Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 30: Nguy Hiểm
Khi những chuyện cũ này xảy ra, Yến Tam Hợp còn chưa sinh ra, mấy chuyện này là phụ thân nói cho nàng nghe.
Chưa bao giờ nghe được một lời nào trong miệng tổ phụ.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Yến Tam Hợp có thể tưởng tượng ra được lúc từng phong thư truyền đến tổ phụ, người đã đau lòng đến mức nào.
Nhưng ông không ngã xuống, ông còn có thể đọc sách, còn có thể vẽ tranh, còn có thể đặt dấu chân mình khắp núi non nước phủ Vân Nam.
Bởi vậy có thể thấy được, khúc mắc trong lòng ông không phải là bọn họ.
Không phải bọn họ, thì sẽ là ai?
Có phải là môn khách tiểu nhân khiến Yến gia bị tịch thu kia hay không.
Nhưng nếu là hắn thì có gì mà khó mở miệng?
Mối thù này rõ ràng bày ở trên ngực Yến gia và tổ phụ mà.
Lần đầu tiên trong đời Yến Tam Hợp cảm nhận được cái ông lão hòa ái dễ gần kia, thực ra vẫn luôn cách mình mười vạn tám ngàn lớp suy nghĩ.
Một ngàn lớp bí mật.
Ông ơi, bí mật thật sự của ông là gì thế?
Tạ Tri Phi cũng không đi xa, khoanh tay dựa vào tường nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp cách đó không xa.
Nàng ta cứ ngồi dựa vào tường như vậy, gió đêm thổi bay vạt áo mỏng manh của nàng, thế nhưng nàng lại không vì gió lạnh mà run rẩy.
Tại sao?
Tạ tam gia nhìn đến ngây người.
Cô nương này là bị thiếu dây thần kinh lạnh hay sao? Sao nàng lại không cảm thấy lạnh chứ?
*
Tạ phủ.
Thái y vừa đi, Tạ Đạo Chi đã nằm không yên, giãy dụa từ trên giường bò dậy.
Tạ tổng quản bước lên đỡ lấy: "Lão gia?"
Tạ Đạo Chi đẩy tay hắn ra, suy yếu nói: "Đại gia đã trở lại chưa?"
"Vừa mới hồi phủ ạ."
"Kêu hắn lại đây."
"Vâng!"
Một lát sau, Tạ Nhi Lập đứng trước mặt Tạ Đạo Chi.
"Phụ thân?"
"Con kêu lão tam đi theo hả?"
"Vâng."
Tạ Đạo Chi chần chờ một lát rồi nói: "Chỉ để lão tam đi theo còn chưa đủ, nhà chúng ta cũng phải làm gì đó, nếu không..."
Tạ Nhi Lập nghĩ đến chuyện của Quý gia: "Phụ thân, vậy phải làm gì ạ?"
"Chưa nghĩ ra." Tạ Đạo Chi vùi mặt vào lòng bàn tay: "Đầu óc ta rối tung lên rồi."
Phụ thân đừng nóng vội, việc đã thế rồi thì chúng ta phải nhìn về phía trước.
Tạ Nhi Lập an ủi: "Ngày mai còn phải nên triều sớm, người cứ..."
"Không hay rồi, lão gia." Tạ tổng quản đột nhiên đẩy cửa đi vào: "Lão thái thái nổi sốt rồi?"
Tạ Nhi Lập chấn động: "Bùi thái y đâu?"
"Đã đi rồi."
"Sao đột nhiên lại nổi sốt vậy? Không phải lúc này còn khỏe khoắn lắm sao."
Tạ Đạo Nhất vỗ mép giường: "Cầm thiếp mời Bùi thái y đến."
Tạ tổng quản: "Vâng!"
"Phụ thân nghỉ ngơi trước, con đến chỗ lão thái thái xem thử."
"Lão đại!" Tạ Đạo Chi nắm lấy tay con trai, sắc mặt trắng bệch: "Con nói xem, có phải là báo ứng tới rồi hay không?"
Xương sống Tạ Nhi Lập chợt lạnh đi: "Chắc không sao đâu, không phải còn mấy ngày sao."
"Mấy chuyện quỷ thần này không có gì chắc chắn cả." Tạ Đạo Chi hữu khí vô lực: "Lỡ như nó đến sớm hơn thì sao?
Tạ Nhi Lập: "..."
Ước chừng qua một hồi lâu, phụ thân hai người đều không có mở miệng nói chuyện, bọn họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của người đối diện.
*
Ánh nắng ban mai lộ ra từng chút một.
Yến Tam Hợp xoa xoa bàn chân tê dại, chờ hết tê thì mới đi ra khỏi con ngõ nhỏ đó.
Cửa thành còn chưa mở, nhưng xe ngựa ra khỏi thành đã bắt đầu xếp hàng.
Nàng đứng ở phía sau đội người đó.
Cách đó không xa, Tạ Tri Phi vuốt cằm: "Các ngươi nói xem, mặt Tam gia ta nên dày hơn một chút, hay là chơi chút mưu kế nhỉ?"
Vẻ mặt Chu Thanh kiêu "Gia, ngài tha cho ta đi".
Đinh Nhất nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Hay là dùng mưu kế đi, da mặt gia cũng đủ dày rồi, không phải vẫn vô dụng đó sao!"
Tạ tam gia gõ lên đầu Đinh Nhất mấy cái, quay đầu nói với Chu Thanh: "Trừ lương một tháng của hắn."
Chu Thanh: "Vâng."
Đinh Nhất: "..."
Tạ tam gia không nhìn khuôn mặt khổ sở của Đinh Nhất mà đi lên phía trước, vừa liếc mắt đã thấy Tạ tổng quản bước hai cái chân mập mạp chạy thẳng về phía hắn.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn biến sắc.
Tạ tổng quản hoảng loạn: "Tam gia, lão thái thái trở về thì lập tức ngã bệnh, Bùi thái y nói là vô cùng nguy hiểm."
"Nguy hiểm thế nào?"
"Bùi thái y nho nhã nói một đống gì đó ta nghe không rõ, đại gia bảo Tam gia người tranh thủ một chút."
Trái tim Tạ tam gia nhảy dựng: "Ý của ngươi là..."
Tạ tổng quản gật gật đầu.
Tạ Tri Phi lập tức sững sờ tại chỗ, mặt tối lại, hình như sự xui xẻo của Quý gia bắt đầu xảy ra trong nhà hắn rồi.
"Đại gia còn nói gì nữa?"
"Đại gia bảo Tam gia phải chú ý cẩn thận."
Tạ Tri Phi mở mắt, quyết định thật nhanh: "Chu Thanh, Đinh Nhất?"
Hai người bước lên phía trước: "Gia?"
Tạ Tri Phi: "Chuẩn bị xuất phát."
Đinh Nhất Thủ chỉ về phía bóng lưng Yến Tam Hợp: "Vậy nàng ấy thì sao?"
"Không phải ngươi bảo dùng mưu kế sao?" Tạ Tri Phi: "Gia nghe lời ngươi."
Đinh Nhất: "..."
Đinh Nhất: Vậy lương tháng của ta có bị trừ không?
Tạ Tri Phi bước nhanh tới trước mặt Yến Tam Hợp, móc lệnh bài ra đi về phía trước.
"Binh mã ti Ngũ Thành phá án." Giọng nói của hắn tuy khàn khàn, nhưng toàn bộ người ở cửa thành lại nghe rất rõ ràng.
"Yến Tam Hợp, ngươi theo ta đi một chuyến đi."
"..."
Yến Tam Hợp sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, thì cánh tay đã bị một bàn tay lớn túm lấy.
"Đắc tội rồi!" Nói rồi Tạ Tri Phi kéo người ra khỏi đội ngũ, kéo thẳng đến cửa thành, lại giơ lệnh bài với thị vệ giữ thành.
Những người đó vừa thấy là Tam gia Tạ phủ thì vội vàng mở cửa Chu Môn vừa dày vừa nặng ra.
Chu Thanh đánh xe ngựa xuyên qua cửa thành, sau lại ghìm chặt dây cương dừng ở ven đường.
Tạ Tri Phi chỉ chiếc xe: "Lên xe."
Yến Tam Hợp không nhúc nhích, cúi đầu nhìn móng vuốt quỷ trên cánh tay, ánh mắt biến thành hình móc câu.
"Gấp như thế, hẳn là Tạ gia các ngươi có người đã xảy ra chuyện rồi nhỉ?"
Vốn Tạ tam gia còn nửa tin nửa ngờ với chuyện lão tổ tông ngã bệnh, còn thầm nghỉ chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng vừa nghe nàng nói như thế, Tam gia suýt nữa thì chửi đổng lên.
May sao hắn kịp thời kéo sự xúc động lại, cố gắng bình tĩnh nói: "Được đấy, đúng là liệu sự như thần!"
Yến Tam Hợp ngẩn ra.
Nàng vốn là muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao mà Tam gia Tạ phủ lại sốt ruột như thế, bèn tùy tiện nói một câu, thế mà lại đúng thật luôn.
"Vẫn chưa tới thời gian, không liên quan tới tổ phụ."
"Sao ngươi chắc chắn thế, ngươi có phải cao nhân kia đâu?"
Yến Tam Hợp nhìn hắn không nói lời nào.
Tạ Tri Phi lúc này mới ý thức được mình đã nói một câu rất ngu xuẩn.
Yến Tam Hợp là cháu gái ruột của Yến Hành, nhưng nàng ta đâu có gặp xui xẻo, còn vênh váo hung hăng nói chuyện với hắn, làm gì đến lượt Tạ gia chứ!"
"Dù có liên quan hay không thì việc này cùng sắp xảy ra rồi."
"Ta biết ngươi không muốn gặp người Tạ gia, nhưng bây giờ ngươi cũng thấy đó, ta có chức quan trong người, đoạn đường này có ta đi theo thì bớt được rất nhiều việc.Quan trọng hơn là...." Tạ Tri Phi chậm rãi nói: "Ngươi họ Yến, theo lý người xui xẻo đầu tiên nên là ngươi, xui xẻo thế nào chẳng lẽ ngươi không sợ ư?"
Yến Tam Hợp: "..."
"Nhìn ra được, tình cảm ông cháu của các ngươi không giống bình thường, tự ngươi ngẫm lại đi, ngươi thật sự muốn ông ấy nằm ở trong quan tài rồi cũng thấy không yên ổn sao!"
Yến Tam Hợp: "..."
"Như vậy đi, ta cho ngươi hai lựa chọn, ngươi tự leo lên xe, hoặc là... ta trói ngươi lên xe." Tạ Tri Phi mỉm cười, đôi mắt đào hoa bay vút lên. Nhưng lời nói ra đều cực kỳ sắc bén.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 30: Nguy Hiểm
Khi những chuyện cũ này xảy ra, Yến Tam Hợp còn chưa sinh ra, mấy chuyện này là phụ thân nói cho nàng nghe.
Chưa bao giờ nghe được một lời nào trong miệng tổ phụ.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Yến Tam Hợp có thể tưởng tượng ra được lúc từng phong thư truyền đến tổ phụ, người đã đau lòng đến mức nào.
Nhưng ông không ngã xuống, ông còn có thể đọc sách, còn có thể vẽ tranh, còn có thể đặt dấu chân mình khắp núi non nước phủ Vân Nam.
Bởi vậy có thể thấy được, khúc mắc trong lòng ông không phải là bọn họ.
Không phải bọn họ, thì sẽ là ai?
Có phải là môn khách tiểu nhân khiến Yến gia bị tịch thu kia hay không.
Nhưng nếu là hắn thì có gì mà khó mở miệng?
Mối thù này rõ ràng bày ở trên ngực Yến gia và tổ phụ mà.
Lần đầu tiên trong đời Yến Tam Hợp cảm nhận được cái ông lão hòa ái dễ gần kia, thực ra vẫn luôn cách mình mười vạn tám ngàn lớp suy nghĩ.
Một ngàn lớp bí mật.
Ông ơi, bí mật thật sự của ông là gì thế?
Tạ Tri Phi cũng không đi xa, khoanh tay dựa vào tường nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp cách đó không xa.
Nàng ta cứ ngồi dựa vào tường như vậy, gió đêm thổi bay vạt áo mỏng manh của nàng, thế nhưng nàng lại không vì gió lạnh mà run rẩy.
Tại sao?
Tạ tam gia nhìn đến ngây người.
Cô nương này là bị thiếu dây thần kinh lạnh hay sao? Sao nàng lại không cảm thấy lạnh chứ?
*
Tạ phủ.
Thái y vừa đi, Tạ Đạo Chi đã nằm không yên, giãy dụa từ trên giường bò dậy.
Tạ tổng quản bước lên đỡ lấy: "Lão gia?"
Tạ Đạo Chi đẩy tay hắn ra, suy yếu nói: "Đại gia đã trở lại chưa?"
"Vừa mới hồi phủ ạ."
"Kêu hắn lại đây."
"Vâng!"
Một lát sau, Tạ Nhi Lập đứng trước mặt Tạ Đạo Chi.
"Phụ thân?"
"Con kêu lão tam đi theo hả?"
"Vâng."
Tạ Đạo Chi chần chờ một lát rồi nói: "Chỉ để lão tam đi theo còn chưa đủ, nhà chúng ta cũng phải làm gì đó, nếu không..."
Tạ Nhi Lập nghĩ đến chuyện của Quý gia: "Phụ thân, vậy phải làm gì ạ?"
"Chưa nghĩ ra." Tạ Đạo Chi vùi mặt vào lòng bàn tay: "Đầu óc ta rối tung lên rồi."
Phụ thân đừng nóng vội, việc đã thế rồi thì chúng ta phải nhìn về phía trước.
Tạ Nhi Lập an ủi: "Ngày mai còn phải nên triều sớm, người cứ..."
"Không hay rồi, lão gia." Tạ tổng quản đột nhiên đẩy cửa đi vào: "Lão thái thái nổi sốt rồi?"
Tạ Nhi Lập chấn động: "Bùi thái y đâu?"
"Đã đi rồi."
"Sao đột nhiên lại nổi sốt vậy? Không phải lúc này còn khỏe khoắn lắm sao."
Tạ Đạo Nhất vỗ mép giường: "Cầm thiếp mời Bùi thái y đến."
Tạ tổng quản: "Vâng!"
"Phụ thân nghỉ ngơi trước, con đến chỗ lão thái thái xem thử."
"Lão đại!" Tạ Đạo Chi nắm lấy tay con trai, sắc mặt trắng bệch: "Con nói xem, có phải là báo ứng tới rồi hay không?"
Xương sống Tạ Nhi Lập chợt lạnh đi: "Chắc không sao đâu, không phải còn mấy ngày sao."
"Mấy chuyện quỷ thần này không có gì chắc chắn cả." Tạ Đạo Chi hữu khí vô lực: "Lỡ như nó đến sớm hơn thì sao?
Tạ Nhi Lập: "..."
Ước chừng qua một hồi lâu, phụ thân hai người đều không có mở miệng nói chuyện, bọn họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của người đối diện.
*
Ánh nắng ban mai lộ ra từng chút một.
Yến Tam Hợp xoa xoa bàn chân tê dại, chờ hết tê thì mới đi ra khỏi con ngõ nhỏ đó.
Cửa thành còn chưa mở, nhưng xe ngựa ra khỏi thành đã bắt đầu xếp hàng.
Nàng đứng ở phía sau đội người đó.
Cách đó không xa, Tạ Tri Phi vuốt cằm: "Các ngươi nói xem, mặt Tam gia ta nên dày hơn một chút, hay là chơi chút mưu kế nhỉ?"
Vẻ mặt Chu Thanh kiêu "Gia, ngài tha cho ta đi".
Đinh Nhất nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Hay là dùng mưu kế đi, da mặt gia cũng đủ dày rồi, không phải vẫn vô dụng đó sao!"
Tạ tam gia gõ lên đầu Đinh Nhất mấy cái, quay đầu nói với Chu Thanh: "Trừ lương một tháng của hắn."
Chu Thanh: "Vâng."
Đinh Nhất: "..."
Tạ tam gia không nhìn khuôn mặt khổ sở của Đinh Nhất mà đi lên phía trước, vừa liếc mắt đã thấy Tạ tổng quản bước hai cái chân mập mạp chạy thẳng về phía hắn.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn biến sắc.
Tạ tổng quản hoảng loạn: "Tam gia, lão thái thái trở về thì lập tức ngã bệnh, Bùi thái y nói là vô cùng nguy hiểm."
"Nguy hiểm thế nào?"
"Bùi thái y nho nhã nói một đống gì đó ta nghe không rõ, đại gia bảo Tam gia người tranh thủ một chút."
Trái tim Tạ tam gia nhảy dựng: "Ý của ngươi là..."
Tạ tổng quản gật gật đầu.
Tạ Tri Phi lập tức sững sờ tại chỗ, mặt tối lại, hình như sự xui xẻo của Quý gia bắt đầu xảy ra trong nhà hắn rồi.
"Đại gia còn nói gì nữa?"
"Đại gia bảo Tam gia phải chú ý cẩn thận."
Tạ Tri Phi mở mắt, quyết định thật nhanh: "Chu Thanh, Đinh Nhất?"
Hai người bước lên phía trước: "Gia?"
Tạ Tri Phi: "Chuẩn bị xuất phát."
Đinh Nhất Thủ chỉ về phía bóng lưng Yến Tam Hợp: "Vậy nàng ấy thì sao?"
"Không phải ngươi bảo dùng mưu kế sao?" Tạ Tri Phi: "Gia nghe lời ngươi."
Đinh Nhất: "..."
Đinh Nhất: Vậy lương tháng của ta có bị trừ không?
Tạ Tri Phi bước nhanh tới trước mặt Yến Tam Hợp, móc lệnh bài ra đi về phía trước.
"Binh mã ti Ngũ Thành phá án." Giọng nói của hắn tuy khàn khàn, nhưng toàn bộ người ở cửa thành lại nghe rất rõ ràng.
"Yến Tam Hợp, ngươi theo ta đi một chuyến đi."
"..."
Yến Tam Hợp sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, thì cánh tay đã bị một bàn tay lớn túm lấy.
"Đắc tội rồi!" Nói rồi Tạ Tri Phi kéo người ra khỏi đội ngũ, kéo thẳng đến cửa thành, lại giơ lệnh bài với thị vệ giữ thành.
Những người đó vừa thấy là Tam gia Tạ phủ thì vội vàng mở cửa Chu Môn vừa dày vừa nặng ra.
Chu Thanh đánh xe ngựa xuyên qua cửa thành, sau lại ghìm chặt dây cương dừng ở ven đường.
Tạ Tri Phi chỉ chiếc xe: "Lên xe."
Yến Tam Hợp không nhúc nhích, cúi đầu nhìn móng vuốt quỷ trên cánh tay, ánh mắt biến thành hình móc câu.
"Gấp như thế, hẳn là Tạ gia các ngươi có người đã xảy ra chuyện rồi nhỉ?"
Vốn Tạ tam gia còn nửa tin nửa ngờ với chuyện lão tổ tông ngã bệnh, còn thầm nghỉ chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng vừa nghe nàng nói như thế, Tam gia suýt nữa thì chửi đổng lên.
May sao hắn kịp thời kéo sự xúc động lại, cố gắng bình tĩnh nói: "Được đấy, đúng là liệu sự như thần!"
Yến Tam Hợp ngẩn ra.
Nàng vốn là muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao mà Tam gia Tạ phủ lại sốt ruột như thế, bèn tùy tiện nói một câu, thế mà lại đúng thật luôn.
"Vẫn chưa tới thời gian, không liên quan tới tổ phụ."
"Sao ngươi chắc chắn thế, ngươi có phải cao nhân kia đâu?"
Yến Tam Hợp nhìn hắn không nói lời nào.
Tạ Tri Phi lúc này mới ý thức được mình đã nói một câu rất ngu xuẩn.
Yến Tam Hợp là cháu gái ruột của Yến Hành, nhưng nàng ta đâu có gặp xui xẻo, còn vênh váo hung hăng nói chuyện với hắn, làm gì đến lượt Tạ gia chứ!"
"Dù có liên quan hay không thì việc này cùng sắp xảy ra rồi."
"Ta biết ngươi không muốn gặp người Tạ gia, nhưng bây giờ ngươi cũng thấy đó, ta có chức quan trong người, đoạn đường này có ta đi theo thì bớt được rất nhiều việc.Quan trọng hơn là...." Tạ Tri Phi chậm rãi nói: "Ngươi họ Yến, theo lý người xui xẻo đầu tiên nên là ngươi, xui xẻo thế nào chẳng lẽ ngươi không sợ ư?"
Yến Tam Hợp: "..."
"Nhìn ra được, tình cảm ông cháu của các ngươi không giống bình thường, tự ngươi ngẫm lại đi, ngươi thật sự muốn ông ấy nằm ở trong quan tài rồi cũng thấy không yên ổn sao!"
Yến Tam Hợp: "..."
"Như vậy đi, ta cho ngươi hai lựa chọn, ngươi tự leo lên xe, hoặc là... ta trói ngươi lên xe." Tạ Tri Phi mỉm cười, đôi mắt đào hoa bay vút lên. Nhưng lời nói ra đều cực kỳ sắc bén.