Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 141: Biến cố
"Chu đại nhân!" Bùi Tiếu cười gằn: "Người mặc áo đen tập kích ta trong rừng cây ở Đại Tề là người của ngươi phải không?"
"......"
Vẻ mặt Chu Dã lúc này tựa như bị người ta nện một búa.
"Vì sao muốn ám sát ta? Ta có thù oán gì với Chu đại nhân sao? Chẳng lẽ..."
Ánh mắt Bùi Tiếu tiến về phía trước vài tấc, con mang theo sự lạnh lẽo, cười: "Chu đại nhân sợ ta tìm được cha con Ngô Quan Nguyệt ư?"
"......"
"Ta rất tò mò, v quan phụ mẫu như Chu đại nhân lại nuôi một đám sát thủ hắc y làm gì?"
"......"
"Ta càng tò mò, Chu đại nhân rốt cuộc là người Hoa quốc, hay là người Đại Tề?"
Một chữ cuối cùng rơi xuống, ánh trăng đột nhiên từ trong mây đen giãy ra, chiếu vào trong viện.
Trong viện yên tĩnh như chết.
Trên đời này, giữa bạn bè có hai cách chung sống:
Loại thứ nhất là dùng trái tim đổi lấy trái tim.
Loại thứ hai là dùng bí mật đổi lấy bí mật.
Trên đời này, giữa kẻ địch cũng có hai cách sống.
Loại thứ nhất là ngươi chết ta sống, không chết không thôi.
Loại thứ hai là biến chiến tranh thành tơ lụa.
Bùi Tiếu khẽ thở ra một hơi: "Chu đại nhân, lấy bỏ thế nào, tự ngươi suy nghĩ một chút đi!"
Chu Dã lấy khăn trong tay áo ra lau chùi từng ngón tay.
Cuối cùng khi ngón tay cuối cùng lau xong, hắn hời hợt nói: "Bùi đại nhân có chứng cứ gì chứng minh người áo đen là ta phái đi?"
"Bởi vì..." Bùi Tiếu nhíu mày: "Ngươi chính là một trong những người mặc áo đen."
"Chẳng lẽ Bùi đại nhân đã từng thử thân thủ của ta sao?" Chu Dã "À" một tiếng, dường như hiểu ra: "Xem ra người mặc áo đen tập kích ta hôm qua là do Bùi đại nhân ngươi phái tới nhỉ."
Nếu như ngày thường, thì Bùi Tiếu đã vỗ bàn, tức giận mắng một câu: Đến nước này, ngươi con bà nó còn giả ngu với ông hả?
Nhưng giờ phút này, hắn cố nén tức giận, khẽ cười âm trầm.
"Không thử thì sao phát hiện Chu đại nhân có nhiều bí mật không muốn người khác biết như vậy."
Chu Dã ném khăn, chậm rãi đứng lên.
Hắn vừa động đậy, ba người Lý Bất Ngôn canh giữ ngoài viện lập tức cảnh giác, đồng loạt xoay người, nhìn Chu Dã không chớp mắt.
Chu Dã nhìn lại ba người bọn họ thì lắc đầu, lại lắc đầu, sau đó thở dài một hơi.
"Nếu là bí mật, vậy thì không thể để người khác biết..."
Không hay rồi!
Tạ Tri Phi nghe đến đó, đột nhiên biến sắc, vội đưa tay mò đạn tín hiệu trong lòng.
Nhưng mà hắn đã nhanh, Chu Dã còn nhanh hơn hắn, bay lên đá ngã cái bàn. Cái bàn kia giống như có mắt, đập thẳng về phía Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi bị ngã trên mặt đất, chân chân thật thật cảm nhận sự đau đớn của việc "có táng đá lớn đập vào ngực".
Biến cố xảy ra ngay trong giây lát.
Lý Bất Ngôn canh giữ ở cạnh cửa chợt tung người vào lúc Chu Dã đá ra một cước kia.
Lý Bất Ngôn và Hoàng Kỳ đi thẳng đến chỗ Chu Dã.
Chu Thanh thì tung người nhào tới bên cạnh Tạ Tri Phi đá văng cái bàn kia ra.
"Gia sao rồi?"
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đảo lộn rồi, vừa nhịn đau vừa đưa tay sờ đạn tín hiệu kia, ánh mắt còn thuận thế nâng lên.
Chỉ liếc mắt một cái, tất cả động tác của hắn trong nháy mắt dừng lại.
Trong sự hỗn độn đó, Yến Tam Hợp và Chu Dã đã đứng với nhau một trước một sau.
Trong tay Chu Dã có thêm một con dao găm.
Mà con dao găm sáng loáng đó, đang đặt trên cổ Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi thấy rõ màn này thì ánh mắt giống như một con dã thú điên cuồng, kẻ càng giống dã thú hơn hắn nữa là Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn đứng cách hai người chỉ có một bước.
Khốn kiếp.
Suýt nữa thì đã ra tay chắn trước mặt Yến Tam Hợp trước khi Chu Dã ra tay rồi.
Bùi Tiếu lúc nãy bị giẫm lên viên thịt rồi trượt một cái, bây giờ đang gian nan bò dậy.
Còn chưa đứng vững thì sắc mặt hắn đã trắng bệch như tờ giấy.
Tình huống gì đây, ta mới ngã ra một cái mà tình thế đã dịch chuyển khôn lường thế này rồi sao?
Bùi Tiếu run môi nhìn Tạ Tri Phi: Huynh đệ, làm sao bây giờ?
Tạ Tri Phi nghiến răng, lắc đầu: Không biết.
Bùi Tiếu sốt ruột muốn điên lên: Đừng con bà nó nói với ông đây không biết, mau nghĩ cách lẹ đi!
Tạ Tri Phi trừng mắt: Tên khốn, còn nghĩ gì nữa, bảo vệ Yến Tam Hợp trước đi đã!
Chu Dã hứng thú nhìn mấy người trước mắt, thậm chí còn kiêu ngạo "Chậc" một tiếng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Tạ Tri Phi. Hắn hơi đè dao gặm xuống, máu theo cổ Yến Tam Hợp chảy xuống.
Tạ Tri Phi đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhức, không chút suy nghĩ, đã ném đạn tín hiệu trong lòng xuống đất, sau đó giơ hai tay lên.
"Đừng đả thương nàng, hết thảy đều có thể thương lượng, chuyện gì cũng có thể thương lượng!"
"Các ngươi thì sao?" Ánh mắt Chu Dã lướt qua đám người Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn nhìn Yến Tam Hợp thật lâu, quyết đoán ném nhuyễn kiếm trong tay xuống đất.
Chu Thanh và Hoàng Kỳ cũng học theo.
Binh khí rơi xuống đất, trong viện bỗng nhiên có một đám người áo đen tràn vào, bao vây bọn họ.
Khác với ngày trong rừng hôm đó là trên mặt bọn họ không có vải đen che mặt, gương mặt của từng người đều thấy rõ ràng.
Nhữngg khuôn mặt này cũng không còn trẻ, ước chừng hơn ba mươi chưa đến bốn mươi tuổi.
Chu Dã quát to một tiếng: "Trói tất cả bọn họ lại!"
"Vâng!" Người mặc áo đen từng cùng giao thủ với đám người này, ai có thân thủ tốt hai không họ đều biết.
Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ mỗi người một bó dây thừng, tay và chân bị trói chặt.
Không đủ!
Người mặc áo đen lại đưa ba người này đến bên cạnh vại nước, dùng dây thừng trói bọn họ lại với vại nước.Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu thì bị trói trên ghế thái sư.
Ghế thái sư làm bằng gỗ hoa lê, đừng nói cõng lên chạy, có muốn đứng lên thôi cũng đủ gian nan rồi.
Sau khi trói hết thì Chu Dã buông đao xuống, đưa tay đẩy Yến Tam Hợp qua.
Yến Tam Hợp lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Không ai đến trói nàng.
Chu Dã vén áo ngồi xuống ghế thái sư, cổ tay khẽ ném một cái, thành dao gặm vững vàng đâm vào khe hở hai khối gạch xanh dưới chân Yến Tam Hợp.
"Yến cô nương!"
Yến Tam Hợp cứng ngắc xoay người.
Người mặc áo đưa đạn tín hiệu tới trên tay Chu Dã, Chu Dã lật qua lật lại nhìn vài lần: "Làm phiền giải thích một chút đạn tín hiệu này có tác dụng gì đi?"
"Ngươi đoán xem?"
Đến mức này rồi nhưng Yến Tam Hợp lại rất bình tĩnh.
Ngàn tính vạn tính, chính là không tính đến thân thủ của Chu Dã lại cao hơn Lý Bất Ngôn và Chu Thanh, lần giao phong trong rừng cây nhỏ kia, hắn căn bản chẳng sử dụng đến sáu phần sức lực.
"Ta đoán..." Chu Dã nheo mắt: "Nửa dặm bên ngoài có mai phục một đám võ tăng Quan Âm thiền tự nhỉ!"
Yến Tam Hợp: "Xem ra Chu đại nhân rất thông minh mà!"
Chu Dã được khen ngợi thì nở nụ cười.
Yến Tam Hợp đột nhiên phát hiện khuôn mặt bình thản không có gì lạ của Chu Dã cười rộ lên, rất có mùi vị nam nhân, giống như cả khuôn mặt đều có hào quang vậy.
"Vậy phiền Yến cô nương giải thích cho người thông minh này một chút, phải làm thế nào mới có thể khiến những võ tăng kia trở về."
"Không về được."
"Ồ?"
"Đạn tín hiệu là để cho bọn họ lập tức chạy tới; hai canh giờ sau nếu chúng ta không ra được thì bọn họ cũng sẽ chạy tới..."
Yến Tam Hợp chỉ về phía bọn Tạ Tri Phi: "Nhặt xác cho mấy người chúng ta."
Lời này chẳng khác nào đang khiêu khích Chu Dã: Chúng ta chết, ngươi cũng chạy không thoát, muốn đồng quy vu tận thì cứ việc đến!
Chu Dã lại hờ hừng cười: "A Cường!"
"Vâng!"
A Cường đi trước mặt Bùi Tiếu, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bùi Tiếu sợ tới mức sắc mặt tái mét.
Hắn, hắn, hắn, hắn muốn làm gì?
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 141: Biến cố
"Chu đại nhân!" Bùi Tiếu cười gằn: "Người mặc áo đen tập kích ta trong rừng cây ở Đại Tề là người của ngươi phải không?"
"......"
Vẻ mặt Chu Dã lúc này tựa như bị người ta nện một búa.
"Vì sao muốn ám sát ta? Ta có thù oán gì với Chu đại nhân sao? Chẳng lẽ..."
Ánh mắt Bùi Tiếu tiến về phía trước vài tấc, con mang theo sự lạnh lẽo, cười: "Chu đại nhân sợ ta tìm được cha con Ngô Quan Nguyệt ư?"
"......"
"Ta rất tò mò, v quan phụ mẫu như Chu đại nhân lại nuôi một đám sát thủ hắc y làm gì?"
"......"
"Ta càng tò mò, Chu đại nhân rốt cuộc là người Hoa quốc, hay là người Đại Tề?"
Một chữ cuối cùng rơi xuống, ánh trăng đột nhiên từ trong mây đen giãy ra, chiếu vào trong viện.
Trong viện yên tĩnh như chết.
Trên đời này, giữa bạn bè có hai cách chung sống:
Loại thứ nhất là dùng trái tim đổi lấy trái tim.
Loại thứ hai là dùng bí mật đổi lấy bí mật.
Trên đời này, giữa kẻ địch cũng có hai cách sống.
Loại thứ nhất là ngươi chết ta sống, không chết không thôi.
Loại thứ hai là biến chiến tranh thành tơ lụa.
Bùi Tiếu khẽ thở ra một hơi: "Chu đại nhân, lấy bỏ thế nào, tự ngươi suy nghĩ một chút đi!"
Chu Dã lấy khăn trong tay áo ra lau chùi từng ngón tay.
Cuối cùng khi ngón tay cuối cùng lau xong, hắn hời hợt nói: "Bùi đại nhân có chứng cứ gì chứng minh người áo đen là ta phái đi?"
"Bởi vì..." Bùi Tiếu nhíu mày: "Ngươi chính là một trong những người mặc áo đen."
"Chẳng lẽ Bùi đại nhân đã từng thử thân thủ của ta sao?" Chu Dã "À" một tiếng, dường như hiểu ra: "Xem ra người mặc áo đen tập kích ta hôm qua là do Bùi đại nhân ngươi phái tới nhỉ."
Nếu như ngày thường, thì Bùi Tiếu đã vỗ bàn, tức giận mắng một câu: Đến nước này, ngươi con bà nó còn giả ngu với ông hả?
Nhưng giờ phút này, hắn cố nén tức giận, khẽ cười âm trầm.
"Không thử thì sao phát hiện Chu đại nhân có nhiều bí mật không muốn người khác biết như vậy."
Chu Dã ném khăn, chậm rãi đứng lên.
Hắn vừa động đậy, ba người Lý Bất Ngôn canh giữ ngoài viện lập tức cảnh giác, đồng loạt xoay người, nhìn Chu Dã không chớp mắt.
Chu Dã nhìn lại ba người bọn họ thì lắc đầu, lại lắc đầu, sau đó thở dài một hơi.
"Nếu là bí mật, vậy thì không thể để người khác biết..."
Không hay rồi!
Tạ Tri Phi nghe đến đó, đột nhiên biến sắc, vội đưa tay mò đạn tín hiệu trong lòng.
Nhưng mà hắn đã nhanh, Chu Dã còn nhanh hơn hắn, bay lên đá ngã cái bàn. Cái bàn kia giống như có mắt, đập thẳng về phía Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi bị ngã trên mặt đất, chân chân thật thật cảm nhận sự đau đớn của việc "có táng đá lớn đập vào ngực".
Biến cố xảy ra ngay trong giây lát.
Lý Bất Ngôn canh giữ ở cạnh cửa chợt tung người vào lúc Chu Dã đá ra một cước kia.
Lý Bất Ngôn và Hoàng Kỳ đi thẳng đến chỗ Chu Dã.
Chu Thanh thì tung người nhào tới bên cạnh Tạ Tri Phi đá văng cái bàn kia ra.
"Gia sao rồi?"
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đảo lộn rồi, vừa nhịn đau vừa đưa tay sờ đạn tín hiệu kia, ánh mắt còn thuận thế nâng lên.
Chỉ liếc mắt một cái, tất cả động tác của hắn trong nháy mắt dừng lại.
Trong sự hỗn độn đó, Yến Tam Hợp và Chu Dã đã đứng với nhau một trước một sau.
Trong tay Chu Dã có thêm một con dao găm.
Mà con dao găm sáng loáng đó, đang đặt trên cổ Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi thấy rõ màn này thì ánh mắt giống như một con dã thú điên cuồng, kẻ càng giống dã thú hơn hắn nữa là Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn đứng cách hai người chỉ có một bước.
Khốn kiếp.
Suýt nữa thì đã ra tay chắn trước mặt Yến Tam Hợp trước khi Chu Dã ra tay rồi.
Bùi Tiếu lúc nãy bị giẫm lên viên thịt rồi trượt một cái, bây giờ đang gian nan bò dậy.
Còn chưa đứng vững thì sắc mặt hắn đã trắng bệch như tờ giấy.
Tình huống gì đây, ta mới ngã ra một cái mà tình thế đã dịch chuyển khôn lường thế này rồi sao?
Bùi Tiếu run môi nhìn Tạ Tri Phi: Huynh đệ, làm sao bây giờ?
Tạ Tri Phi nghiến răng, lắc đầu: Không biết.
Bùi Tiếu sốt ruột muốn điên lên: Đừng con bà nó nói với ông đây không biết, mau nghĩ cách lẹ đi!
Tạ Tri Phi trừng mắt: Tên khốn, còn nghĩ gì nữa, bảo vệ Yến Tam Hợp trước đi đã!
Chu Dã hứng thú nhìn mấy người trước mắt, thậm chí còn kiêu ngạo "Chậc" một tiếng, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Tạ Tri Phi. Hắn hơi đè dao gặm xuống, máu theo cổ Yến Tam Hợp chảy xuống.
Tạ Tri Phi đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhức, không chút suy nghĩ, đã ném đạn tín hiệu trong lòng xuống đất, sau đó giơ hai tay lên.
"Đừng đả thương nàng, hết thảy đều có thể thương lượng, chuyện gì cũng có thể thương lượng!"
"Các ngươi thì sao?" Ánh mắt Chu Dã lướt qua đám người Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn nhìn Yến Tam Hợp thật lâu, quyết đoán ném nhuyễn kiếm trong tay xuống đất.
Chu Thanh và Hoàng Kỳ cũng học theo.
Binh khí rơi xuống đất, trong viện bỗng nhiên có một đám người áo đen tràn vào, bao vây bọn họ.
Khác với ngày trong rừng hôm đó là trên mặt bọn họ không có vải đen che mặt, gương mặt của từng người đều thấy rõ ràng.
Nhữngg khuôn mặt này cũng không còn trẻ, ước chừng hơn ba mươi chưa đến bốn mươi tuổi.
Chu Dã quát to một tiếng: "Trói tất cả bọn họ lại!"
"Vâng!" Người mặc áo đen từng cùng giao thủ với đám người này, ai có thân thủ tốt hai không họ đều biết.
Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ mỗi người một bó dây thừng, tay và chân bị trói chặt.
Không đủ!
Người mặc áo đen lại đưa ba người này đến bên cạnh vại nước, dùng dây thừng trói bọn họ lại với vại nước.Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu thì bị trói trên ghế thái sư.
Ghế thái sư làm bằng gỗ hoa lê, đừng nói cõng lên chạy, có muốn đứng lên thôi cũng đủ gian nan rồi.
Sau khi trói hết thì Chu Dã buông đao xuống, đưa tay đẩy Yến Tam Hợp qua.
Yến Tam Hợp lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Không ai đến trói nàng.
Chu Dã vén áo ngồi xuống ghế thái sư, cổ tay khẽ ném một cái, thành dao gặm vững vàng đâm vào khe hở hai khối gạch xanh dưới chân Yến Tam Hợp.
"Yến cô nương!"
Yến Tam Hợp cứng ngắc xoay người.
Người mặc áo đưa đạn tín hiệu tới trên tay Chu Dã, Chu Dã lật qua lật lại nhìn vài lần: "Làm phiền giải thích một chút đạn tín hiệu này có tác dụng gì đi?"
"Ngươi đoán xem?"
Đến mức này rồi nhưng Yến Tam Hợp lại rất bình tĩnh.
Ngàn tính vạn tính, chính là không tính đến thân thủ của Chu Dã lại cao hơn Lý Bất Ngôn và Chu Thanh, lần giao phong trong rừng cây nhỏ kia, hắn căn bản chẳng sử dụng đến sáu phần sức lực.
"Ta đoán..." Chu Dã nheo mắt: "Nửa dặm bên ngoài có mai phục một đám võ tăng Quan Âm thiền tự nhỉ!"
Yến Tam Hợp: "Xem ra Chu đại nhân rất thông minh mà!"
Chu Dã được khen ngợi thì nở nụ cười.
Yến Tam Hợp đột nhiên phát hiện khuôn mặt bình thản không có gì lạ của Chu Dã cười rộ lên, rất có mùi vị nam nhân, giống như cả khuôn mặt đều có hào quang vậy.
"Vậy phiền Yến cô nương giải thích cho người thông minh này một chút, phải làm thế nào mới có thể khiến những võ tăng kia trở về."
"Không về được."
"Ồ?"
"Đạn tín hiệu là để cho bọn họ lập tức chạy tới; hai canh giờ sau nếu chúng ta không ra được thì bọn họ cũng sẽ chạy tới..."
Yến Tam Hợp chỉ về phía bọn Tạ Tri Phi: "Nhặt xác cho mấy người chúng ta."
Lời này chẳng khác nào đang khiêu khích Chu Dã: Chúng ta chết, ngươi cũng chạy không thoát, muốn đồng quy vu tận thì cứ việc đến!
Chu Dã lại hờ hừng cười: "A Cường!"
"Vâng!"
A Cường đi trước mặt Bùi Tiếu, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bùi Tiếu sợ tới mức sắc mặt tái mét.
Hắn, hắn, hắn, hắn muốn làm gì?