Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 119: Ngô thị
Trân tỷ không con cái, không người thân thích, chỉ thay quần áo mới, mua cỗ quan tài, mời người trong thôn gác đêm ba ngày, rồi chôn ở phần mộ tổ tiên Hồ gia, là coi như xong việc.
Tạ Tri phi mệnh Chu Thanh đưa cho người làm việc một trăm lượng bạc, dặn dò hắn phải làm hậu sự cho Trân tỷ phong phong quang quang.
Sắp xếp thỏa đáng, Tạ Tri Phi đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, Bùi Tiếu, nói ba chữ như sấm bên tai kia.
Yến Tam Hợp nhíu mày.
Chân trước vừa nhắc tới Ngô Quan Nguyệt, chân sau tâm ma của Quý lão phu nhân đã có liên quan.
Quả nhiên đúng như lời Trân tỷ nói, đây đúng là duyên phận cứt chó!
Bùi Tiếu vội hỏi: "Yến Tam Hợp, tiếp theo làm sao bây giờ?"
Yến Tam Hợp im lặng.
Yến Tam Hợp im lặng có rất nhiều nguyên
"Ta nằm mơ cũng không có nghĩ tới tâm ma của lão phu nhân lại liên quan đến Ngô Quan Nguyệt?Người này là đã chết, hay là còn sống?"
Yến Tam Hợp hơi ngửa đầu, nhìn về phía Bùi Tiếu đang bất đắc dĩ.
Bùi Tiếu không rõ nàng có ý gì, dùng ánh mắt đi hỏi Tạ Tri Phi.
Thần sắc Tạ Tri Phi ảm đạm.
"Sau khi vụ án Trịnh gia xảy ra, Cẩm Y Vệ và Đại Tề đều đang tìm tung tích phụ tử Ngô Quan Nguyệt, nhưng đến nay vẫn không thu hoạch được gì."
Người mà Cẩm Y Vệ còn tìm không thấy thì chỉ dựa vào mấy người chúng ta...
Bùi Tiếu chợt thấy sụp đổ.
"Yến Tam Hợp, có phải nếu không tìm thấy Ngô Quan Nguyệt, thì tâm ma của bà ngoại ta không có cách hóa giải không?"
"Tâm ma của lão phu nhân là Hắc Đản, Hắc Đản là do bà và Ngô Quan Nguyệt cùng cứu, xem như tín vật đính ước."
"Hai người là thanh mai trúc mã, lại vì thân phận địa vị khác biệt mà tiếc nuối cả đời..." Yến Tam Hợp bình tĩnh phân tích.
"Trước mắt xem ra tâm ma của lão phu nhân có thực là liên quan với Ngô Quan Nguyệt không đã, nếu như tìm không thấy hắn thì cũng chẳng tìm được người đốt hương, tâm ma cũng khó mà hóa giải được."
Chết rồi, chết mất thôi.
Bùi Tiếu buồn bã: "Con bà nó chứ sao lại bế tắc thế này!"
Nút thắt còn có thể dùng kéo cắt ra, đây là ngõ cụt, là đường cùng.
"Tạ Ngũ Thập, con bà nó ngươi có thể nói lời gì an ủi ta một chút hay không."
Bùi Tiếu gần như muốn sụp đổ.
"Không thể."
Tạ Tri Phi cười gằn: "Bản lĩnh Cẩm Y Vệ, Minh Đình ngươi hẳn cũng biết rồi đấy, hơn nữa mạng lưới tin tức của bọn họ con trải rộng khắp thiên hạ, đương nhiên còn có một khả năng."
Bùi Tiếu: "Khả năng gì?"
Tạ Tri Phi gằn từng chữ: "Người chết rồi không thể tìm thấy."
Đã chết ư?
Vậy nói cách khác, bọn họ chịu khổ suốt một đường này coi như bỏ rồi sao?
Vậy nói cách khác, chuyện xui xẻo của Quý gia không chỉ dừng lại ở việc xét nhà ngồi tù, về sau còn có thể không ngừng xảy ra nữa?
Nói cách khác, quan tài của bà ngoại không khép lại, không đầu thai được, mãi mãi chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ?
Bùi Tiếu sững sờ nhìn Tạ Tri Phi, muôn vàn tư vị xông lên đầu.
Hắn thấy không chịu được nổi, dứt khoát ngồi xuống đất, trán chống đầu gối, khẽ giọng nức nở.
"Con bà nó, đều là chuyện gì thế này... hu hu hu!"
"Bùi Minh Đình, ngươi có còn là nam nhi không?"
Bùi Minh Đình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp, cả giận nói: "Ngươi lại dùng từ hổ báo gì nữa thế?"
"Là nam nhi thì đứng lên cho ta." Yến Tam Hợp cười gằn nói: "Ngô Quan Nguyệ nếu chết thì không có con gái gì sao, không có con cái thì chẳng lẽ không có cháu chắt?"
Bùi Tiếu khịt mũi nói: "Lỡ như hắn đoạn tử tuyệt tôn thì sao?"
"Đến lúc đó ngươi khóc cũng không muộn."
Ai nói ta khóc, tiểu gia ta là khổ sở trong lòng.
"Không đúng, ý của ngươi là..."
Bùi Tiếu vội đứng bật dậy: "... Còn có hi vọng ư?"
"Không có hy vọng, cũng phải tìm ra hy vọng."
Yến Tam Hợp xoay người, ánh mắt nhìn về phía Lý Bất Ngôn không biết khi nào đã trở về.
Lý Bất Ngôn lắc đầu: "Tiểu thư, ta đã đi hỏi từng nhà rồi, không có manh mối gì cả."
Yến Tam Hợp suy nghĩ một lát: "Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ."
Ba người đồng loạt nhìn về phía nàng.
Lát nữa bảo Hồ Dũng tìm thuyền, chèo qua bờ bên kia, ba người các ngươi chia nhau hỏi thăm chuyện lúc trước của Ngô Quan Nguyệt.
Yến Tam Hợp: "Hắn là loạn thần tặc tử, hỏi thăm không dễ dàng, các ngươi chỉ cần dùng tiền thì có thể sai khiến ma quỷ."
"Vâng!"
"Vậy còn chúng ta?" Tạ Tri Phi:" Chúng ta làm gì?"
Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn Bùi Tiếu một cái: "Ta cần các ngươi giúp ta suy nghĩ một chút."
"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi do dự một lát: "Bây giờ làm những việc này còn hữu dụng không?"
"Có tác dụng hay không thì làm rồi hãy nói."
Yến Tam Hợp ánh mắt nhìn về phía Chu Thanh: "Đều đói bụng rồi phải không, mời thôn dân ăn mấy chén mì, cho Bùi đại nhân ăn mì, úp thêm quả trứng gà."
"Tại sao phải cho úp trứng gà cho ta?"
Bùi đại nhân mặc dù bị đả kích, nhưng cũng không muốn biến thành đặc biệt.
Yến Tam Hợp: "Bổ óc cho ngươi."
Ý là nói hắn ngu phải không?
"Ngươi..." Bùi đại nhân giận tím mặt.
Yến Tam Hợp coi như không thấy, kéo Lý Bất Ngôn xoay người rời đi.
Tạ Tri Phi nhìn Bùi đại nhân đang nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng nhếch lên.
Tên ngốc này!
Mỗi một lời của nàng đều là đang trấn an ngươi đó, đồ ngốc!
......
Một bát mì, sột soạt vài cái là ăn xong.
Ba người Lý Bất Ngôn đặt bát xuống, đi ra bờ sông kiếm thuyền.
Yến Tam Hợp là người ăn xong cuối cùng, dùng khăn lau miệng, xách một cái ghế trúc ngồi xuống dưới bóng cây, khom lưng nhặt một cành cây nhỏ lên, viết ba chữ lên mặt đất...
Ngô Quan Nguyệt.
Tạ Tri Phi khoanh tay tựa vào cây, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chữ trước, rồi lại nhìn người viết chữ, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Cần chúng ta giúp ngươi suy nghĩ chuyện gì."
"Tam gia hiểu rõ chuyện Đại Tề như lòng bàn tay, còn về Ngô Quan Nguyệt thì sao?"
"Ngươi muốn biết cái gì?"
Yến Tam Hợp ngẩn người, giương mắt nhìn hắn.
Đúng lúc này, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lá cây rơi xuống, có một luồng sáng phủ lên gương mặt Tạ tam gia, dưới ánh sáng, đôi mắt hoa đào kia rủ xuống.
Dáng vẻ này... Khó trách Trân tỷ lại thèm thuồng.
Yến Tam Hợp dời tầm mắt: "Tất cả mọi thứ."
"Nhắc tới Ngô Quan Nguyệt, không thể không nhắc tới vương thất Đại Tề quốc." Tạ Tri Phi dừng lời: "Nước Đại Tề rất nhỏ, chỉ có mấy châu mấy phủ. Chính vì nhỏ, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào nước lớn hơn. Ai làm vua, phải xem ý của hoàng đế đại quốc. Đại quốc thay đổi triều đại, Đại Tề cũng thay đổi triều đại theo."
Yến Tam Hợp nghe đến đó, khẽ nhíu mày.
"Trước vương triều Trần thị là Lý Thị. Hoàng đế họ Lý tuổi đã già, nội loạn liên tục, quyền lực triều chính dần rơi vào trong tay Trần thị."
Tạ Tri Phi: "Trần thị vì thay thế Lý thị mà phát động chính biến, thành lập Trần triều."
"Như vậy." Yến Tam Hợp: "Trần thị thay thế Lý thị đồng thời, có phải cũng là thời điểm nước Đại Hoa chúng ta thay thế tiền triều?"
Đồng tử Tạ Tri Phi co rút.
Yến Tam Hợp: "Chính ngươi nói, đại quốc thay đổi triều đại, Đại Tề cũng sẽ thay đổi."
Tạ Tri Phi khó khăn gật đầu.
"Sau đó thì sao?'
"Đánh giang sơn dễ, giữ giang sơn khó."
Sau khi người họ Trần ngồi vững giang sơn thì bắt đầu hưởng lạc, hơn nữa lũ lụt liên tục mấy năm, dân chúng đã có vài phần oán hận.
Tạ Tri Phi: "Mẫu thân Ngô Quan Nguyệt là trưởng công chúa, em gái ruột của Trần vương, nàng bị người Trần gia giật dây, gả cho Ngô gia."
"Ngô gia này có gì đặc biệt?"
"Trước vương triều Lý thị, chính là Ngô thị. Tổ tiên Ngô thị cũng từng làm hoàng đế, huyết mạch cực kỳ cao quý, chỉ là sau khi thay đổi triều đại thì xuống dốc."
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 119: Ngô thị
Trân tỷ không con cái, không người thân thích, chỉ thay quần áo mới, mua cỗ quan tài, mời người trong thôn gác đêm ba ngày, rồi chôn ở phần mộ tổ tiên Hồ gia, là coi như xong việc.
Tạ Tri phi mệnh Chu Thanh đưa cho người làm việc một trăm lượng bạc, dặn dò hắn phải làm hậu sự cho Trân tỷ phong phong quang quang.
Sắp xếp thỏa đáng, Tạ Tri Phi đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, Bùi Tiếu, nói ba chữ như sấm bên tai kia.
Yến Tam Hợp nhíu mày.
Chân trước vừa nhắc tới Ngô Quan Nguyệt, chân sau tâm ma của Quý lão phu nhân đã có liên quan.
Quả nhiên đúng như lời Trân tỷ nói, đây đúng là duyên phận cứt chó!
Bùi Tiếu vội hỏi: "Yến Tam Hợp, tiếp theo làm sao bây giờ?"
Yến Tam Hợp im lặng.
Yến Tam Hợp im lặng có rất nhiều nguyên
"Ta nằm mơ cũng không có nghĩ tới tâm ma của lão phu nhân lại liên quan đến Ngô Quan Nguyệt?Người này là đã chết, hay là còn sống?"
Yến Tam Hợp hơi ngửa đầu, nhìn về phía Bùi Tiếu đang bất đắc dĩ.
Bùi Tiếu không rõ nàng có ý gì, dùng ánh mắt đi hỏi Tạ Tri Phi.
Thần sắc Tạ Tri Phi ảm đạm.
"Sau khi vụ án Trịnh gia xảy ra, Cẩm Y Vệ và Đại Tề đều đang tìm tung tích phụ tử Ngô Quan Nguyệt, nhưng đến nay vẫn không thu hoạch được gì."
Người mà Cẩm Y Vệ còn tìm không thấy thì chỉ dựa vào mấy người chúng ta...
Bùi Tiếu chợt thấy sụp đổ.
"Yến Tam Hợp, có phải nếu không tìm thấy Ngô Quan Nguyệt, thì tâm ma của bà ngoại ta không có cách hóa giải không?"
"Tâm ma của lão phu nhân là Hắc Đản, Hắc Đản là do bà và Ngô Quan Nguyệt cùng cứu, xem như tín vật đính ước."
"Hai người là thanh mai trúc mã, lại vì thân phận địa vị khác biệt mà tiếc nuối cả đời..." Yến Tam Hợp bình tĩnh phân tích.
"Trước mắt xem ra tâm ma của lão phu nhân có thực là liên quan với Ngô Quan Nguyệt không đã, nếu như tìm không thấy hắn thì cũng chẳng tìm được người đốt hương, tâm ma cũng khó mà hóa giải được."
Chết rồi, chết mất thôi.
Bùi Tiếu buồn bã: "Con bà nó chứ sao lại bế tắc thế này!"
Nút thắt còn có thể dùng kéo cắt ra, đây là ngõ cụt, là đường cùng.
"Tạ Ngũ Thập, con bà nó ngươi có thể nói lời gì an ủi ta một chút hay không."
Bùi Tiếu gần như muốn sụp đổ.
"Không thể."
Tạ Tri Phi cười gằn: "Bản lĩnh Cẩm Y Vệ, Minh Đình ngươi hẳn cũng biết rồi đấy, hơn nữa mạng lưới tin tức của bọn họ con trải rộng khắp thiên hạ, đương nhiên còn có một khả năng."
Bùi Tiếu: "Khả năng gì?"
Tạ Tri Phi gằn từng chữ: "Người chết rồi không thể tìm thấy."
Đã chết ư?
Vậy nói cách khác, bọn họ chịu khổ suốt một đường này coi như bỏ rồi sao?
Vậy nói cách khác, chuyện xui xẻo của Quý gia không chỉ dừng lại ở việc xét nhà ngồi tù, về sau còn có thể không ngừng xảy ra nữa?
Nói cách khác, quan tài của bà ngoại không khép lại, không đầu thai được, mãi mãi chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ?
Bùi Tiếu sững sờ nhìn Tạ Tri Phi, muôn vàn tư vị xông lên đầu.
Hắn thấy không chịu được nổi, dứt khoát ngồi xuống đất, trán chống đầu gối, khẽ giọng nức nở.
"Con bà nó, đều là chuyện gì thế này... hu hu hu!"
"Bùi Minh Đình, ngươi có còn là nam nhi không?"
Bùi Minh Đình ngẩng đầu trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp, cả giận nói: "Ngươi lại dùng từ hổ báo gì nữa thế?"
"Là nam nhi thì đứng lên cho ta." Yến Tam Hợp cười gằn nói: "Ngô Quan Nguyệ nếu chết thì không có con gái gì sao, không có con cái thì chẳng lẽ không có cháu chắt?"
Bùi Tiếu khịt mũi nói: "Lỡ như hắn đoạn tử tuyệt tôn thì sao?"
"Đến lúc đó ngươi khóc cũng không muộn."
Ai nói ta khóc, tiểu gia ta là khổ sở trong lòng.
"Không đúng, ý của ngươi là..."
Bùi Tiếu vội đứng bật dậy: "... Còn có hi vọng ư?"
"Không có hy vọng, cũng phải tìm ra hy vọng."
Yến Tam Hợp xoay người, ánh mắt nhìn về phía Lý Bất Ngôn không biết khi nào đã trở về.
Lý Bất Ngôn lắc đầu: "Tiểu thư, ta đã đi hỏi từng nhà rồi, không có manh mối gì cả."
Yến Tam Hợp suy nghĩ một lát: "Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ."
Ba người đồng loạt nhìn về phía nàng.
Lát nữa bảo Hồ Dũng tìm thuyền, chèo qua bờ bên kia, ba người các ngươi chia nhau hỏi thăm chuyện lúc trước của Ngô Quan Nguyệt.
Yến Tam Hợp: "Hắn là loạn thần tặc tử, hỏi thăm không dễ dàng, các ngươi chỉ cần dùng tiền thì có thể sai khiến ma quỷ."
"Vâng!"
"Vậy còn chúng ta?" Tạ Tri Phi:" Chúng ta làm gì?"
Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn Bùi Tiếu một cái: "Ta cần các ngươi giúp ta suy nghĩ một chút."
"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi do dự một lát: "Bây giờ làm những việc này còn hữu dụng không?"
"Có tác dụng hay không thì làm rồi hãy nói."
Yến Tam Hợp ánh mắt nhìn về phía Chu Thanh: "Đều đói bụng rồi phải không, mời thôn dân ăn mấy chén mì, cho Bùi đại nhân ăn mì, úp thêm quả trứng gà."
"Tại sao phải cho úp trứng gà cho ta?"
Bùi đại nhân mặc dù bị đả kích, nhưng cũng không muốn biến thành đặc biệt.
Yến Tam Hợp: "Bổ óc cho ngươi."
Ý là nói hắn ngu phải không?
"Ngươi..." Bùi đại nhân giận tím mặt.
Yến Tam Hợp coi như không thấy, kéo Lý Bất Ngôn xoay người rời đi.
Tạ Tri Phi nhìn Bùi đại nhân đang nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng nhếch lên.
Tên ngốc này!
Mỗi một lời của nàng đều là đang trấn an ngươi đó, đồ ngốc!
......
Một bát mì, sột soạt vài cái là ăn xong.
Ba người Lý Bất Ngôn đặt bát xuống, đi ra bờ sông kiếm thuyền.
Yến Tam Hợp là người ăn xong cuối cùng, dùng khăn lau miệng, xách một cái ghế trúc ngồi xuống dưới bóng cây, khom lưng nhặt một cành cây nhỏ lên, viết ba chữ lên mặt đất...
Ngô Quan Nguyệt.
Tạ Tri Phi khoanh tay tựa vào cây, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chữ trước, rồi lại nhìn người viết chữ, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Cần chúng ta giúp ngươi suy nghĩ chuyện gì."
"Tam gia hiểu rõ chuyện Đại Tề như lòng bàn tay, còn về Ngô Quan Nguyệt thì sao?"
"Ngươi muốn biết cái gì?"
Yến Tam Hợp ngẩn người, giương mắt nhìn hắn.
Đúng lúc này, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lá cây rơi xuống, có một luồng sáng phủ lên gương mặt Tạ tam gia, dưới ánh sáng, đôi mắt hoa đào kia rủ xuống.
Dáng vẻ này... Khó trách Trân tỷ lại thèm thuồng.
Yến Tam Hợp dời tầm mắt: "Tất cả mọi thứ."
"Nhắc tới Ngô Quan Nguyệt, không thể không nhắc tới vương thất Đại Tề quốc." Tạ Tri Phi dừng lời: "Nước Đại Tề rất nhỏ, chỉ có mấy châu mấy phủ. Chính vì nhỏ, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào nước lớn hơn. Ai làm vua, phải xem ý của hoàng đế đại quốc. Đại quốc thay đổi triều đại, Đại Tề cũng thay đổi triều đại theo."
Yến Tam Hợp nghe đến đó, khẽ nhíu mày.
"Trước vương triều Trần thị là Lý Thị. Hoàng đế họ Lý tuổi đã già, nội loạn liên tục, quyền lực triều chính dần rơi vào trong tay Trần thị."
Tạ Tri Phi: "Trần thị vì thay thế Lý thị mà phát động chính biến, thành lập Trần triều."
"Như vậy." Yến Tam Hợp: "Trần thị thay thế Lý thị đồng thời, có phải cũng là thời điểm nước Đại Hoa chúng ta thay thế tiền triều?"
Đồng tử Tạ Tri Phi co rút.
Yến Tam Hợp: "Chính ngươi nói, đại quốc thay đổi triều đại, Đại Tề cũng sẽ thay đổi."
Tạ Tri Phi khó khăn gật đầu.
"Sau đó thì sao?'
"Đánh giang sơn dễ, giữ giang sơn khó."
Sau khi người họ Trần ngồi vững giang sơn thì bắt đầu hưởng lạc, hơn nữa lũ lụt liên tục mấy năm, dân chúng đã có vài phần oán hận.
Tạ Tri Phi: "Mẫu thân Ngô Quan Nguyệt là trưởng công chúa, em gái ruột của Trần vương, nàng bị người Trần gia giật dây, gả cho Ngô gia."
"Ngô gia này có gì đặc biệt?"
"Trước vương triều Lý thị, chính là Ngô thị. Tổ tiên Ngô thị cũng từng làm hoàng đế, huyết mạch cực kỳ cao quý, chỉ là sau khi thay đổi triều đại thì xuống dốc."