Khi các thành viên và khách mời của tổ chức Hắc Đạo đang cười nói vui vẻ dưới bầu trời đêm ngập tràn pháo hoa lấp lánh, thì ở cách đó không
xa, có một thiếu nữ tuyệt đẹp đang lặng lẽ dõi theo. Trong mắt thiếu nữ
là những cảm xúc hỗn loạn với cô đơn, ghen tị, khao khát, cũng có cả
kiên quyết pha chút chần chừ.
Có một tiếng thở dài thật nhẹ vang
bên tai nàng, tiếng thở dài của một tinh linh nhỏ bé đang tỏa ra ánh
sáng màu lưu ly trên vai thiếu nữ. Tinh linh nhỏ bé tên là Lưu Ly nói:
“Ngân Hà, ngươi bảo dẫn ta đi giết tên khốn đó, kết quả là ngươi đến chỉ để lẳng lặng ngắm nhìn hắn hay sao?”
Ngân Hà thoáng giật mình, hừ một tiếng rồi nói: “Ai bảo, ngươi không thấy xung quanh hắn có những ai à? Dù ngươi có khả năng giúp ta hòa vào thiên nhiên, nhưng thuật này có thể tránh được khả năng cảm nhận của Thần sao?”
Lưu Ly phì cười.
Ngân Hà hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Lưu Ly đáp: “Lý lẽ thì không sai, nhưng thật ra trong lòng ngươi đã không còn quyết tâm giết hắn.”
Lưu Ly lại thở dài rồi nói tiếp: “Đúng như thánh mẫu nói, thứ khiến thế
giới này sụp đổ là vì tình yêu, kẻ mạnh nhất cũng vì tình yêu mà phải
đấu tranh với chính bản thân mình. Còn ngươi, một cô gái tài giỏi và
kiên cường, chưa từng chịu thua trước bất cứ nghịch cảnh nào, nhưng cuối cùng lại thất bại dễ dàng trong tay của chính mình, chính xác hơn,
ngươi thất bại vì cảm xúc của bản thân.”
Vừa nói, Lưu Ly vừa quay
mặt giấu đi ánh mắt buồn bã, thậm chí có phần bất lực, bất lực vì gần
như nhìn thấy tương lai bi thảm mà Ngân Hà phải chịu, tương lai ấy đến
từ những lời suy đoán của Cửu Thiên Thánh Mẫu Thiên Bất Như Ý.
Lưu Ly nhớ lại một câu nói của thánh mẫu lúc Ngân Hà được đưa về Cửu Thiên
Cung sau khi phản tổ thành công: “Ngân Hà lại mạnh lên, có lẽ, con bé đã thực sự sánh ngang với những thiên tài của Thế Hệ Truyền Thuyết…”
Nói thế nhưng ánh mắt của thánh mẫu lại thoáng buồn và thở dài.
Lưu Ly khi ầy tò mò hỏi: “Ngân Hà mạnh lên là chuyện tốt, sao thánh mẫu lại buồn?”
Thiên Bất Như Ý đáp: “Nếu Ngân Hà càng lúc càng mạnh lên, lại có ta âm thầm
bảo vệ cho đến khi nó vượt qua ta, vậy theo ngươi, trừ khi Tối Thượng
trực tiếp ra tay, còn ai có thể giết chết con bé?”
Lưu Ly suy nghĩ rồi lắc đầu: “Ta không nghĩ được…”
Thánh mẫu đáp: “Con bé có thể giết chính mình.”
Lưu Ly hỏi: “Vì sao? Ngân Hà đâu có bị điên?”
Thánh mẫu đáp: “Nó điên, chỉ là cơn điên ấy còn chưa nặng.”
Lưu Ly liền lo lắng nói: “Vậy thánh mẫu chữa đi.”
Thánh mẫu lắc đầu: “Ta không thể, con bé quá kiên cường nên ta không thể ngăn cản, trừ khi ta giết nó.”
Lưu Ly hoang mang: “Vậy giờ sao? Hay đưa nó vô nhà thương điên, chờ khỏi bệnh rồi đón về?”
Thánh mẫu cười: “Ngươi không hiểu, cơn điên này không thể chữa được, bởi cơn
điên này đến từ cảm xúc của Ngân Hà, cảm xúc này càng lớn mạnh, nó càng
dễ bất chấp tất cả, thậm chí là bất chấp tính mạng. Cơn điên này gọi là
tình yêu.”
Thánh mẫu lại nói: “Cái chết của Ngân Hà có thể giúp
tên nhóc kia phát triển vượt bật, cho nên ta lo rằng, sẽ có một ngày,
con bé kiên cường ấy sẽ chọn cách chết trong tay người nó yêu.”
<!– pc_1 –>
Lưu Ly hỏi: “Vậy sao thánh mẫu không tự tay giết hắn trước để trừ họa?”
Thánh mẫu cười rồi đáp: “Giết hắn? Không chỉ mình Phong Ba muốn làm vậy,
nhưng ngay khi hắn chết, rất có thể năm chị em chúng ta cũng lập tức
tiêu vong…”
Trở lại căn cứ Hắc Đạo, bữa tiệc vẫn đang diễn ra vô
cùng vui vẻ, các bô lão như Long Thiên Đạo, Đạp Đức Cường, Vô Địch, Hồ
Đại Nhật… say bí tỉ đang tranh nhau bàn chuyện thời sự. Hắc Phù Đổng
cùng Độc Hành và Trục Nhật lăng xăng chạy đi khui bia, thêm đá. bọn Đặng Vô Tâm, Vu Sinh, Từ Trần… thì đang chia nhau truy tìm Thâu Thiên,
nguyên nhân là vì Thâu Thiên làm cái chơi lắc bầu cua, thua lớn quá
chung không nổi nên vờ đi tè rồi bỏ trốn. Dương thì ngồi im thin thít,
xung quanh là dàn tình nhân xinh đẹp của hắn đang ríu rít trò truyện,
Dương không dám hó hé vì sợ nói với người này sẽ phật lòng người kia.
Trong bụi chuối có tiếng Thích Đông nghêu ngao hát: “Mộng kiêu sa nơi cung đình xa hoa, ai ru ta lạc chốn hồng trần… Ứ ứ Phẹt…”
Trong thời điểm đó, không chỉ Hắc Đạo, mà khắp các vùng miền trên đất nước,
kể cả vùng trời, vùng lòng đất, cả những linh cảnh đông người cũng đều
ngập trong không khí hân hoan.
Đột nhiên, âm thanh vui vẻ im bặt,
hầu như tất cả sinh vật đều cảm nhận được một chấn động khủng khiếp đang từ lòng đất lan tỏa khắp đất nước.
Động đất?
Rất nhiều
người suy đoán như vậy, nhưng tiếp theo, một âm thanh tựa như mãnh thú
gầm thét vang khắp đất trời, âm thanh này mang theo uy nghiêm khủng
khiếp đến mức gần như tất cả linh thú đều nằm rạp xuống đất, sinh vật
hình người thì run rẩy không thể cử động.
Thân là cựu tộc trưởng Long tộc, Long Thiên Đạo lập tức nhận ra thứ âm thanh khủng khiếp kia là gì: “Long Ngâm!”
Long ngâm, tiếng ngâm của rồng, mang theo uy nghiêm tuyệt đối của chủng loài có thể chất mạnh nhất, tiếng ngâm này phát ra có thể khiến linh hồn các sinh vật nghe thấy lập tức bị chấn nhiếp, thậm chí là tê liệt hoàn
toàn.
Nhưng để tạo ra một tiếng long ngâm vang vọng toàn lãnh thổ đất nước, cần một sức mạnh khủng khiếp bậc nào?
“Là Long Ẩn!” Long Ngạo quả quyết, tuy chưa từng nghe tiếng ngâm của Long
Thần Long Ẩn, nhưng thân là kẻ thân cận với Long Ẩn, Long Ngạo có thể
nghe ra âm thanh này tương đồng với chất giọng của Long Ẩn.
Cùng
lúc đó, đại tư tế Long Phẫn lướt gió bay đến đỉnh Bạch Mã, lão đáp xuống với thân hình tàn tạ, dính đầy thương tích, nhiều vết thương vẫn còn
đang chảy máu.
Đám người Long Thiên Đạo lập tức lo lắng hỏi: “Đại tư tế, xảy ra chuyện gì?”
Long Phẫn thở hổn hển đáp: “Là Long Hán, hắn cùng những tên phản bội dẫn
theo người của Thiên Cơ tập kích Thiên Đạo Thành, định bắt đi rất nhiều
trẻ em của Long tộc và một số tộc phụ thuộc.”
Nghe thế, Long Thiên Đạo và bọn Long Chúc Lôi, Long Ngạo… lập tức đứng dậy, muốn trở về ứng
cứu, nhưng Long Phẫn vội nói tiếp: “Đừng gấp, Thiên Đạo Thành tạm thời
đã an toàn.”
Long Ngạo hỏi: “Là do Long Ẩn?”
Long Phẫn gật
đầu: “Đúng vậy! Long Thần đã kịp thời ngăn cản, định ra tay giết sạch
bọn Long Hán, nhưng sau đó Thiên Cơ Thần Tổ Cao Biền đã mở cổng không
gian đưa bọn chúng về địa bàn Thiên Cơ.”
Cả bọn chưa kịp thở phào thì Long Phẫn nói tiếp: “Sau đó… Long Thần nổi giận xông theo, đòi giết sạch Thiên Cơ…”
Thích Đông đang rặn ị thì nghe được lời Long Phẫn nói, liền há hốc mồm rồi nói: “Thôi toang cái Thiên Cơ rồi! Mô phật!”
Cùng lúc đó, sâu trong lòng đất, tại địa bàn của tổ chức Thiên Cơ.
Một trong những tổ chức hùng mạnh nhất lòng đất giờ đây trở thành một bãi
tan hoang, tất cả kiến trúc đều sụp đổ, hang động khổng lồ nứt vỡ làm
từng mảng đá lớn như những ngọn đồi lần lượt rơi rụng, xác người la liệt khắp nơi, những kẻ mạnh mẽ sống sót thì đang tụm trong một vòng bảo hộ
hình bát quái, ai cũng thương tích đầy mình.
Một con thanh long
khổng lồ ngự trị trên không trung, đôi mắt nó giờ hóa thành đỏ ngầu
trông vô cùng dữ tợn, đối diện, Thiên Cơ Thần Tổ Cao Biền như một chấm
nhỏ so với thanh long, nhưng tuy nhỏ bé, lão vẫn có khả năng tạo ra một
vòng tròn âm dương ngăn cản thanh long.
Nhìn xuống tổ chức do mình ngàn năm gầy dựng giờ đã bị san thành bình địa, Cao Biền giậm tím
người, hướng về phía Long Ẩn quát: “Long Ẩn, ngươi dám ra tay với người
thường, đây là vi phạm…”
Long Ẩn nhớ lại giọng điệu của Dương khi
mắng Long Hán, liền học theo và mắng Cao Biền bằng cái miệng rồng khổng
lồ: “PHẠM CON MẸ MÀY!”
Cao Biền tức phát điên, lão vừa ngăn Long Ẩn vừa nói: “Hỗn láo! Ta sẽ kiện ngươi lên Thần Minh!”
Long Ẩn lại gào lên: “KIỆN CON GÁI MẸ MÀY!”
Cao Biền lúc này tức đến run rẩy, lão vẫn nhẫn nhịn nói: “Khốn kiếp! Chuyện giữa Long Hán và Thiên Đạo Thành là chuyện của Long tộc các ngươi, đã
giận cá chém thớt còn không phân lý lẽ, ngươi xứng là Thần sao?”
“XỨNG HƠN THẰNG CHA MÀY! Trận Hà Thành – Long Thành thì tao không xen vào,
nguyên nhân bởi vì Long Thành sai trước, nhưng chuyện lần này đầu heo
cũng biết hoàn toàn là do Thiên Cơ tụi mày giật dây, tao giết hết Thiên
Cơ của mày đó, mày làm gì được tao?”
Cao Biền nghiến răng tức
giận, có một sự thật là lão sống lâu hơn, cấp độ cũng cao hơn Long Ẩn
rất nhiều, nhưng lại có một bí mật khiến lão không dám sử dụng sức mạnh
thật sự của mình, cho nên dù vẫn mạnh hơn, nhưng lão không thể hoàn toàn ngăn cản Long Ẩn phá hủy Thiên Cơ. Cũng vì biết điều này nên Long Ẩn
không hề sợ Cao Biền, dù biết lão mạnh hơn xa mình.
Cuối cùng, Cao Biền lạnh giọng nói: “Được, đã đến bước này, ta chỉ còn cách dùng vũ
khí mạnh nhất của Thiên Cơ, mượn anh linh của đệ tử Thiên Cơ kích hoạt
vũ khí, trừ gian diệt bạo!”
Nói xong, cả người lão tỏa ra Thần lực khủng bố, một tay cầm kiếm gỗ, một tay giơ lên trời hô vang: “Hỡi anh
linh những người đã khuất, hãy cùng ta đoàn kết, vì chính nghĩa trừ gian diệt ác, hiến tế linh hồn và máu thịt, mở ra Trấn Ma Thần Trận!”
Đồng thời, cả không gian Thiên Cơ rực sáng, những đường hoa văn khì dị màu
đỏ máu hiện ra khắp hang động, thi thể hàng ngàn người chết đồng loạt
bay lên, rã ra, cuốn vào một vòng xoáy âm dương khổng lồ.
Một lá
bùa hư ảo khổng lồ cũng hiện ra trên đầu Long Ẩn, lá bùa này tan biến
lập tức và khiến Long Ẩn choáng váng trong một khoảnh khắc, khoảnh khắc
này vừa đủ để Trấn Ma Thần Trận kích hoạt, hóa thành một chiếc lồng giam cầm Long Ẩn, ngăn cách không gian, phong ấn cả Thần lực.
Chiếc lồng dần nhỏ lại khi Long Ẩn trở lại hình người, hắn đã ngất đi, vẫn bị giam cầm trong chiếc lồng.
Cao Biền thắng nhưng tràn ngập tiếc hận, Trấn Ma Thần Trận là trận pháp lão tốn hơn ngàn năm thời gian cùng biết bao nhiêu tài nguyên quý giá mới
dựng nên được, lại cần hy sinh màu thịt của hàng ngàn đệ tử Thiên Cơ,
đây vốn là trận pháp lão ém rất kỹ để phòng lúc nguy hiểm đến tính mạng, nhưng giờ buộc phải dùng để ngăn cản một kẻ yếu hơn mình rất nhiều.
Nhìn Long Ẩn bị giam trong lồng, Cao Biền hừ lạnh nói: “Để đền tội, ta sẽ
biến ngươi thành cương thi hùng mạnh nhất từ trước tới nay!”
Dương mở mắt ra, gương mặt hắn lạnh lẽo, nhờ Google, hắn đã nhìn thấy tất cả những gì đang xảy ra ở động Thiên Cơ.
Trước ánh mắt nghi hoặc của những người xung quanh, Dương đứng dậy, nhìn từng thành viên của Hắc Đạo rồi nói: “Có ai muốn theo ta không?”
“Đi đâu?” Cả bọn tò mò hỏi.
“Đi diệt Thiên Cơ!” Dương đáp, sau đó, hắn khoác áo choàng Hắc Đạo lên vai, trong tay lấy ra một thanh kiếm gãy, cán kiếm là Đa Tình, lưỡi kiếm là
Nghịch Thiên, nhưng lưỡi kiếm Nghịch Thiên giờ đã hóa thành trong suốt.