Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 35: Thư nhà
Thành Tứ Cửu chia làm ba thành, cung thành, nội thành, ngoại thành.
Đoàn xe Tạ phủ xuyên qua ngoại thành, nội thành rất nhanh đã tới phủ đệ.
Yến Tam Hợp xoay người xuống ngựa, vừa muốn cất bước thì chợt dừng lại, giống như rất không muốn đi vào trong cánh cửa này.
Đúng vậy, không muốn chút nào!
Trước khi rời khỏi Tạ gia nàng đã nói, cũng thầm thề, đời này sẽ không bước vào Tạ gia nửa bước.
"Sợ ư?" Giọng của tên công tử bộ vang lên sau lưng, Yến Tam Hợp thầm thẳng lưng.
"Ai sợ?"
"Nếu không sợ thì đi thôi."
Tạ tam gia đi tới bên cạnh nàng, sâu xa nói: "Yến Tam Hợp, không ai dám làm gì ngươi đâu."
Ngươi bây giờ là tổ tông của cả Tạ phủ rồi.
Tổ tông cứu mạng!
Yến Tam Hợp cười gằn: "Tạ Tri Phi, ngươi không cần dùng phép khích tướng đâu."
Tạ Tri Phi: "Lần này cuối cùng cũng nhớ kỹ tên ta rồi?"
Ăn chơi trác táng sao?
Ai có thể không nhớ chứ!
Yến Tam Hợp hít một hơi, đá một cước vào ngưỡng cửa cao.
Tạ tổng quản vừa thấy người đến, vội che ô chạy tới, cười giả lả.
"Yến cô nương, đồ đạc đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngươi tới thôi."
Yến Tam Hợp liếc hắn một cái: "Tạ Đạo Chi đâu?"
"Sao lại gọi thẳng tên..." Tạ tổng quản lầm bầm một tiếng, cười nịnh nọt: "Lão gia đã tắm rửa thay quần áo, đang ở thư phòng chờ cô nương đó!"
Yến Tam Hợp: "Lão thái thái nhà ngươi còn thở không?"
Tạ tổng quản nghẹn họng: "Có, có, còn thở, chỉ là... hiếu tử Hiếu Tôn của Tạ phủ có một người tính một người, đều gọi đến trước giường bệnh.
Yến Tam Hợp lạnh lùng ngắt lời: "Lỡ như hương kia đốt không được, còn có thể nghe vài câu di ngôn của lão thái thái."
Tay Tạ tổng quản mềm nhũn, ô rơi trên mặt đất, hoảng hốt nhìn chủ nhân nhà mình.
Thế nhưng hai chủ nhân đều không lên tiếng phản đối, Tam gia còn nghiêm mặt: "Làm theo lời Yến cô nương nói đi."
Tạ tổng quản chẳng kịp nhặt ô, hai cái chân mập vộ chạy đi.
Nhưng vừa chạy vài bước thì đã quay trở lại.
"Yến cô nương, theo Tam gia phân phó, xiêm y giày tất đều chuẩn bị xong, nước nóng cũng đều chuẩn bị, ngươi..."
Gặp Tạ Đạo Chi trước đã.
Yến Tam Hợp chê Tạ tổng quản vướng bận, đẩy người sang bên cạnh, rồi đi vào trong nhà.
Cả người nàng ướt sũng, tóc còn đang nhỏ giọt, nhưng lưng thẳng tắp bước chân rất vững.
Tạ tổng quản từng gặp vô số người, nhưng giờ khắc này, hắn lại thấy một khí chất hoàn toàn khác từ bóng lưng "Dù cho vạn người ngăn trở, ta vẫn một mực đi về phía trước" này.
Lạ thật. Một cô nương quê mùa sao có thể có thứ này.
Hắn không kịp suy nghĩ, đã chạy đi.
Sau lưng, hai huynh đệ Tạ gia trao đổi một ánh mắt, cực kỳ ăn ý phân công công việc.
"Trưởng tử trưởng tôn đi trông coi lão thái thái.
Lão Tam đi thư phòng xem thử."
Tạ Nhi Lập nghĩ lão thái thái thương lão tam nhất, tâm lặng xuống: "Lỡ như thật sự... ngươi mau tới gặp mặt một lần đi."
"Vâng." Tạ Tri Phi gật đầu.
Hai huynh đệ đứng nói chuyện ở trước cửa, Tạ Tri Phi thấy bước chân đại ca nặng nề thì đột nhiên đuổi theo, vỗ vai hắn.
"Huynh trưởng, đừng lo lắng, đệ cảm thấy lần này có hi vọng."
......
Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Yến Tam Hợp dùng sức day day thái dương hai cái, đẩy cửa đi vào.
Tạ Đạo Chi chậm rãiđứng lên, nghênh đón, cẩn thận gọi một tiếng: "Yến cô nương."
Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Bút mực và nghiên mực chuẩn bị xong chưa?"
"Theo lời cô nương dăn, đều đã chuẩn bị xong rồi."
"Vậy thì viết đi!"
"Viết cái gì?" Tạ Đạo Chi không hiểu.
Yến Tam Hợp không lên tiếng, cứ đứng sững sờ ở đó.
"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi đi theo hỏi: "Ngươi bảo cha ta viết cái gì?"
Yến Tam Hợp mím môi dưới, đột nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh, không nói một lời cúi đầu xuống, sắc mặt như trời mưa ngoài cửa sổ.
Tim Tạ Đạo Chi vọt lên cổ họng, gần như đứng không vững.
Xong rồi!
Có phải lại không được hay không?
Tạ Tri Phi lại nhạy bén nhận ra, bả vai Yến Tam Hợp trầm xuống, giống như có thứ gì đó đang đè ép nàng.
Tạ Tri Phi nghĩ tới sự do dự của nàng trước cửa phủ Tạ gia, bất chấp tất cả.
"Yến Tam Hợp, là ngươi tự nói, một phần chắc chắn cũng phải thử, chuyện đóng quan tài không nói, ngươi đành lòng để cho tổ phụ ngươi ra đi không được thanh thản sao."
Yến Tam Hợp cười gằn: "Lặp lại lần nữa, không nên dùng phép khích tướng, đối với ta không có tác dụng."
Tạ Tri Phi: "...."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Tạ Đạo Chi.
Tạ Đạo Chi lại giật mình, trong đôi mắt tràn đầy trào phúng, nồng đậm đến mức muốn tràn ra.
Yến Tam Hợp đứng lên, đôi mắt đen nhánh đối diện với hắn.
"Ngươi viết một phong thư nhà, nói cái gì cũng được, chuyện thường ngày trong nhà cũng được, than vãn cũng được, giống như con trai ngươi bình thường viết thư nhà cho ngươi vậy."
"Nếu như ta không đoán sai...." Âm thanh Yến Tam Hợp khẽ run lên: "Tâm ma của ông là phong thư nhà này của ngươi."
"Cái gì?"
"Thư nhà ư?"
Tâm ma của Yến Hành là một phong thư nhà của con riêng sao?
Tạ Tri Phi căn bản không thể tin được vào tai của mình, giương mắt nhìn Tạ Đạo Chi, vẻ khiếp sợ trên mặt người, còn sâu hơn cả hắn.
"Yến Tam Hợp, có phải ngươi nghĩ sai rồi không, điều này sao có thể?"
Lời khó khăn nhất đã nói ra khỏi miệng, Yến Tam Hợp không hề do dự.
"Ngoài cha ta ra, ông ấy còn có hai trai một gái. Con gái chết vì khó sinh, con trai chết vì ôn dịch, những người này đều là vướng bận sâu sắc nhất của ông ấy trên đời."
Tạ Tri Phi rất đồng ý gật đầu.
"Ngoài cái đó ra." Yến Tam Hợp nhìn Tạ Đạo Chi: "Có thể khiến ông lo lắng, chỉ còn ngươi."
"Sao có thể là ta chứ?"
Tạ Đạo Chi liều mạng lắc đầu: "Tuyệt đối không thể nào, ta không cho bọn họ vào cửa, ngay cả cửa ta cũng không cho bọn họ vào, Yến Tam Hợp, ông ấy phải hận ta chứ, ngươi nghĩ sai rồi, ngươi khẳng định nghĩ sai rồi."
"Bởi vì." Ngữ khí Yến Tam Hợp lạnh lẽo nói: "Ông ấy không còn đứa con nào khác để lo lắng nữa."
"Vì ngay từ đầu, ông đã đặt niềm hy vọng sâu sắc vào ngươi; Bởi vì, ông nhọc lòng muốn ngươi thành tài, ép ngươi thành tài, cuối cùng thả ngươi cao chạy xa bay."
"Bởi vì, ngươi càng chạy càng xa, càng leo càng cao, là niềm tự hào của ông."
"Bởi vì, tờ hưu thư kia bị mẫu thân ngươi xé, ngươi vẫn là con của hắn."
Âm thanh Yến Tam Hợp bỗng nhiên thấp xuống: "Trong lòng người, ngươi chính là con của ông."
Mỗi một chữ, đều giống như một dao cắt vào da thịt, khiến Tạ Đạo Chi đau đến nỗi phát không ra tiếng.
"Ta là con trai ông ấy sao?"
Ông ấy thế mà lại coi ta là con trai? Ông ấy lại còn coi ta là con trai ư?
"Ta..." Trong cổ họng Tạ Đạo Chi phát ra một tiếng "a", rồi ngã xuống.
"Phụ thân! Phụ thân!" Tạ Tri Phi quát to một tiếng, bước lên ôm lấy hắn.
Tạ Đạo Chi lại đẩy nhi tử ra, nửa bò nửa quỳ, lảo đảo bò tới trước mặt Yến Tam Hợp.
Vừa ngẩng đầu, trên mặt toàn nước mắt nước mũi.
"Yến Tam Hợp, ngươi, ngươi nói có phải hay không? Có phải hay không?"
"Ta cũng hy vọng là giả."
Yến Tam nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Nàng hy vọng đó là giả biết bao.
Như vậy, nàng có thể trơ mắt nhìn lão thái thái Tạ phủ giỏi tính kế kia mất mạng.
Nàng có thể yên tâm thoải mái tùy ý để Tạ gia gặp xui xẻo, người chết, mất chức, cuối cùng triệt để mất hết.
Nàng có thể để cả Tạ gia chôn cùng ba mạng người đã chết.
Dù sao Tạ gia các ngươi cũng nhờ ông ấy mà đi lên, bây giờ sụp đổ vì ông ấy, không phải là có ân báo ân, có thù báo thù sao?
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 35: Thư nhà
Thành Tứ Cửu chia làm ba thành, cung thành, nội thành, ngoại thành.
Đoàn xe Tạ phủ xuyên qua ngoại thành, nội thành rất nhanh đã tới phủ đệ.
Yến Tam Hợp xoay người xuống ngựa, vừa muốn cất bước thì chợt dừng lại, giống như rất không muốn đi vào trong cánh cửa này.
Đúng vậy, không muốn chút nào!
Trước khi rời khỏi Tạ gia nàng đã nói, cũng thầm thề, đời này sẽ không bước vào Tạ gia nửa bước.
"Sợ ư?" Giọng của tên công tử bộ vang lên sau lưng, Yến Tam Hợp thầm thẳng lưng.
"Ai sợ?"
"Nếu không sợ thì đi thôi."
Tạ tam gia đi tới bên cạnh nàng, sâu xa nói: "Yến Tam Hợp, không ai dám làm gì ngươi đâu."
Ngươi bây giờ là tổ tông của cả Tạ phủ rồi.
Tổ tông cứu mạng!
Yến Tam Hợp cười gằn: "Tạ Tri Phi, ngươi không cần dùng phép khích tướng đâu."
Tạ Tri Phi: "Lần này cuối cùng cũng nhớ kỹ tên ta rồi?"
Ăn chơi trác táng sao?
Ai có thể không nhớ chứ!
Yến Tam Hợp hít một hơi, đá một cước vào ngưỡng cửa cao.
Tạ tổng quản vừa thấy người đến, vội che ô chạy tới, cười giả lả.
"Yến cô nương, đồ đạc đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngươi tới thôi."
Yến Tam Hợp liếc hắn một cái: "Tạ Đạo Chi đâu?"
"Sao lại gọi thẳng tên..." Tạ tổng quản lầm bầm một tiếng, cười nịnh nọt: "Lão gia đã tắm rửa thay quần áo, đang ở thư phòng chờ cô nương đó!"
Yến Tam Hợp: "Lão thái thái nhà ngươi còn thở không?"
Tạ tổng quản nghẹn họng: "Có, có, còn thở, chỉ là... hiếu tử Hiếu Tôn của Tạ phủ có một người tính một người, đều gọi đến trước giường bệnh.
Yến Tam Hợp lạnh lùng ngắt lời: "Lỡ như hương kia đốt không được, còn có thể nghe vài câu di ngôn của lão thái thái."
Tay Tạ tổng quản mềm nhũn, ô rơi trên mặt đất, hoảng hốt nhìn chủ nhân nhà mình.
Thế nhưng hai chủ nhân đều không lên tiếng phản đối, Tam gia còn nghiêm mặt: "Làm theo lời Yến cô nương nói đi."
Tạ tổng quản chẳng kịp nhặt ô, hai cái chân mập vộ chạy đi.
Nhưng vừa chạy vài bước thì đã quay trở lại.
"Yến cô nương, theo Tam gia phân phó, xiêm y giày tất đều chuẩn bị xong, nước nóng cũng đều chuẩn bị, ngươi..."
Gặp Tạ Đạo Chi trước đã.
Yến Tam Hợp chê Tạ tổng quản vướng bận, đẩy người sang bên cạnh, rồi đi vào trong nhà.
Cả người nàng ướt sũng, tóc còn đang nhỏ giọt, nhưng lưng thẳng tắp bước chân rất vững.
Tạ tổng quản từng gặp vô số người, nhưng giờ khắc này, hắn lại thấy một khí chất hoàn toàn khác từ bóng lưng "Dù cho vạn người ngăn trở, ta vẫn một mực đi về phía trước" này.
Lạ thật. Một cô nương quê mùa sao có thể có thứ này.
Hắn không kịp suy nghĩ, đã chạy đi.
Sau lưng, hai huynh đệ Tạ gia trao đổi một ánh mắt, cực kỳ ăn ý phân công công việc.
"Trưởng tử trưởng tôn đi trông coi lão thái thái.
Lão Tam đi thư phòng xem thử."
Tạ Nhi Lập nghĩ lão thái thái thương lão tam nhất, tâm lặng xuống: "Lỡ như thật sự... ngươi mau tới gặp mặt một lần đi."
"Vâng." Tạ Tri Phi gật đầu.
Hai huynh đệ đứng nói chuyện ở trước cửa, Tạ Tri Phi thấy bước chân đại ca nặng nề thì đột nhiên đuổi theo, vỗ vai hắn.
"Huynh trưởng, đừng lo lắng, đệ cảm thấy lần này có hi vọng."
......
Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Yến Tam Hợp dùng sức day day thái dương hai cái, đẩy cửa đi vào.
Tạ Đạo Chi chậm rãiđứng lên, nghênh đón, cẩn thận gọi một tiếng: "Yến cô nương."
Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Bút mực và nghiên mực chuẩn bị xong chưa?"
"Theo lời cô nương dăn, đều đã chuẩn bị xong rồi."
"Vậy thì viết đi!"
"Viết cái gì?" Tạ Đạo Chi không hiểu.
Yến Tam Hợp không lên tiếng, cứ đứng sững sờ ở đó.
"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi đi theo hỏi: "Ngươi bảo cha ta viết cái gì?"
Yến Tam Hợp mím môi dưới, đột nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh, không nói một lời cúi đầu xuống, sắc mặt như trời mưa ngoài cửa sổ.
Tim Tạ Đạo Chi vọt lên cổ họng, gần như đứng không vững.
Xong rồi!
Có phải lại không được hay không?
Tạ Tri Phi lại nhạy bén nhận ra, bả vai Yến Tam Hợp trầm xuống, giống như có thứ gì đó đang đè ép nàng.
Tạ Tri Phi nghĩ tới sự do dự của nàng trước cửa phủ Tạ gia, bất chấp tất cả.
"Yến Tam Hợp, là ngươi tự nói, một phần chắc chắn cũng phải thử, chuyện đóng quan tài không nói, ngươi đành lòng để cho tổ phụ ngươi ra đi không được thanh thản sao."
Yến Tam Hợp cười gằn: "Lặp lại lần nữa, không nên dùng phép khích tướng, đối với ta không có tác dụng."
Tạ Tri Phi: "...."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Tạ Đạo Chi.
Tạ Đạo Chi lại giật mình, trong đôi mắt tràn đầy trào phúng, nồng đậm đến mức muốn tràn ra.
Yến Tam Hợp đứng lên, đôi mắt đen nhánh đối diện với hắn.
"Ngươi viết một phong thư nhà, nói cái gì cũng được, chuyện thường ngày trong nhà cũng được, than vãn cũng được, giống như con trai ngươi bình thường viết thư nhà cho ngươi vậy."
"Nếu như ta không đoán sai...." Âm thanh Yến Tam Hợp khẽ run lên: "Tâm ma của ông là phong thư nhà này của ngươi."
"Cái gì?"
"Thư nhà ư?"
Tâm ma của Yến Hành là một phong thư nhà của con riêng sao?
Tạ Tri Phi căn bản không thể tin được vào tai của mình, giương mắt nhìn Tạ Đạo Chi, vẻ khiếp sợ trên mặt người, còn sâu hơn cả hắn.
"Yến Tam Hợp, có phải ngươi nghĩ sai rồi không, điều này sao có thể?"
Lời khó khăn nhất đã nói ra khỏi miệng, Yến Tam Hợp không hề do dự.
"Ngoài cha ta ra, ông ấy còn có hai trai một gái. Con gái chết vì khó sinh, con trai chết vì ôn dịch, những người này đều là vướng bận sâu sắc nhất của ông ấy trên đời."
Tạ Tri Phi rất đồng ý gật đầu.
"Ngoài cái đó ra." Yến Tam Hợp nhìn Tạ Đạo Chi: "Có thể khiến ông lo lắng, chỉ còn ngươi."
"Sao có thể là ta chứ?"
Tạ Đạo Chi liều mạng lắc đầu: "Tuyệt đối không thể nào, ta không cho bọn họ vào cửa, ngay cả cửa ta cũng không cho bọn họ vào, Yến Tam Hợp, ông ấy phải hận ta chứ, ngươi nghĩ sai rồi, ngươi khẳng định nghĩ sai rồi."
"Bởi vì." Ngữ khí Yến Tam Hợp lạnh lẽo nói: "Ông ấy không còn đứa con nào khác để lo lắng nữa."
"Vì ngay từ đầu, ông đã đặt niềm hy vọng sâu sắc vào ngươi; Bởi vì, ông nhọc lòng muốn ngươi thành tài, ép ngươi thành tài, cuối cùng thả ngươi cao chạy xa bay."
"Bởi vì, ngươi càng chạy càng xa, càng leo càng cao, là niềm tự hào của ông."
"Bởi vì, tờ hưu thư kia bị mẫu thân ngươi xé, ngươi vẫn là con của hắn."
Âm thanh Yến Tam Hợp bỗng nhiên thấp xuống: "Trong lòng người, ngươi chính là con của ông."
Mỗi một chữ, đều giống như một dao cắt vào da thịt, khiến Tạ Đạo Chi đau đến nỗi phát không ra tiếng.
"Ta là con trai ông ấy sao?"
Ông ấy thế mà lại coi ta là con trai? Ông ấy lại còn coi ta là con trai ư?
"Ta..." Trong cổ họng Tạ Đạo Chi phát ra một tiếng "a", rồi ngã xuống.
"Phụ thân! Phụ thân!" Tạ Tri Phi quát to một tiếng, bước lên ôm lấy hắn.
Tạ Đạo Chi lại đẩy nhi tử ra, nửa bò nửa quỳ, lảo đảo bò tới trước mặt Yến Tam Hợp.
Vừa ngẩng đầu, trên mặt toàn nước mắt nước mũi.
"Yến Tam Hợp, ngươi, ngươi nói có phải hay không? Có phải hay không?"
"Ta cũng hy vọng là giả."
Yến Tam nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Nàng hy vọng đó là giả biết bao.
Như vậy, nàng có thể trơ mắt nhìn lão thái thái Tạ phủ giỏi tính kế kia mất mạng.
Nàng có thể yên tâm thoải mái tùy ý để Tạ gia gặp xui xẻo, người chết, mất chức, cuối cùng triệt để mất hết.
Nàng có thể để cả Tạ gia chôn cùng ba mạng người đã chết.
Dù sao Tạ gia các ngươi cũng nhờ ông ấy mà đi lên, bây giờ sụp đổ vì ông ấy, không phải là có ân báo ân, có thù báo thù sao?