại không muốn."
Tạ tổng quản vừa thấy tư thế này thì tự cho là hiểu được gì đó, vội kéo ống tay áo Tam gia nhà mình xuống, thấp giọng nói:
Tam gia, việc này tuy rằng Đỗ cô nương sai trước, nhưng Yến cô nương xuống tay cũng tàn nhẫn quá, nghe đại phu nhân nói, hai đầu gối của Đỗ cô nương đều xanh tím lên cả.
Tạ Tri Phi dừng bước, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hả?"
"Hả?"
Yến cô nương không cáo trạng sao?!
Tạ tổng quản chỉ hận không thể tát cho mình một cái.
Hắn len lén nhìn Yến Tam Hợp đã đi xa, vẻ mặt áy náy thuật lại chân tướng sự việc một cách đơn giản.
Tạ Tri Phi nghe xong, nửa ngày sau cũng không lên tiếng.
Tạ tổng quản không rõ tâm tư chủ nhân, đành nơm nớp lo sợ nói: "Lão nô vừa mới gọi mọi người đến hỏi thăm một lượt rồi, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu."
"Ba chữ "không bao giờ" này nói hơi sớm rồi." Tam gia thản nhiên nói: "Số tiền đủ lớn thì ắt sẽ có người chịu thôi, Tạ Tiểu Hoa."
Tạ tổng quản tên thật là Tạ Tiểu Hoa, Tam gia chỉ gọi cái tên này trong một tình huống: lúc hắn rất tức giận.
Nhưng sự tức giận của Tam gia không giống với người khác, càng giận càng thu liễm lại.
Tạ tổng quản quỳ xuống: "Tam gia, có lão nô..."
"Ngươi quỳ cái gì?" Tạ Tri Phi cười: "Cũng khó trách Yến cô nương không muốn gặp ngươi, cứ tiếp tục như vậy thì ta cũng không muốn gặp ngươi đâu."
"Tam gia ơi, tấm lòng của lão nô là thật đó, người đừng có không muốn gặp lão nô mà."
Tạ tổng quản tru lên một tiếng, rồi vội che miệng lại: "Sau này Đỗ cô nương vào phủ, lão nô sẽ âm thầm phái mười bảy mười tám người đi quan sát, tuyệt đối không để cho nàng gây ra chuyện gì nữa."
"Không ngốc nhỉ!" Tạ Tri Phi nhướng mày.
"Ngốc rồi Tam gia không muốn gặp ta thì sao."
"Đứng lên đi!" Tạ Tri Phi nhìn về phía Tĩnh Tư Cư: "Chu Thanh?"
"Gia!"
"Đưa sâm già trong phòng ta qua tặng cho đại tẩu."
"Gia, đây là đồ lão tổ tông đưa cho gia để điều dưỡng sức khỏe mà."
"Sức khỏe ra rất tốt."
Tạ Tri Phi liếc mắt nhìn Tạ tổng quản.
Chỉ dựa vào một Tạ Tiểu Hoa thì không giữ được Đỗ Y Vân, còn phải có thêm đại tẩu mới được.
Còn nữa, chuyện hôm nay may nhờ có đại tẩu hóa chuyện to thành chuyện nhỏ.
Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vàng chạy tới, đầu tiên là hành lễ với Tam gia, sau đó lại nói gì đó bên tai Tạ tổng quản.
Tạ tổng quản vừa nghe, thì thầm mắng.
Tiểu tử ngươi cũng đúng là không biết điều, Tam gia ở đây, còn nói thâm bên tai ra, rốt cuộc hắn là chủ hay là ta là chủ hả?
Nghe gã sai vặt nói xong thì Tạ tổng quản quay đầu, vội nói: "Tam gia, vừa rồi Nhị gia và Nhị tiểu thư đến Tĩnh Tư Cư rồi."
Sắc mặt Tạ tam gia có hơi khó coi.
***Hôm nay dừng ở đây nhé, em học bài mai thi đây.....hiuhiu
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 48: Tiểu hoa
Nhờ phúc của tên công tử bột kia mà Yến Tam Hợp đói bụng rồi.
Việc này nếu như trước kia, nàng ít nhất còn có thể nhịn một ngày hai ngày, nhưng ở Tạ gia một ngày ba bữa, bữa nào cũng ăn đúng giờ thì thực rất khó khăn.
(chị em dệ huông quá vậy nè)
Từ đơn giản vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ vào đơn giản khó lắm á!
Nàng tự nhủ với mình xong thì Thang Viên đến quán hoành thánh ăn.
Ăn xong hoành thánh cũng chẳng thấy chỗ nào để đi dạo, nên Yến Tam Hợp quyết định về phủ.
Thang Viên phát hiện Yến cô nương là một người rất dứt khoát, nói muốn về nhà thì chẳng dừng lại lấy một chốc, chỉ nhắm thẳng về phủ.
"Yến cô nương, chúng ta đừng đi bốn ngõ nhỏ đó."
(chết mẹ anh ba há há, này thì lừa vợ lừa con, tội đáng muôn chết)
"Tại sao?"
"Con hẻm kia trước kia từng có rất nhiều người chết, ban đêm thường có ma ám."
"Vụ án của Trịnh gia ư?"
"Sao cô nương biết được?"
Không chỉ biết, nhờ phúc của Tam gia nhà ngươi mà ta còn đi qua con đường này vào ban đêm nữa đó.
"Bây giờ là ban ngày ban mặt, không có ma quỷ gì đâu." Thang Viên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ có thể nhận mệnh.
Bốn con hẻm này ban ngày là một con hẻm nhỏ âm u tĩnh mịch, hai bên đều là tường cao, có vài gốc cây khô thưa thớt, không an phận nhô ra ngoài tường.
Hai người mới vừa đi chưa được mấy bước thì chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa.
Con ngựa kia hí lên một tiếng dừng lại bên cạnh hai người.
"Trùng hợp chừa, ta cũng đúng lúc hồi phủ nè."
Tạ công tử bột xoay người xuống ngựa: "Tương phùng không bằng ngẫu nhiên, cô nương đi dạo với ta chút đi."
Yến Tam Hợp không để ý tới hắn, bước đi càng nhanh hơn.
Chân Tạ công tử bột dài hơn nàng nhiều, chỉ vài bước đã đuổi theo kịp.
"Chuyện đó... ta không phải cố ý bới móc làm khó đâu, chỉ là thấy lãng phí thôi, ngươi cứ coi như ta bị trúng gió đi, đừng để trong lòng."
Yến Tam Hợp đi càng nhanh hơn.
Tạ công tử bột mặt dày đi theo: "Lần này để cho cô nương tốn kém, ta rất hối hận, lần tới..."
"Không có lần sau."
"Cô nương không phải là người nhỏ mọn như vậy chứ? Hay là..." Tạ tam gia cố ý kéo dài giọng, không nói tiếp.
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi không dám?"
"Đúng là không dám!"
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi là người đã có thê tử!"
Yến Tam Hợp thu ánh mắt lại, bước chân càng lúc càng nhanh.
Tạ Tri Phi vừa muốn đuổi theo hỏi đến cùng nhưng liếc qua thấy có một chồi non mọc trên một gốc cây khô thì chợt ngừng bước.
Chu Thanh hơi hoảng, vội vàng khuyên nhủ: "Gia, không có gì để xem đâu, đi thôi!"
"Sao lại không có gì để xem, lại một mùa xuân đến rồi."
Âm thanh của hắn rất trầm, thậm chí còn mang vài phần tang thương, Yến Tam Hợp không khỏi quay đầu nhìn qua, vừa vặn đụng vào một đôi mắt đen mang theo nụ cười.
"Tên công tử bột phong lưu này có tật xấu gì thế?
Yến Tam Hợp vung tay áo, xoay người rời đi.
Có chết nàng cũng không quay đầu lại nữa đâu!
......
Cửa bên Tạ phủ.
Đỗ Y Vân đỡ tay vú già, đang muốn lên xe ngựa thì bỗng nhiên nghe thấy Nghê Nhi gọi khẽ: "Tiểu thư, mau nhìn đi!"
Đỗ Y Vân nhìn sang, trong mắt không giấu được vẻ hung dữ.
Ở đằng xa, nữ nhân họ Yến đi ở phía trước, Tạ Tri Phi vui vẻ đi theo phía sau, giữa hai người tuy rằng cách vài trượng, nhưng nhìn thế nào cũng là giấu đầu hở đuôi.
Nàng thầm cười gằn một tiếng, trèo phắt lên xe.
"Nghê Nhi, ngươi cũng lên đây đi."
"Vâng!"
Xe lăn bánh rời đi.
Đỗ Y Vân cắn răng: "Trách không được đại tẩu lại bình tĩnh như vậy, căn bản là không liên quan gì đến nam nhân nhà nàng ta."
Nghê nhi cảm thấy rầu thay cho tiểu thư nhà mình.
Hai nhà Tạ, Đỗ có mối quan hệ không tệ, tam gia và tiểu thư là thanh mai trúc mã cũng không tệ, nhưng hôn sự của hai người chưa từng được nói rõ ràng.
Đỗ gia chê Tam gia đoản mệnh, luyến tiếc nữ nhi tuổi còn trẻ sẽ làm quả phụ.
Tạ gia Tam gia đã lên tiếng, không muốn liên lụy cho cô nương nhà khác.
Nhưng mà tiểu thư lại rất thích hắn!
Từ nhỏ nàng đã thích đi theo sau đít Tam gia, Tam ca dài Tam ca ngắn, còn nói với nhị lão Đỗ gia là thà rằng làm quả phụ mấy chục năm cũng muốn gả đến Tạ gia, để làm Tam phu nhân một lần.
Mối tình si của tiểu thư lại đổi lại một Tam gia đưa nữ nhân bên ngoài vào sao?
Thật là vô cùng sỉ nhục!
"Tiểu thư tuyệt đối không thể để cho tiện nữ nhân kia vào cửa, nếu như sinh hạ một nam một nữ thì tương lai chắc chắn sẽ tranh đoạt tài sản."
Nghê Nhi vội la lên: "Tiểu thư, còn chưa qua đường sáng đâu!"
Đỗ Y Vân thông minh như vậy, sao có thể không thấy rõ tình cảnh của mình chứ."
Nhưng nàng lại rất thích nam nhân kia, từ nhỏ đã thích, dù cho các hòa thượng đạo sĩ đều nói hắn sống không quá ba mươi tuổi, là một quỷ đoản mệnh thực sự, nhưng nàng cũng bằng lòng gả cho hắn. Nữ nhân này có thể vào ở Tĩnh Tư Cư, có thể thấy được là một người không đơn giản.
Hai hàng lông mày Đỗ Y Vân gần như dựng thẳng lên: "Nghê nhi, ta muốn nữ nhân này chết đi."
Nghê Nhi không chút kinh hãi, chỉ trầm tĩnh nói: "Chết có rất nhiều cách, cách nào không khiến người ta hoài nghi nhất, tiểu thư phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Đỗ Y Vân giật mình: "Ý của ngươi là..."
"Mượn đao giết người!"
......
Xe ngựa Đỗ phủ rời Tạ gia không lâu thì Yến Tam Hợp đi tới cửa bên góc.
Tạ tổng quản chờ ở cửa góc, thấy tiểu cô nãi nãi đã trở về, thì bước lên phía trước cười làm lành nói: "Yến cô nương đã trở lại, có mệt hay không, có muốn lão nô chuẩn bị kiệu nhỏ hay không?"
"Ta có phải bảy tám mươi tuổi đâu." Yến Tam không thèm quay đầu lại: "Ngươi hỏi vị phía sau xem có muốn hay không kìa."
Người phía sau không thèm để ý: "Muốn, sao lại không muốn."
Tạ tổng quản vừa thấy tư thế này thì tự cho là hiểu được gì đó, vội kéo ống tay áo Tam gia nhà mình xuống, thấp giọng nói:
Tam gia, việc này tuy rằng Đỗ cô nương sai trước, nhưng Yến cô nương xuống tay cũng tàn nhẫn quá, nghe đại phu nhân nói, hai đầu gối của Đỗ cô nương đều xanh tím lên cả.
Tạ Tri Phi dừng bước, trầm giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hả?"
"Hả?"
Yến cô nương không cáo trạng sao?!
Tạ tổng quản chỉ hận không thể tát cho mình một cái.
Hắn len lén nhìn Yến Tam Hợp đã đi xa, vẻ mặt áy náy thuật lại chân tướng sự việc một cách đơn giản.
Tạ Tri Phi nghe xong, nửa ngày sau cũng không lên tiếng.
Tạ tổng quản không rõ tâm tư chủ nhân, đành nơm nớp lo sợ nói: "Lão nô vừa mới gọi mọi người đến hỏi thăm một lượt rồi, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu."
"Ba chữ "không bao giờ" này nói hơi sớm rồi." Tam gia thản nhiên nói: "Số tiền đủ lớn thì ắt sẽ có người chịu thôi, Tạ Tiểu Hoa."
Tạ tổng quản tên thật là Tạ Tiểu Hoa, Tam gia chỉ gọi cái tên này trong một tình huống: lúc hắn rất tức giận.
Nhưng sự tức giận của Tam gia không giống với người khác, càng giận càng thu liễm lại.
Tạ tổng quản quỳ xuống: "Tam gia, có lão nô..."
"Ngươi quỳ cái gì?" Tạ Tri Phi cười: "Cũng khó trách Yến cô nương không muốn gặp ngươi, cứ tiếp tục như vậy thì ta cũng không muốn gặp ngươi đâu."
"Tam gia ơi, tấm lòng của lão nô là thật đó, người đừng có không muốn gặp lão nô mà."
Tạ tổng quản tru lên một tiếng, rồi vội che miệng lại: "Sau này Đỗ cô nương vào phủ, lão nô sẽ âm thầm phái mười bảy mười tám người đi quan sát, tuyệt đối không để cho nàng gây ra chuyện gì nữa."
"Không ngốc nhỉ!" Tạ Tri Phi nhướng mày.
"Ngốc rồi Tam gia không muốn gặp ta thì sao."
"Đứng lên đi!" Tạ Tri Phi nhìn về phía Tĩnh Tư Cư: "Chu Thanh?"
"Gia!"
"Đưa sâm già trong phòng ta qua tặng cho đại tẩu."
"Gia, đây là đồ lão tổ tông đưa cho gia để điều dưỡng sức khỏe mà."
"Sức khỏe ra rất tốt."
Tạ Tri Phi liếc mắt nhìn Tạ tổng quản.
Chỉ dựa vào một Tạ Tiểu Hoa thì không giữ được Đỗ Y Vân, còn phải có thêm đại tẩu mới được.
Còn nữa, chuyện hôm nay may nhờ có đại tẩu hóa chuyện to thành chuyện nhỏ.
Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vàng chạy tới, đầu tiên là hành lễ với Tam gia, sau đó lại nói gì đó bên tai Tạ tổng quản.
Tạ tổng quản vừa nghe, thì thầm mắng.
Tiểu tử ngươi cũng đúng là không biết điều, Tam gia ở đây, còn nói thâm bên tai ra, rốt cuộc hắn là chủ hay là ta là chủ hả?
Nghe gã sai vặt nói xong thì Tạ tổng quản quay đầu, vội nói: "Tam gia, vừa rồi Nhị gia và Nhị tiểu thư đến Tĩnh Tư Cư rồi."
Sắc mặt Tạ tam gia có hơi khó coi.
***Hôm nay dừng ở đây nhé, em học bài mai thi đây.....hiuhiu