Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 168: Phá giải
"Không có, chỉ nhắc đi nhắc lại những thứ này, và nhắc tới một lần, ta và nhị đệ đã phiền chán nàng một lần, nghĩ thầm lão phu nhân thật sự là không biết điều... Sau đó..."
Quý Lăng Xuyên đổi giọng: "Sau đó ta và nhị đệ đàn áp một hai lần, thì bà không dám nói nữa, sau đó thì bà dọn đến Trúc viện."
Quý Lăng Xuyên nhớ rất rõ ràng.
Lúc ấy hắn thở phào nhẹ nhõm, nói với lão nhị: "Rốt cục cũng không cần nghe lão phu nhân nói hươu nói vượn rồi."
Yến Tam Hợp quả quyết buông tay ra, sau đó im lặng thật lâu.
Bởi vì ánh nến mà ngũ quan nàng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ nhạt, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng và trong trẻo như thường.
"Yến cô nương, ngươi..."
"Ngươi câm miệng!" Yến Tam Hợp không chút khách khí ngắt lời hắn: "Ta hỏi lại ngươi, ngươi có biết hết vụ án của Trịnh lão tướng quân, bao gồm cả những chi tiết bên trong không?"
"Chuyện này..." Mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay Quý Lăng Xuyên chảy ra.
"Nói đi!" Yến Tam Hợp vỗ mạnh song sắt như phát tiết, rống giận: "Nói thật!"
Quý Lăng Xuyên cắm hai tay vào trong tóc, dùng sức lnắm vài lần rồi ngẩng đầu nói: "Ta từng nghe nói ở Trương gia."
"Ngươi có nói cho lão phu nhân nghe không?"
Quý Lăng Xuyên lắc đầu.
"Nếu như!" Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Ta là nói nếu như, lão phu nhân vì biết Ngô Quan Nguyệt, muốn hỏi thăm vụ án Trịnh gia, ngươi nói và sẽ dùng cách gì?"
Quý Lăng Xuyên yên lặng nhìn Yến Tam Hợp một lúc lâu, sau đó lại vỗ đùi: "Cái này đơn giản, mặc dù ta sẽ Không nói cho lão phu nhân nghe, nhưng ta sẽ nói cho phu nhân ta nghe."
"Vụ án của Trịnh gia, người có nói với phu nhân không?"
Quý Lăng Xuyên gật đầu: "Xảy ra một vụ án lớn như vậy, trong lòng ai mà không tò mò, ta có nói riêng với cô ấy."
"Kể cả vụ chó của Trịnh gia không con nào sống sót?"
"Làm sao ngươi biết?" Quý Lăng Xuyên hoảng sợ vạn phần nhìn Yến Tam Hợp.
"Ta không chỉ biết, ta còn biết..." Yến Tam Hợp đột nhiên chuyển lời.
"Tổ tiên của Ngô Quan Nguyệt được một con chó cứu, Ngô gia bọn họ có một tổ huấn là không giết chó, việc này lão phu nhân cũng biết."
"Ý ngươi là gì?" Quý Lăng Xuyên bối rối một lát, đột nhiên cả người run lên, mắt thẳng ra: "Ngươi, ngươi, ý của ngươi là..."
"Quý Lăng Xuyên." Yến Tam Hợp đè nén phẫn nộ, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lão phu nhân còn có một nửa tâm ma, ta tìm được rồi."
"Tìm được rồi, thật sự tìm được rồi ư."
Quý Lăng Xuyên dùng cả tay lẫn chân đứng lên, hai tay nắm chặt song sắt: "Là cái gì, ngươi mau nói cho ta biết, có phải Quý gia được cứu rồi không, có phải con ta đã được cứu rồi không, ngươi nói mau đi?"
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
"Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp... Ngươi quay lại... ngươi quay lại đi!"
Quý Lăng Xuyên vườn tay ra từ trong song sắt, cả người mất khống chế nhảy lên, giống y như người điên.
"Ngươi quay lại đi, ta van cầu ngươi mau quay lại đi, còn có nửa canh giờ, chỉ có nửa canh giờ..."
Yến Tam Hợp dừng bước, lập tức xoay người đi trở về.
"Nửa canh giờ gì?"
"Thập nhị nhà ta chỉ còn có nửa canh giờ, bọn họ muốn động thủ, ta không nhả Trương gia ra, ta không nói gì cả, ngươi cứu nó đi, ta van cầu ngươi cứu nó đi mà..." Quý Lăng Xuyên chậm rãi quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi chảy xuống.
Yến Tam Hợp không biết tại sao, lại chẳng đồng tình được với nam nhân này, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Quý Lăng Xuyên, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
......
Trong một nhà lao khác.
Triệu Diệc Thời ngồi trong ghế thái sư, sắc mặt âm trầm nhìn thập nhị thiếu gia của Quý gia đang hấp hối trong song sắt.
Bên cạnh, Từ Lai khom người, cẩn thận đứng một bên.
"Bẩm điện hạ, vụ án kéo dài quá lâu, hạ quan bất đắc dĩ mới ra hạ sách này."
Triệu Diệc Thời cố nén lửa giận, bình tĩnh nói: "Hay cho một cái vạn bất đắc dĩ, Từ đại nhân."
Từ Lai quỳ xuống, run rẩy mở miệng: "Hồi bẩm điện hạ, người này là ái tử của Quý Lăng Xuyên, nhốt vào lao ngục lúc chỉ còn lại non nửa cái mạng, cho dù Bùi thái y đến đây thì hạ quan thấy cũng không thể xoay chuyển tình hình được. Người sắp chết, dù sao cũng phải chết, nếu có thể dùng hắn để ép Quý Lăng Xuyên, nói không chừng án này có thể kết thúc, cũng có thể an ủi lòng Hoàng Thượng."
Trong lòng Triệu Diệc Thời kinh sợ tới cực điểm.
Đưa Bùi thái y ra, ý là nói, nhất cử nhất động của hoàng thái tôn ngươi, tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở, cho nên xin hoàng thái tôn cũng mắt nhắm mắt mở với nhất cử nhất động của ta.
Ai thắng ai thua, đều dựa vào bản lĩnh, đều nghe thiên mệnh.
Đưa hoàng đế ra, ý là nói, hành động của Từ Lai ta, đều danh chính ngôn thuận, ta đang làm việc cho hoàng đế!
Tay Triệu Diệc Thời giấu trong tay áo hơi run lên.
"Từ đại nhân trung quân ái quốc, đúng là vất vả rồi."
"Điện hạ nói như vậy, hạ quan xấu hổ vô cùng." Từ Lai vội vàng cúi người xuống đất, tư thái càng thêm cung kính.
Triệu Diệc Thời lạnh lùng nhìn hắn, thật lâu sau, mới cúi người tự tay nâng hắn dậy, dịu dàng: "Ta cũng thấy hắn tuổi còn trẻ, nên mới thương xót hơn."
Từ Lai cảm thán: "Điện hạ từ bi nhân nghĩa!"
Triệu Diệc Thời khẽ cười: "Ngươi đã khen ta từ bi nhân nghĩa, thì dù sao ta cũng phải tiễn Quý Thập Nhị một đoạn đường cuối cùng, Từ đại nhân đi cùng ta có được không?"
"......"
Từ Lai hối hận suýt nữa thì cắn lưỡi tự sát.
Hoàng thái tôn là định ở đây che chở cho Quý Thập Nhị đây mà!
Hắn còn có thể động tay động chân gì được chứ?
Phải làm sao để cạy miệng Quý Lăng Xuyên nữa đây?
Từ Lai hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cung kính nói: "Hạ quan tuân lệnh."
......
Yến Tam Hợp đẩy cửa sắt ra, trong lòng hơi kinh hãi.
Trong viện lớn như vậy, chỉ thấy Thẩm Trùng và Cẩm Y Vệ thấp giọng nói chuyện với nhau, không thấy bóng dáng Triệu Diệc Thời.
Thẩm Trùng thấy nàng đi ra thì gật đầu với Cẩm Y Vệ, sải bước đi tới.
"Yến cô nương, thế nào rồi?"
Yến Tam Hợp gật đầu: "Điện hạ đâu?"
Thẩm Trùng: "Điện hạ có việc bận, nhưng trước khi đi bảo ta chuyển cho cô nương một câu."
Yến Tam Hợp: "Ngươi nói đi!"
Thẩm Trùng: "Cô nương muốn làm gì thì cứ làm, những chuyện khác người sẽ gánh vác."
Yến Tam Hợp không có chút do dự.
"Ta muốn đưa Quý Lăng Xuyên ra khỏi nhà lao, muốn hắn tắm rửa thay quần áo; Sau đó tìm một cái viện yên tĩnh, muốn một cái bàn tế, ba mâm trái cây, hai cái giá nến, một lư hương. Nhanh lên, Quý thập nhị thiếu gia không còn thời gian nữa."
Vẻ mặt Thẩm Trùng, còn đau đớn hơn cả bị sét đánh.
"Yến cô nương, nơi này là lao ngục Bắc Tư, hắn đi đâu kiếm nhiều đồ như vậy? Chớ nói chi là muốn đưa Quý Lăng Xuyên ra ngoài?"
Yến Tam Hợp nhìn của hắn, đã biết chuyện này không được: "Gọi điện hạ tới đây."
Thẩm Trùng nghiến răng, nói: "Yến cô nương, điện hạ bây giờ không tới được, người đang ở cùng Hình bộ Thị lang Từ Lai..."
Nói tới đây, Thẩm Trùng đưa tay che miệng: "Làm kinh động Từ Lai, e là càng khó làm hơn."
Chuyện gì thế này?
Yến Tam Hợp sốt ruột vò tóc, khó khăn lắm mới tìm được một nửa tâm ma của lão phu nhân, thế nhưng...
Đột nhiên, nàng biến sắc.
"Ta nghĩ đến một người, hắn hẳn là có thể!"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 168: Phá giải
"Không có, chỉ nhắc đi nhắc lại những thứ này, và nhắc tới một lần, ta và nhị đệ đã phiền chán nàng một lần, nghĩ thầm lão phu nhân thật sự là không biết điều... Sau đó..."
Quý Lăng Xuyên đổi giọng: "Sau đó ta và nhị đệ đàn áp một hai lần, thì bà không dám nói nữa, sau đó thì bà dọn đến Trúc viện."
Quý Lăng Xuyên nhớ rất rõ ràng.
Lúc ấy hắn thở phào nhẹ nhõm, nói với lão nhị: "Rốt cục cũng không cần nghe lão phu nhân nói hươu nói vượn rồi."
Yến Tam Hợp quả quyết buông tay ra, sau đó im lặng thật lâu.
Bởi vì ánh nến mà ngũ quan nàng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ nhạt, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng và trong trẻo như thường.
"Yến cô nương, ngươi..."
"Ngươi câm miệng!" Yến Tam Hợp không chút khách khí ngắt lời hắn: "Ta hỏi lại ngươi, ngươi có biết hết vụ án của Trịnh lão tướng quân, bao gồm cả những chi tiết bên trong không?"
"Chuyện này..." Mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay Quý Lăng Xuyên chảy ra.
"Nói đi!" Yến Tam Hợp vỗ mạnh song sắt như phát tiết, rống giận: "Nói thật!"
Quý Lăng Xuyên cắm hai tay vào trong tóc, dùng sức lnắm vài lần rồi ngẩng đầu nói: "Ta từng nghe nói ở Trương gia."
"Ngươi có nói cho lão phu nhân nghe không?"
Quý Lăng Xuyên lắc đầu.
"Nếu như!" Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Ta là nói nếu như, lão phu nhân vì biết Ngô Quan Nguyệt, muốn hỏi thăm vụ án Trịnh gia, ngươi nói và sẽ dùng cách gì?"
Quý Lăng Xuyên yên lặng nhìn Yến Tam Hợp một lúc lâu, sau đó lại vỗ đùi: "Cái này đơn giản, mặc dù ta sẽ Không nói cho lão phu nhân nghe, nhưng ta sẽ nói cho phu nhân ta nghe."
"Vụ án của Trịnh gia, người có nói với phu nhân không?"
Quý Lăng Xuyên gật đầu: "Xảy ra một vụ án lớn như vậy, trong lòng ai mà không tò mò, ta có nói riêng với cô ấy."
"Kể cả vụ chó của Trịnh gia không con nào sống sót?"
"Làm sao ngươi biết?" Quý Lăng Xuyên hoảng sợ vạn phần nhìn Yến Tam Hợp.
"Ta không chỉ biết, ta còn biết..." Yến Tam Hợp đột nhiên chuyển lời.
"Tổ tiên của Ngô Quan Nguyệt được một con chó cứu, Ngô gia bọn họ có một tổ huấn là không giết chó, việc này lão phu nhân cũng biết."
"Ý ngươi là gì?" Quý Lăng Xuyên bối rối một lát, đột nhiên cả người run lên, mắt thẳng ra: "Ngươi, ngươi, ý của ngươi là..."
"Quý Lăng Xuyên." Yến Tam Hợp đè nén phẫn nộ, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lão phu nhân còn có một nửa tâm ma, ta tìm được rồi."
"Tìm được rồi, thật sự tìm được rồi ư."
Quý Lăng Xuyên dùng cả tay lẫn chân đứng lên, hai tay nắm chặt song sắt: "Là cái gì, ngươi mau nói cho ta biết, có phải Quý gia được cứu rồi không, có phải con ta đã được cứu rồi không, ngươi nói mau đi?"
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
"Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp... Ngươi quay lại... ngươi quay lại đi!"
Quý Lăng Xuyên vườn tay ra từ trong song sắt, cả người mất khống chế nhảy lên, giống y như người điên.
"Ngươi quay lại đi, ta van cầu ngươi mau quay lại đi, còn có nửa canh giờ, chỉ có nửa canh giờ..."
Yến Tam Hợp dừng bước, lập tức xoay người đi trở về.
"Nửa canh giờ gì?"
"Thập nhị nhà ta chỉ còn có nửa canh giờ, bọn họ muốn động thủ, ta không nhả Trương gia ra, ta không nói gì cả, ngươi cứu nó đi, ta van cầu ngươi cứu nó đi mà..." Quý Lăng Xuyên chậm rãi quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi chảy xuống.
Yến Tam Hợp không biết tại sao, lại chẳng đồng tình được với nam nhân này, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Quý Lăng Xuyên, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
......
Trong một nhà lao khác.
Triệu Diệc Thời ngồi trong ghế thái sư, sắc mặt âm trầm nhìn thập nhị thiếu gia của Quý gia đang hấp hối trong song sắt.
Bên cạnh, Từ Lai khom người, cẩn thận đứng một bên.
"Bẩm điện hạ, vụ án kéo dài quá lâu, hạ quan bất đắc dĩ mới ra hạ sách này."
Triệu Diệc Thời cố nén lửa giận, bình tĩnh nói: "Hay cho một cái vạn bất đắc dĩ, Từ đại nhân."
Từ Lai quỳ xuống, run rẩy mở miệng: "Hồi bẩm điện hạ, người này là ái tử của Quý Lăng Xuyên, nhốt vào lao ngục lúc chỉ còn lại non nửa cái mạng, cho dù Bùi thái y đến đây thì hạ quan thấy cũng không thể xoay chuyển tình hình được. Người sắp chết, dù sao cũng phải chết, nếu có thể dùng hắn để ép Quý Lăng Xuyên, nói không chừng án này có thể kết thúc, cũng có thể an ủi lòng Hoàng Thượng."
Trong lòng Triệu Diệc Thời kinh sợ tới cực điểm.
Đưa Bùi thái y ra, ý là nói, nhất cử nhất động của hoàng thái tôn ngươi, tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở, cho nên xin hoàng thái tôn cũng mắt nhắm mắt mở với nhất cử nhất động của ta.
Ai thắng ai thua, đều dựa vào bản lĩnh, đều nghe thiên mệnh.
Đưa hoàng đế ra, ý là nói, hành động của Từ Lai ta, đều danh chính ngôn thuận, ta đang làm việc cho hoàng đế!
Tay Triệu Diệc Thời giấu trong tay áo hơi run lên.
"Từ đại nhân trung quân ái quốc, đúng là vất vả rồi."
"Điện hạ nói như vậy, hạ quan xấu hổ vô cùng." Từ Lai vội vàng cúi người xuống đất, tư thái càng thêm cung kính.
Triệu Diệc Thời lạnh lùng nhìn hắn, thật lâu sau, mới cúi người tự tay nâng hắn dậy, dịu dàng: "Ta cũng thấy hắn tuổi còn trẻ, nên mới thương xót hơn."
Từ Lai cảm thán: "Điện hạ từ bi nhân nghĩa!"
Triệu Diệc Thời khẽ cười: "Ngươi đã khen ta từ bi nhân nghĩa, thì dù sao ta cũng phải tiễn Quý Thập Nhị một đoạn đường cuối cùng, Từ đại nhân đi cùng ta có được không?"
"......"
Từ Lai hối hận suýt nữa thì cắn lưỡi tự sát.
Hoàng thái tôn là định ở đây che chở cho Quý Thập Nhị đây mà!
Hắn còn có thể động tay động chân gì được chứ?
Phải làm sao để cạy miệng Quý Lăng Xuyên nữa đây?
Từ Lai hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cung kính nói: "Hạ quan tuân lệnh."
......
Yến Tam Hợp đẩy cửa sắt ra, trong lòng hơi kinh hãi.
Trong viện lớn như vậy, chỉ thấy Thẩm Trùng và Cẩm Y Vệ thấp giọng nói chuyện với nhau, không thấy bóng dáng Triệu Diệc Thời.
Thẩm Trùng thấy nàng đi ra thì gật đầu với Cẩm Y Vệ, sải bước đi tới.
"Yến cô nương, thế nào rồi?"
Yến Tam Hợp gật đầu: "Điện hạ đâu?"
Thẩm Trùng: "Điện hạ có việc bận, nhưng trước khi đi bảo ta chuyển cho cô nương một câu."
Yến Tam Hợp: "Ngươi nói đi!"
Thẩm Trùng: "Cô nương muốn làm gì thì cứ làm, những chuyện khác người sẽ gánh vác."
Yến Tam Hợp không có chút do dự.
"Ta muốn đưa Quý Lăng Xuyên ra khỏi nhà lao, muốn hắn tắm rửa thay quần áo; Sau đó tìm một cái viện yên tĩnh, muốn một cái bàn tế, ba mâm trái cây, hai cái giá nến, một lư hương. Nhanh lên, Quý thập nhị thiếu gia không còn thời gian nữa."
Vẻ mặt Thẩm Trùng, còn đau đớn hơn cả bị sét đánh.
"Yến cô nương, nơi này là lao ngục Bắc Tư, hắn đi đâu kiếm nhiều đồ như vậy? Chớ nói chi là muốn đưa Quý Lăng Xuyên ra ngoài?"
Yến Tam Hợp nhìn của hắn, đã biết chuyện này không được: "Gọi điện hạ tới đây."
Thẩm Trùng nghiến răng, nói: "Yến cô nương, điện hạ bây giờ không tới được, người đang ở cùng Hình bộ Thị lang Từ Lai..."
Nói tới đây, Thẩm Trùng đưa tay che miệng: "Làm kinh động Từ Lai, e là càng khó làm hơn."
Chuyện gì thế này?
Yến Tam Hợp sốt ruột vò tóc, khó khăn lắm mới tìm được một nửa tâm ma của lão phu nhân, thế nhưng...
Đột nhiên, nàng biến sắc.
"Ta nghĩ đến một người, hắn hẳn là có thể!"