Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 149: Câu chuyện (5)
Trái tim Bùi Tiếu nảy lên một cái, nghiêng mặt nhìn Tạ Tri Phi thật sâu: Họ Tạ, ngươi có thể đừng kích thích hắn được không?
Tạ Tri Phi cũng nhìn thấy ngụm máu kia, trong lòng hối hận vì sự kích động vừa rồi, hơi chột dạ nhìn Yến Tam Hợp, lại thấy Yến Tam Hợp đang đăm chiêu nhìn hắn...
Tạ Tri Phi vội bưng chung trà lên để che giấu.
Sau khi Ngô Thư Niên ngừng ho khan, tấm lưng vốn cao ngất lập tức còng xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, căn bản không tìm được từ để hình dung.
Bùi Tiếu ngâm trong lò thuốc thế gian hơn hai mươi năm, liếc mắt một cái đã nhìn ra người này đang che giấu cơn đau khó chịu nổi. Chỉ là hắn đang cố chịu đựng thôi.
"Ngươi..." Bùi Tiếu nghĩ nghĩ: "Nếu như yên tâm thì phái người đi nha môn tri phủ một chuyến, ta có hai viên Hoàn Hồn đan, có thể khiến cho ngươi thoải mái một chút."
"Không cần đâu." Tay Ngô Thư Niên đổ mồ hôi lạnh: "Sống chết có số, phú quý do trời, Diêm Vương muốn ta canh ba chết thì sẽ không đợi đến canh năm, nghe số mệnh đi."
Bùi Tiếu: "Vậy ngươi lựa cái quan trọng nói, cái không quan trọng thì bỏ qua đi."
Yến Tam Hợp giương mắt nhìn Bùi Tiếu.
Tiểu tử này quả nhiên là mặt lạnh miệng thối lòng mềm, bên trong cũng không xấu.
Ngô Thư Niên uống một ngụm trà ấm mới rót, nhưng giọng nói vẫn khô khốc.
"Phụ thân ta không muốn đối đầu với Hoa quốc các ngươi, ông đã sớm tính toán nên làm thế nào rồi, nhưng ông lại phạm một sai lầm trí mạng."
Bùi Tiếu hỏi: "Là gì?"
Ngô Thư Niên: "Ngô thị có huyết mạch có thể sống sót, là bởi vì tộc Lý thị không đuổi cùng giết tận."
"Ta hiểu rồi!" Bùi Tiếu bừng tỉnh đại ngộ: "Có phải hắn cũng học Ngô thị, để lại một chi Trần thị không?"
"Đúng rồi, hắn là thứ đệ của vua Trần thị kia?" Ngô Thư Niên khẽ gật đầu.
"Người này bởi vì là thứ xuất, cũng không tham dự tranh chấp triều đình, ngày xưa chẳng dám đứng đối diện với phụ thân ta, chỉ dám tránh đi từ xa, cho nên phụ thân ta mới để lại cho hắn một mạng, nào từng nghĩ đến..."
Yến Tam Hợp bình tĩnh mở miệng: "Chỉ có thể nói, tâm của phụ thân ngươi còn chưa đủ cứng."
"Đúng!" Ngô Thư Niên cắn đôi môi xám xịt, ánh mắt lộ ra cảm xúc nồng đậm.
"Lúc ấy vô số người khuyên phụ thân ta, không đuổi cùng giết tận thì chẳng khác nào thả hổ về núi, nhưng phụ thân ta vẫn khư khư cố chấp. Ta thật không rõ, ông trù tính lâu như vậy, chuyện gì cũng không có sai xót, vì sao ông lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy."
"Bởi vì người đọc sách quá nhiều, ít nhiều cũng có chút khí khái của thư sinh."
Ngô Thư Niên kinh ngạc, ngước mắt nhìn Yến Tam Hợp, chỉ thấy đôi mắt nàng trắng đen rõ ràng, không tránh không né.
"Lời này là tổ phụ ta nói. Ông còn nói, người sống có nguyên tắc thì không leo lên được địa vị cao, cho dù leo lên được thì cũng ngồi không vững." Cô lại nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh: "Phụ thân ngươi không làm phu thê với Tam muội, không cho thiếp thất sinh hạ con cái của hắn, không giết sạch tộc Trần thị... Đây đều là nguyên tắc làm người của hắn."
Hai mắt Ngô Thư Niên đang ảm đạm, đột nhiên có ánh sáng lóe lên.
Bao nhiêu năm, hắn vẫn không rõ, vì sao phụ thân biết rõ giữ lại người nọ là tai họa nhưng vẫn để cho hắn sống. Nếu như không có người nọ, chỉ dựa vào lão già Tôn Bân kia thì căn bản không thể thành công... Chuyện lật trời dời đất có thể thuận lợi hoàn thành...
Sẽ không kinh động đến hoàng đế Hoa quốc...
Lại càng không có cuộc chiến lấy trứng chọi đá sau này...
"Thì ra..."
Bước ngoặt cả đời của phụ thân bắt đầu từ phố cổ, nhưng vận mệnh cả đời của ông lại từ lúc vừa sinh ra, khi bị gán cho họ Ngô, ông trời cũng đã sắp xếp xong kết cục của ông rồi.
"Thiên mệnh à!"
Ngô Thư Niên bi thương hô to một tiếng, ngửa đầu cười ha ha.
Đang cười thì nước mắt bỗng chảy ra. Sau đó nước mắt không ngừng chảy từ khóe mắt ra, cùng lúc đó, những cảm xúc không cam lòng tra tấn hắn ngày đêm cũng theo đó tản đi.
Nơi nào thương tâm nhất, quan sơn kiến thu nguyệt!
Nơi nào thương tâm nhất, quan sơn kiến thu nguyệt!
Nhận mệnh đi!
Trong tiếng cười, Bùi Tiếu trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp: Sao ngươi cùng Tạ Ngũ Thập kích thích hắn rồi?
Yến Tam Hợp chỉ coi như không thấy.
Tiếng cười yếu dần, Ngô Thư Niên hít thở dồn dập vài cái, gọi: "A Dã?"
Chu Dã ngồi xổm xuống: "Mệt lắm à?"
"Ừ!"
Biểu cảm trên mặt Ngô Thư Niên chợt nhạt dần, chỉ để lại sự mệt mỏi nói không nên lời.
"Câu chuyện tiếp theo, ngươi nói đi!"
"Được!" Chu Dã đứng thẳng, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Ngô Thư Niên cho hắn dựa vào vai mình, đầu vừa tựa Ngô Thư Niên đã chậm rãi nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Bùi Tiếu thấy ngực Ngô Thư Niên phập phồng càng lúc càng nhỏ, thật sợ rất hắn sẽ chết, chỉ hận không thể vươn ra thăm dò hơi thở của hắn.
Nhưng hắn không dám!
Chu Dã từ trên cao nhìn xuống ba người, giọng nói lạnh lẽo.
"Ta chỉ nói một chuyện, là thảm án diệt môn của Trịnh gia. Đây cũng là mục đích cuối cùng ta dẫn các ngươi tới đây."
Điều này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã giật mình, ba người trên bàn chỉ cảm thấy khó tin.
Thảm án diệt môn của Trịnh gia còn có gì để nói ư?
Còn cần dẫn bọn họ tới đây sao?
Chẳng lẽ... Trong này còn có thị phi khúc chiết gì nữa sao?
Lúc này, chỉ nghe Chu Dã nói năng khí phách:
"Mỗi một câu ta nói sau đây đều là thật, nếu có nửa chữ là giả, thì ruột thủng bụng thối, không được chết tử tế; sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, muôn đời không được siêu sinh."
"......"
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Thề độc như vậy, Chu Dã là muốn làm cái gì?
"Năm Vĩnh Hòa thứ hai, chủ thượng phát động chính biến, huyết tẩy vương thất Trần thị, lúc đó ta nhậm chức ở huyện Thượng Lâm phủ Nam Ninh, năm đó hai lăm tuổi.
Năm Vĩnh Hòa thứ ba, triều ta phát binh đánh Đại Tề, ta vẫn nhậm chức ở huyện Thượng Lâm, năm đó hai sáu tuổi.
Năm Vĩnh Hòa thứ tư, cha con chủ thượng binh bại chạy trốn, là ta âm thầm tiếp ứng, đưa bọn họ đến huyện Thượng Lâm ẩn nấp, năm đó ta hai bảy tuổi.
Mùa đông năm Vĩnh Hòa thứ tư, chủ thượng lặng lẽ qua đời trong đêm."
"Ngày hôm sau khi ta đẩy cửa vào, người đã ngã trên mặt đất, thân thể lạnh lẽo, sớm đã không còn hơi thở, năm mươi lăm tuổi. Không nói một từ nào dư thừa."
Mỗi một chữ đều như nện mạnh vào đầu ba người, nện đến mức da đầu bọn họ muốn nổ tung, hồn phi phách tán.
Yến Tam Hợp quả thực không thể tin được, một người kiêu hùng chí khí cả đời như vậy, lại lặng lẽ chết trong đêm Đông Chí.
"Vì sao hắn chết?" Giọng Yến Tam Hợp run rẩy.
Chu Dã rũ mắt, ngăn chặn cảm xúc trong đáy mắt.
"Trận chiến đó, hao phí tất cả tâm lực của người, nếu muốn nói là vì sao thì hẳn là vì uất ức mà chết."
"Cách lúc hắn binh bại chạy trốn bao lâu?"
"Sau bốn tháng."
"Chỉ bốn tháng đã uất ức mà mà chết?"
Yến Tam Hợp lại không nói gì nữa.
"Năm Vĩnh Hòa thứ sáu, ta được điều từ huyện Thượng Lâm đến phủ Nam Ninh, làm tri phủ, chức chính cửu phẩm, rồi mua tòa nhà này, dàn xếp ổn thỏa cho người."
Nói tới đây, Chu Dã nhìn qua Ngô Thư Niên.
"Mùng mười tháng bảy năm Vĩnh Hòa thứ tám, thời tiết nóng bức lạ thường, trong nhà này có người qua đời."
"Ai?" Ba người gần như trăm miệng một lời.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 149: Câu chuyện (5)
Trái tim Bùi Tiếu nảy lên một cái, nghiêng mặt nhìn Tạ Tri Phi thật sâu: Họ Tạ, ngươi có thể đừng kích thích hắn được không?
Tạ Tri Phi cũng nhìn thấy ngụm máu kia, trong lòng hối hận vì sự kích động vừa rồi, hơi chột dạ nhìn Yến Tam Hợp, lại thấy Yến Tam Hợp đang đăm chiêu nhìn hắn...
Tạ Tri Phi vội bưng chung trà lên để che giấu.
Sau khi Ngô Thư Niên ngừng ho khan, tấm lưng vốn cao ngất lập tức còng xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, căn bản không tìm được từ để hình dung.
Bùi Tiếu ngâm trong lò thuốc thế gian hơn hai mươi năm, liếc mắt một cái đã nhìn ra người này đang che giấu cơn đau khó chịu nổi. Chỉ là hắn đang cố chịu đựng thôi.
"Ngươi..." Bùi Tiếu nghĩ nghĩ: "Nếu như yên tâm thì phái người đi nha môn tri phủ một chuyến, ta có hai viên Hoàn Hồn đan, có thể khiến cho ngươi thoải mái một chút."
"Không cần đâu." Tay Ngô Thư Niên đổ mồ hôi lạnh: "Sống chết có số, phú quý do trời, Diêm Vương muốn ta canh ba chết thì sẽ không đợi đến canh năm, nghe số mệnh đi."
Bùi Tiếu: "Vậy ngươi lựa cái quan trọng nói, cái không quan trọng thì bỏ qua đi."
Yến Tam Hợp giương mắt nhìn Bùi Tiếu.
Tiểu tử này quả nhiên là mặt lạnh miệng thối lòng mềm, bên trong cũng không xấu.
Ngô Thư Niên uống một ngụm trà ấm mới rót, nhưng giọng nói vẫn khô khốc.
"Phụ thân ta không muốn đối đầu với Hoa quốc các ngươi, ông đã sớm tính toán nên làm thế nào rồi, nhưng ông lại phạm một sai lầm trí mạng."
Bùi Tiếu hỏi: "Là gì?"
Ngô Thư Niên: "Ngô thị có huyết mạch có thể sống sót, là bởi vì tộc Lý thị không đuổi cùng giết tận."
"Ta hiểu rồi!" Bùi Tiếu bừng tỉnh đại ngộ: "Có phải hắn cũng học Ngô thị, để lại một chi Trần thị không?"
"Đúng rồi, hắn là thứ đệ của vua Trần thị kia?" Ngô Thư Niên khẽ gật đầu.
"Người này bởi vì là thứ xuất, cũng không tham dự tranh chấp triều đình, ngày xưa chẳng dám đứng đối diện với phụ thân ta, chỉ dám tránh đi từ xa, cho nên phụ thân ta mới để lại cho hắn một mạng, nào từng nghĩ đến..."
Yến Tam Hợp bình tĩnh mở miệng: "Chỉ có thể nói, tâm của phụ thân ngươi còn chưa đủ cứng."
"Đúng!" Ngô Thư Niên cắn đôi môi xám xịt, ánh mắt lộ ra cảm xúc nồng đậm.
"Lúc ấy vô số người khuyên phụ thân ta, không đuổi cùng giết tận thì chẳng khác nào thả hổ về núi, nhưng phụ thân ta vẫn khư khư cố chấp. Ta thật không rõ, ông trù tính lâu như vậy, chuyện gì cũng không có sai xót, vì sao ông lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy."
"Bởi vì người đọc sách quá nhiều, ít nhiều cũng có chút khí khái của thư sinh."
Ngô Thư Niên kinh ngạc, ngước mắt nhìn Yến Tam Hợp, chỉ thấy đôi mắt nàng trắng đen rõ ràng, không tránh không né.
"Lời này là tổ phụ ta nói. Ông còn nói, người sống có nguyên tắc thì không leo lên được địa vị cao, cho dù leo lên được thì cũng ngồi không vững." Cô lại nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh: "Phụ thân ngươi không làm phu thê với Tam muội, không cho thiếp thất sinh hạ con cái của hắn, không giết sạch tộc Trần thị... Đây đều là nguyên tắc làm người của hắn."
Hai mắt Ngô Thư Niên đang ảm đạm, đột nhiên có ánh sáng lóe lên.
Bao nhiêu năm, hắn vẫn không rõ, vì sao phụ thân biết rõ giữ lại người nọ là tai họa nhưng vẫn để cho hắn sống. Nếu như không có người nọ, chỉ dựa vào lão già Tôn Bân kia thì căn bản không thể thành công... Chuyện lật trời dời đất có thể thuận lợi hoàn thành...
Sẽ không kinh động đến hoàng đế Hoa quốc...
Lại càng không có cuộc chiến lấy trứng chọi đá sau này...
"Thì ra..."
Bước ngoặt cả đời của phụ thân bắt đầu từ phố cổ, nhưng vận mệnh cả đời của ông lại từ lúc vừa sinh ra, khi bị gán cho họ Ngô, ông trời cũng đã sắp xếp xong kết cục của ông rồi.
"Thiên mệnh à!"
Ngô Thư Niên bi thương hô to một tiếng, ngửa đầu cười ha ha.
Đang cười thì nước mắt bỗng chảy ra. Sau đó nước mắt không ngừng chảy từ khóe mắt ra, cùng lúc đó, những cảm xúc không cam lòng tra tấn hắn ngày đêm cũng theo đó tản đi.
Nơi nào thương tâm nhất, quan sơn kiến thu nguyệt!
Nơi nào thương tâm nhất, quan sơn kiến thu nguyệt!
Nhận mệnh đi!
Trong tiếng cười, Bùi Tiếu trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp: Sao ngươi cùng Tạ Ngũ Thập kích thích hắn rồi?
Yến Tam Hợp chỉ coi như không thấy.
Tiếng cười yếu dần, Ngô Thư Niên hít thở dồn dập vài cái, gọi: "A Dã?"
Chu Dã ngồi xổm xuống: "Mệt lắm à?"
"Ừ!"
Biểu cảm trên mặt Ngô Thư Niên chợt nhạt dần, chỉ để lại sự mệt mỏi nói không nên lời.
"Câu chuyện tiếp theo, ngươi nói đi!"
"Được!" Chu Dã đứng thẳng, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Ngô Thư Niên cho hắn dựa vào vai mình, đầu vừa tựa Ngô Thư Niên đã chậm rãi nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Bùi Tiếu thấy ngực Ngô Thư Niên phập phồng càng lúc càng nhỏ, thật sợ rất hắn sẽ chết, chỉ hận không thể vươn ra thăm dò hơi thở của hắn.
Nhưng hắn không dám!
Chu Dã từ trên cao nhìn xuống ba người, giọng nói lạnh lẽo.
"Ta chỉ nói một chuyện, là thảm án diệt môn của Trịnh gia. Đây cũng là mục đích cuối cùng ta dẫn các ngươi tới đây."
Điều này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã giật mình, ba người trên bàn chỉ cảm thấy khó tin.
Thảm án diệt môn của Trịnh gia còn có gì để nói ư?
Còn cần dẫn bọn họ tới đây sao?
Chẳng lẽ... Trong này còn có thị phi khúc chiết gì nữa sao?
Lúc này, chỉ nghe Chu Dã nói năng khí phách:
"Mỗi một câu ta nói sau đây đều là thật, nếu có nửa chữ là giả, thì ruột thủng bụng thối, không được chết tử tế; sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, muôn đời không được siêu sinh."
"......"
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Thề độc như vậy, Chu Dã là muốn làm cái gì?
"Năm Vĩnh Hòa thứ hai, chủ thượng phát động chính biến, huyết tẩy vương thất Trần thị, lúc đó ta nhậm chức ở huyện Thượng Lâm phủ Nam Ninh, năm đó hai lăm tuổi.
Năm Vĩnh Hòa thứ ba, triều ta phát binh đánh Đại Tề, ta vẫn nhậm chức ở huyện Thượng Lâm, năm đó hai sáu tuổi.
Năm Vĩnh Hòa thứ tư, cha con chủ thượng binh bại chạy trốn, là ta âm thầm tiếp ứng, đưa bọn họ đến huyện Thượng Lâm ẩn nấp, năm đó ta hai bảy tuổi.
Mùa đông năm Vĩnh Hòa thứ tư, chủ thượng lặng lẽ qua đời trong đêm."
"Ngày hôm sau khi ta đẩy cửa vào, người đã ngã trên mặt đất, thân thể lạnh lẽo, sớm đã không còn hơi thở, năm mươi lăm tuổi. Không nói một từ nào dư thừa."
Mỗi một chữ đều như nện mạnh vào đầu ba người, nện đến mức da đầu bọn họ muốn nổ tung, hồn phi phách tán.
Yến Tam Hợp quả thực không thể tin được, một người kiêu hùng chí khí cả đời như vậy, lại lặng lẽ chết trong đêm Đông Chí.
"Vì sao hắn chết?" Giọng Yến Tam Hợp run rẩy.
Chu Dã rũ mắt, ngăn chặn cảm xúc trong đáy mắt.
"Trận chiến đó, hao phí tất cả tâm lực của người, nếu muốn nói là vì sao thì hẳn là vì uất ức mà chết."
"Cách lúc hắn binh bại chạy trốn bao lâu?"
"Sau bốn tháng."
"Chỉ bốn tháng đã uất ức mà mà chết?"
Yến Tam Hợp lại không nói gì nữa.
"Năm Vĩnh Hòa thứ sáu, ta được điều từ huyện Thượng Lâm đến phủ Nam Ninh, làm tri phủ, chức chính cửu phẩm, rồi mua tòa nhà này, dàn xếp ổn thỏa cho người."
Nói tới đây, Chu Dã nhìn qua Ngô Thư Niên.
"Mùng mười tháng bảy năm Vĩnh Hòa thứ tám, thời tiết nóng bức lạ thường, trong nhà này có người qua đời."
"Ai?" Ba người gần như trăm miệng một lời.