Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 42: Suy tư
Góc tây bắc Tạ phủ.
Yến Tam Hợp đứng ở cửa viện, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phía trên...
Ba chữ "Tĩnh Tư Cư" viết như rồng bay phượng múa, chỉ là nét bút còn thiếu chút gì đó.
Viện này là nơi đại gia ở học lúc còn khoa cử, cũng là nơi yên tĩnh nhất.
Tạ tổng quản cười híp mắt: "Mấy ngày nay nếu cô nương thấy không hài lòng ở đâu thì cứ nói với ta."
Yến Tam Hợp "A" một tiếng, hỏi: "Trong phủ này còn có những chủ tử nào nữa?"
Nói đến đây, Tạ tổng quản quả thực hạ bút thành văn: "Phủ này lớn nhất chính là lão thái thái, lão thái thái ở Từ Ân đường, ngay bên cạnh người."
"Dài dòng quá." Yến Tam Hợp không muốn biết nhiều chi tiết nhỏ như vậy: "Ta hỏi, ngươi đáp."
Tạ tổng quản: "..."
Yến Tam Hợp: "Tạ lão gia nhà ngươi một thê mấy thiếp?"
Câu hỏi này... thật đúng là quá trực tiếp!
Tạ tổng quản cười nói: "Lão thái thái quản rất nghiêm, lão gia nhà ta tổng cộng chỉ có một thê hai thiếp."
Yến Tam Hợp: "Đích tử đích nữ có mấy người?"
Tạ tổng quản: "Đại gia, Tam gia, đại tiểu thư đều do phu nhân sinh ra."
Yến Tam Hợp: "Thứ tử thứ nữ có mấy người?"
Tạ tổng quản: "Nhị gia và Nhị tiểu thư là do Liễu di nương sinh ra, La di nương thì không có con cái."
Cũng không loạn lắm.
Yến Tam Hợp lại hỏi: "Ba trai hai gái, có mấy người thành hôn rồi?"
Tạ tổng quản cười nói: "Đại gia thành thân, dưới gối có một đứa con."
Yến Tam Hợp: "Trong phủ do ai quản lý mọi việc?"
Tạ tổng quản: "Lão gia và phu nhân đều không quản, bên ngoài do đại gia quản, nội viện do đại phu nhân quản."
Nhà không nhiều người lắm, tứ đại đồng đường, trưởng tử và con dâu trưởng làm đương gia.
Yến Tam Hợp đưa ra phán đoán trong lòng, nói: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi!"
"Cô nương đừng nóng vội, lão nô còn có mấy câu muốn nói." Tạ tổng quản thầm cân nhắc: "Trong phủ dù xuất thân đích thứ, thì trong viện đều có bốn bà làm việc vặt, tám tiểu nha hoàn, bốn đại nha hoàn, mỗi tháng có hai lượng, một năm bốn mùa xiêm y ba mươi sáu bộ, trang sức..."
"Không cần phiền toái như vậy, đừng cho người vào viện, tiền tháng hay xiêm y đều không cần."
"Cô nương à!" Tạ tổng quản lại quỳ xuống, gào lên: ""Cô nương đây cành vàng lá ngọc, sao có thể tự mình làm mọi việc được, không có người hầu trong viện thì cô nương có muốn uống chén trà nóng cũng phải..."
"Ngươi quỳ thành nghiện rồi à?"
Tạ tổng quản: "..."
Không nghiện, là bị ngươi ép đến bốc hỏa đó.
Yến Tam Hợp: "Ta có nha hoàn rồi, qua một tháng nữa sẽ đến."
Tạ tổng quản: "???"
Yến gia còn mời được nha hoàn sao?"
Tám phần là nhóc ăn mày nào nhặt được thôi!
Tạ tổng quản không cam lòng: "Vậy tiền tháng và xiêm y..."
Yến Tam Hợp cười gằn: "Xem ra Tạ phủ này ta không ở nổi nữa..."
"Cô nãi nãi ơi, con đi, con đi ngay đây!" Tạ tổng quản đứng lên, vừa muốn cất bước thì đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
"Hôm nay cô nương xem như ở lại đây rồi, lão thái thái có dặn là buổi tối sẽ bày hai bàn ở Từ Ân đường, dẫn cô nương đi chào hỏi."
"Không cần chào hỏi, ba bữa cơm đưa đến phòng ta, còn cái khác..." Yến Tam Hợp dừng một chút: "Các ngươi cứ coi như ta là người chết đi!"
Tạ tổng quản: "..."
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta vừa nghe gì thế?
......
"Lão gia, phu nhân, lão nô không dám nói thêm một chữ nào đâu, nàng ta đã nói như thế đấy ạ."
Tạ Đạo Chi và Tạ lão thái thái nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Thực ra ngẫm lại cũng không kỳ quái.
Tạ Nhi Lập đặt chén trà xuống nói: "Yến tổ phụ dù có nghèo túng đến mức đó cũng không mở miệng cầu xin một tiếng, cháu gái ông chính tay dạy dỗ sao có thể tham phú được."
Tạ lão thái thái lại bắt đầu gạt lệ: "Ta cứ cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ kia mãi."
"Thời gian còn dài mà!" Tạ Nhi Lập an ủi: "Nàng ấy mới đến, trong lòng còn đề phòng chúng ta, để sau này biết chúng ta đối tốt với nàng ấy, cứ từ từ thôi ạ."
Tạ Đạo Chi gật đầu: "Lão đại nói có lý, cứ từ từ thôi, lòng người đều làm từ thịt mà."
"Vậy thì từ từ vậy!" Vừa dứt lời, lão thái thái nghĩ thầm không đúng, hạ nhân trong phủ xưa nay nâng cao đạp thấp, nàng lại không danh không phận như thế...
Lão thái thái vỗ bàn một cái: "Tuy nó không muốn những thứ nó nên có, nhưng trong lòng mọi người phải hiểu rõ, phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ nó là Tạ gia đại ân nhân, phải thương, yêu."
"Tạ tổng quản?"
"Lão thái thái!"
"Người bên ngoài không biết lai lịch của nó, nhưng ngươi biết rất rõ. Những thứ khác ta mặc kệ, nàng nếu chịu chút ấm ức gì thì ta chỉ tìm ngươi tính sổ thôi."
Tạ tổng quản cắn răng: "Vâng!"
"Lão gia."
"Mời mẫu thân nói."
"Ngươi chú ý xem có nam nhân nào ổn không, dòng dõi thấp một chút cũng không sao cả, chỉ cần nhân phẩm đàng hoàng là được, không thể mặc kệ được!"
"Mẫu thân yên tâm, việc này con sẽ để tâm."
......
"Yến cô nương, cơm tối tới rồi."
"Bỏ xuống đi!"
Thang Viên đặt hộp thức ăn xuống, tiến lên một bước quỳ xuống đất.
"Ngươi..."
"Nha hoàn của cô nương phải một tháng sau mới đến, trong viện này chẳng có ai trông cửa, nô tỳ thật sự rất lo."
Thang Viên: "Nếu cô nương không chê nô tỳ vụng về thì xin hãy giữ nô tỳ lại, chờ nha hoàn của cô nương tới thì lúc đó ta đi cũng không muộn."
Yến Tam Hợp nhìn khuôn mặt tròn trịa như cái tên bánh trôi của nàng, im lặng một hồi rồi nói: "Muốn ở lại thì đừng quỳ."
Thang Viên ngẩn ra.
Yến Tam Hợp không nhìn nàng nữa, tự mở hộp thức ăn ra.
Thang Viên vội đứng lên, cười nói: "Cô nương mau ngồi xuống, nô tỳ hầu hạ cô nương dùng cơm."
"Không cần, ngươi cũng ngồi xuống ăn cơm đi."
Thang Viên lại ngẩn ra.
"Ta có quy củ của ta." Yến Tam Hợp nhìn sáu món mặn một món canh trước mặt: "Muốn ở lại thì phải làm theo quy củ của ta, nếu không thì cút!"
Lòng Thang Viên nóng như bánh rán, không biết nên ngồi xuống hay nên cút đi.
Người có thể ở "Tĩnh Tư Cư", tuyệt đối không phải người bình thường, xưng một tiếng "Chủ nhân" cũng không quá đáng.
Nhưng nàng là hạ nhân, hạ nhân sao có thể dùng cơm cùng bàn với chủ nhân được chứ?
Như vậy không hợp quy củ mà!
"Cút đi!" Yến Tam Hợp đuổi người đi tuyệt đối không mềm lòng.
Thang Viên sợ tới mức run lên, nhớ tới lời dặn của Tạ tổng quản, vội thành thật ngồi xuống.
"Ăn cơm!" Yến Tam Hợp một tay bưng bát, một tay cầm lấy đũa.
Thang Viên quay mặt đi, khẽ lắc đầu, nén nước mắt vào.
Nàng sống trên đời mười sáu tuổi, đây là lần đầu tiên ngồi ở trên ghế tốt như vậy, lại còn được ăn cơm ngon như vậy.
......
Một bữa cơm, Thang Viên ăn đến kinh hồn bạt vía.
Nàng thấy Yến Tam Hợp dùng hết thì vội vàng đặt đũa xuống, đứng dậy nói: "Trong viện này có một vườn hoa nhỏ, nếu cô nương muốn tiêu hóa thì có thể đi dạo một lát."
"Ừ!" Yến Tam Hợp thản nhiên nói: "Đúng rồi, đừng mở miệng ra là nô tỳ như thế, ta không thích nghe."
Tay Thang Viên đang thu dọn bát đũa run lên, biểu cảm trên mặt như nứt ra.
Yến Tam Hợp tự đi đến tiểu hoa viên.
Trong vườn nhỏ trồng mấy cây hoa mai, mấy ngày trước mưa gió mạnh làm hoa rơi đầy đất.
Yến Tam Hợp có hơi hốt hoảng, không hiểu sao nàng lại nghĩ đến cảnh trong mơ kia, lông mày nhíu chặt lại buông ra.
"Ông có gặp họ ở trên kia không?"
"Bọn họ đều ổn chứ?"
Tâm ma hóa xong, con lại mơ thấy một ít chuyện trước kia.
Con có phụ thân mẫu thân, còn có một người hay ức hiếp con, lại hay dỗ dành con.
Con ở lại kinh thành là vì hóa giải tâm ma kế tiếp, ở lại Tạ gia là sợ nha đầu kia tìm không thấy con.
Con không ngờ ông lại báo mộng cho Tạ Đạo Chi, bọn họ nói ông đã buông xuống, con nghĩ ông không phải buông xuống, mà là đã quên đi rồi.
Quên đi rất tốt, như vậy sẽ không thấy mệt mỏi nữa.
Giọng của Yến Tam Hợp càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp.
Ở chốn suối vàng tổ phụ hãy uống một chén canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, rồi kiếp sau phải đầu thai vào một gia đình tốt, và tìm một nữ nhân thật lòng với người nhé.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 42: Suy tư
Góc tây bắc Tạ phủ.
Yến Tam Hợp đứng ở cửa viện, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phía trên...
Ba chữ "Tĩnh Tư Cư" viết như rồng bay phượng múa, chỉ là nét bút còn thiếu chút gì đó.
Viện này là nơi đại gia ở học lúc còn khoa cử, cũng là nơi yên tĩnh nhất.
Tạ tổng quản cười híp mắt: "Mấy ngày nay nếu cô nương thấy không hài lòng ở đâu thì cứ nói với ta."
Yến Tam Hợp "A" một tiếng, hỏi: "Trong phủ này còn có những chủ tử nào nữa?"
Nói đến đây, Tạ tổng quản quả thực hạ bút thành văn: "Phủ này lớn nhất chính là lão thái thái, lão thái thái ở Từ Ân đường, ngay bên cạnh người."
"Dài dòng quá." Yến Tam Hợp không muốn biết nhiều chi tiết nhỏ như vậy: "Ta hỏi, ngươi đáp."
Tạ tổng quản: "..."
Yến Tam Hợp: "Tạ lão gia nhà ngươi một thê mấy thiếp?"
Câu hỏi này... thật đúng là quá trực tiếp!
Tạ tổng quản cười nói: "Lão thái thái quản rất nghiêm, lão gia nhà ta tổng cộng chỉ có một thê hai thiếp."
Yến Tam Hợp: "Đích tử đích nữ có mấy người?"
Tạ tổng quản: "Đại gia, Tam gia, đại tiểu thư đều do phu nhân sinh ra."
Yến Tam Hợp: "Thứ tử thứ nữ có mấy người?"
Tạ tổng quản: "Nhị gia và Nhị tiểu thư là do Liễu di nương sinh ra, La di nương thì không có con cái."
Cũng không loạn lắm.
Yến Tam Hợp lại hỏi: "Ba trai hai gái, có mấy người thành hôn rồi?"
Tạ tổng quản cười nói: "Đại gia thành thân, dưới gối có một đứa con."
Yến Tam Hợp: "Trong phủ do ai quản lý mọi việc?"
Tạ tổng quản: "Lão gia và phu nhân đều không quản, bên ngoài do đại gia quản, nội viện do đại phu nhân quản."
Nhà không nhiều người lắm, tứ đại đồng đường, trưởng tử và con dâu trưởng làm đương gia.
Yến Tam Hợp đưa ra phán đoán trong lòng, nói: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi!"
"Cô nương đừng nóng vội, lão nô còn có mấy câu muốn nói." Tạ tổng quản thầm cân nhắc: "Trong phủ dù xuất thân đích thứ, thì trong viện đều có bốn bà làm việc vặt, tám tiểu nha hoàn, bốn đại nha hoàn, mỗi tháng có hai lượng, một năm bốn mùa xiêm y ba mươi sáu bộ, trang sức..."
"Không cần phiền toái như vậy, đừng cho người vào viện, tiền tháng hay xiêm y đều không cần."
"Cô nương à!" Tạ tổng quản lại quỳ xuống, gào lên: ""Cô nương đây cành vàng lá ngọc, sao có thể tự mình làm mọi việc được, không có người hầu trong viện thì cô nương có muốn uống chén trà nóng cũng phải..."
"Ngươi quỳ thành nghiện rồi à?"
Tạ tổng quản: "..."
Không nghiện, là bị ngươi ép đến bốc hỏa đó.
Yến Tam Hợp: "Ta có nha hoàn rồi, qua một tháng nữa sẽ đến."
Tạ tổng quản: "???"
Yến gia còn mời được nha hoàn sao?"
Tám phần là nhóc ăn mày nào nhặt được thôi!
Tạ tổng quản không cam lòng: "Vậy tiền tháng và xiêm y..."
Yến Tam Hợp cười gằn: "Xem ra Tạ phủ này ta không ở nổi nữa..."
"Cô nãi nãi ơi, con đi, con đi ngay đây!" Tạ tổng quản đứng lên, vừa muốn cất bước thì đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
"Hôm nay cô nương xem như ở lại đây rồi, lão thái thái có dặn là buổi tối sẽ bày hai bàn ở Từ Ân đường, dẫn cô nương đi chào hỏi."
"Không cần chào hỏi, ba bữa cơm đưa đến phòng ta, còn cái khác..." Yến Tam Hợp dừng một chút: "Các ngươi cứ coi như ta là người chết đi!"
Tạ tổng quản: "..."
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta vừa nghe gì thế?
......
"Lão gia, phu nhân, lão nô không dám nói thêm một chữ nào đâu, nàng ta đã nói như thế đấy ạ."
Tạ Đạo Chi và Tạ lão thái thái nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Thực ra ngẫm lại cũng không kỳ quái.
Tạ Nhi Lập đặt chén trà xuống nói: "Yến tổ phụ dù có nghèo túng đến mức đó cũng không mở miệng cầu xin một tiếng, cháu gái ông chính tay dạy dỗ sao có thể tham phú được."
Tạ lão thái thái lại bắt đầu gạt lệ: "Ta cứ cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ kia mãi."
"Thời gian còn dài mà!" Tạ Nhi Lập an ủi: "Nàng ấy mới đến, trong lòng còn đề phòng chúng ta, để sau này biết chúng ta đối tốt với nàng ấy, cứ từ từ thôi ạ."
Tạ Đạo Chi gật đầu: "Lão đại nói có lý, cứ từ từ thôi, lòng người đều làm từ thịt mà."
"Vậy thì từ từ vậy!" Vừa dứt lời, lão thái thái nghĩ thầm không đúng, hạ nhân trong phủ xưa nay nâng cao đạp thấp, nàng lại không danh không phận như thế...
Lão thái thái vỗ bàn một cái: "Tuy nó không muốn những thứ nó nên có, nhưng trong lòng mọi người phải hiểu rõ, phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ nó là Tạ gia đại ân nhân, phải thương, yêu."
"Tạ tổng quản?"
"Lão thái thái!"
"Người bên ngoài không biết lai lịch của nó, nhưng ngươi biết rất rõ. Những thứ khác ta mặc kệ, nàng nếu chịu chút ấm ức gì thì ta chỉ tìm ngươi tính sổ thôi."
Tạ tổng quản cắn răng: "Vâng!"
"Lão gia."
"Mời mẫu thân nói."
"Ngươi chú ý xem có nam nhân nào ổn không, dòng dõi thấp một chút cũng không sao cả, chỉ cần nhân phẩm đàng hoàng là được, không thể mặc kệ được!"
"Mẫu thân yên tâm, việc này con sẽ để tâm."
......
"Yến cô nương, cơm tối tới rồi."
"Bỏ xuống đi!"
Thang Viên đặt hộp thức ăn xuống, tiến lên một bước quỳ xuống đất.
"Ngươi..."
"Nha hoàn của cô nương phải một tháng sau mới đến, trong viện này chẳng có ai trông cửa, nô tỳ thật sự rất lo."
Thang Viên: "Nếu cô nương không chê nô tỳ vụng về thì xin hãy giữ nô tỳ lại, chờ nha hoàn của cô nương tới thì lúc đó ta đi cũng không muộn."
Yến Tam Hợp nhìn khuôn mặt tròn trịa như cái tên bánh trôi của nàng, im lặng một hồi rồi nói: "Muốn ở lại thì đừng quỳ."
Thang Viên ngẩn ra.
Yến Tam Hợp không nhìn nàng nữa, tự mở hộp thức ăn ra.
Thang Viên vội đứng lên, cười nói: "Cô nương mau ngồi xuống, nô tỳ hầu hạ cô nương dùng cơm."
"Không cần, ngươi cũng ngồi xuống ăn cơm đi."
Thang Viên lại ngẩn ra.
"Ta có quy củ của ta." Yến Tam Hợp nhìn sáu món mặn một món canh trước mặt: "Muốn ở lại thì phải làm theo quy củ của ta, nếu không thì cút!"
Lòng Thang Viên nóng như bánh rán, không biết nên ngồi xuống hay nên cút đi.
Người có thể ở "Tĩnh Tư Cư", tuyệt đối không phải người bình thường, xưng một tiếng "Chủ nhân" cũng không quá đáng.
Nhưng nàng là hạ nhân, hạ nhân sao có thể dùng cơm cùng bàn với chủ nhân được chứ?
Như vậy không hợp quy củ mà!
"Cút đi!" Yến Tam Hợp đuổi người đi tuyệt đối không mềm lòng.
Thang Viên sợ tới mức run lên, nhớ tới lời dặn của Tạ tổng quản, vội thành thật ngồi xuống.
"Ăn cơm!" Yến Tam Hợp một tay bưng bát, một tay cầm lấy đũa.
Thang Viên quay mặt đi, khẽ lắc đầu, nén nước mắt vào.
Nàng sống trên đời mười sáu tuổi, đây là lần đầu tiên ngồi ở trên ghế tốt như vậy, lại còn được ăn cơm ngon như vậy.
......
Một bữa cơm, Thang Viên ăn đến kinh hồn bạt vía.
Nàng thấy Yến Tam Hợp dùng hết thì vội vàng đặt đũa xuống, đứng dậy nói: "Trong viện này có một vườn hoa nhỏ, nếu cô nương muốn tiêu hóa thì có thể đi dạo một lát."
"Ừ!" Yến Tam Hợp thản nhiên nói: "Đúng rồi, đừng mở miệng ra là nô tỳ như thế, ta không thích nghe."
Tay Thang Viên đang thu dọn bát đũa run lên, biểu cảm trên mặt như nứt ra.
Yến Tam Hợp tự đi đến tiểu hoa viên.
Trong vườn nhỏ trồng mấy cây hoa mai, mấy ngày trước mưa gió mạnh làm hoa rơi đầy đất.
Yến Tam Hợp có hơi hốt hoảng, không hiểu sao nàng lại nghĩ đến cảnh trong mơ kia, lông mày nhíu chặt lại buông ra.
"Ông có gặp họ ở trên kia không?"
"Bọn họ đều ổn chứ?"
Tâm ma hóa xong, con lại mơ thấy một ít chuyện trước kia.
Con có phụ thân mẫu thân, còn có một người hay ức hiếp con, lại hay dỗ dành con.
Con ở lại kinh thành là vì hóa giải tâm ma kế tiếp, ở lại Tạ gia là sợ nha đầu kia tìm không thấy con.
Con không ngờ ông lại báo mộng cho Tạ Đạo Chi, bọn họ nói ông đã buông xuống, con nghĩ ông không phải buông xuống, mà là đã quên đi rồi.
Quên đi rất tốt, như vậy sẽ không thấy mệt mỏi nữa.
Giọng của Yến Tam Hợp càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp.
Ở chốn suối vàng tổ phụ hãy uống một chén canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, rồi kiếp sau phải đầu thai vào một gia đình tốt, và tìm một nữ nhân thật lòng với người nhé.