“Thứ gì đó gọi là Khởi Nguyên?” Thông tin từ Thục Trinh khiến Dương
phải nhíu mày suy nghĩ, khởi nguyên nếu theo nghĩa thông thường là sự mở đầu, nhưng mở đầu của cái gì?
Thục Trinh cũng không có đáp án vì những thông tin nàng nhận được đã hư hại đến mức mơ hồ.
Lúc cả bọn đang suy nghĩ, đột nhiên có một ngôi sao lóe sáng.
Mỗi ngôi sao trong vũ trụ ảo này còn chứa hình chiếu của mỗi khối không
gian, Thục Trinh nắm giữ quyền kiểm soát vũ trụ ảo nên có thể xem hình
ảnh từ bất cứ khối không gian nào nàng muốn. Đây cũng là lí do Thục
Trinh có thể tìm thấy và dẫn đường cho Dương.
Nghe Thục Trinh giải thích, Dương không khỏi kinh ngạc trước khả năng và trí tuệ của người
tạo ra vũ trụ ảo này, dưới cấp Thần không thể nào tạo ra một hệ thống
giám sát quy mô lớn như vậy.
Sau vài thao tác của Thục Trinh, nơi
ngôi sao vừa lóe sáng chợt chiếu ra một hình ảnh mờ ảo, trong hình ảnh
này có bốn bóng người. Tuy không rõ ràng nhưng Dương có thể nhận ra
trang phục của Trịnh Thiên Minh và Lãnh Thủy trong cơ thể Xuất Trần,
người khác là Độc Hành, cả ba đang đề phòng nhìn về phía một người mà
Dương thấy tựa tựa như nạn nhân của một vụ tạt a xít điển hình.
“Đứa nào vậy?” Dương thầm hỏi Google, nhưng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng.
Dương đã quen với sự im lặng của Google khi gặp phải những vấn đề đặc biệt nên cũng chẳng mấy bất ngờ.
Nhưng lần này không cần Google vì Thục Trinh đã có thông tin: “Theo thông tin ta nhận được, hắn là Nham, giống như người đã tạo ra vũ trụ ảo này,
Nham cũng một sinh vật sống sót sau Thiên Chiến. Nham nắm giữ một thứ vũ khí nào đó có năng lực quyết định số phận, và hắn dùng vũ khí đó để dẫn dắt những người từ ngoài tiến vào Thiên Cơ Cảnh vào bẫy rồi bắt lấy.”
“Bắt lấy để làm gì?” Dương hỏi.
Thục Trinh rùng mình đáp: “Cướp sự sống.”
“Cướp sự sống? Là cướp sinh mệnh lực ư?” Như Nguyệt hỏi.
Dương suy ngẫm rồi nói: “Không hẳn, sinh mệnh lực là thứ duy trì sự sống,
nhưng sự sống không chỉ phụ thuộc vào sinh mệnh lực. Ví dụ như một cái
cây, sinh mệnh lực giống như dinh dưỡng, nước và ánh sáng, khi mất đi
những thứ đó thì cây cũng không chết ngay lập tức mà vẫn tiếp tục sống
lay lất. Con người cũng vậy, mất đi sức sống thì cơ thể sẽ thoái hóa dần rồi mới chết.”
Thục Trinh gật đầu: “Đúng vậy, Nham có khả năng
cướp sự sống của người khác để tẩm bổ cho bản thân. Nhưng có một vấn đề, đó là Nham rất suy yếu, cho nên để bảo đảm an toàn, Nham chỉ có thể
cướp sự sống của những người ở độ tuổi trẻ. Ngoài có sức sống sung mãn
không gây tác dụng phụ thì người trẻ tuổi cũng yếu hơn và khó có khả
năng phản kháng. Đây cũng là nguyên nhân khiến những người tuổi càng cao muốn tiến vào càng dễ thất bại, nguyên nhân là do Nham dùng vũ khí kia
tác động.”
Nghe xong, Dương thắc mắc: “Nếu Nham suy yếu, tại sao
người tạo ra vũ trụ ảo này không tranh thủ ra tay diệt trừ hắn mà lại
mất công tạo ra nơi này?”
“Vì thứ vũ khí trong tay Nham khiến
người ấy không thể nào tiếp cận hắn. Bản thân Nham cũng không dám tiếp
cận người ấy, nên người ấy mới có thể dành nhiều năm xây dựng nơi này.
Chờ người mang cái gọi là Khởi Nguyên đến để đối kháng món vũ khí của
Nham.”
Lúc này, trong hình ảnh mơ hồ Dương nhìn thấy Độc Hành gầm
lên rồi lao đến đấm thẳng vào mặt Nham. Cú đấm nhanh và khủng khiếp đến
nỗi đầu Nham biến dạng và nổ tung.
Dương nhìn mà sởn da gà, đổi là hắn chắc cũng banh xác. Tuy Dương từng đánh thắng Độc Hành, nhưng đó là một Độc Hành đã dùng hết tất cả sức mạnh để đánh bại Thiên Hương.
Sau khi đấm nát đầu Nham, Độc Hành tiếp tục dùng bàn tay đầy vuốt sắc đâm
xuyên qua vai gã rồi kéo xuống tạo thành những vệt dài cắt Nham thành áo rách.
Lúc này Thục Trinh nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phải cứu nhóm người Độc Hành.”
Dương nhướng mày: “Hay là để tụi nó giết nhau đi chứ ai mà dám cứu!”
Thục Trinh lắc đầu nói: “Nếu để Nham hấp thu càng nhiều sự sống thì hắn càng hồi phục mạnh mẽ, khi đó chúng ta sẽ càng gặp nguy hiểm.”
Nghe thế, Dương quay mặt lầm bầm: “Đù… Biết thế ở nhà cho lành!”
Thục Trinh nghe được liền phì cười, Như Nguyệt thì lườm hắn một cái, còn Hồng Trần lại nhìn Dương bằng ánh mắt khó hiểu.
Sau khi tiếp xúc với Dương, dựa vào sự tinh tế của bản thân, Hồng Trần nhận thấy Dương không có những khí chất của một vị anh hùng hoàn mỹ mà hầu
hết người trẻ hướng tới, nàng thấy Dương tựa như một kẻ tầm thường, dại
gái, nhát gan, xấu tính. Những cái tầm thường, dại gái, nhát gan, xấu
tính đó được Dương che giấu nhưng bằng những cách hết sức vụng về khiến
hắn càng lộ ra sự tầm thường. Nhưng trong ánh mắt của Thục Trinh và Như
Nguyệt khi nhìn kẻ tầm thường đó, Hồng Trần nhìn ra được sự yêu mến, kể
cả lúc Dương lầm bầm một câu hèn nhát.
Tại sao vậy? Hồng Trần
không hiểu, tại sao một kẻ tầm thường hèn mọn lại có thể được hai nàng
yêu thích? Với nhan sắc của Thục Trinh và Như Nguyệt thì ngay cả những
thiên tài hoàn mỹ vô khuyết cũng phải hạ mình theo đuổi cơ mà?
Bình thường nhưng hơn cả hoàn mỹ?
Trong lúc Hồng Trần khó hiểu thì Thục Trinh đang giải thích nhanh cho Dương về những tính năng của vũ trụ ảo.
“Không gian vũ trụ ảo này có phong ấn ngăn chặn Nham, với mức độ suy yếu của
hắn muốn tiến vào sẽ trả một cái giá rất lớn, vậy nên trước lúc hồi phục đủ mạnh hắn sẽ không tiến vào. Cho nên chúng ta cần đưa tất cả mọi
người về đây bằng mọi giá.”
“Nhưng làm cách nào chúng ta có thể
đua kịp với Nham? Chỉ sợ chúng ta lén đưa được một người về thì hắn đã
tiếp cận và hấp thu những người khác rồi.” Dương hỏi.
Thục Trinh
gật đầu: “Nơi này có một cổng linh cảnh kết nối với hầu hết các khối
không gian trong Thiên Cơ Cảnh, vấn đề là nếu mở cổng thì Nham cũng có
thể xâm nhập. Đó là lí do ta dùng ánh sao dẫn đường chứ không dám mở
cổng trực tiếp đưa mọi người đến đây.”
“Nếu vậy thì ta cần nắm bắt thời cơ thật chuẩn xác để mở cổng và đưa người rút lui.” Dương rút ra
kết luận trong khi mắt hắn chăm chú nhìn khung cảnh đang hiện ra.
Lúc này, cơ thể nát bấy của Nham dần hồi phục thành cơ thể bị cháy như lúc
đầu, gã nhìn Độc Hành với vẻ tò mò và hỏi: “Có thể phát huy Thần lực đến mức khủng khiếp như vậy, ngươi khiến ta ngạc nhiên đấy. Nhưng càng ngạc nhiên là Thần lực trong linh hồn ngươi lại khiến ta cảm thấy vừa quen
vừa lạ…”
Độc Hành đã dùng những sát chiêu mạnh nhất kết hợp với
Thần lực nhưng vẫn không thể gây thương tích cho Nham, điều này khiến
hắn rất ngạc nhiên, dẫu vậy hắn vẫn bình tĩnh đáp lại: “Thần lực này của một kẻ tên Vô Thiên Phong Ba, ngươi quen hắn sao?”
“Ta biết một
kẻ gọi là Vô Thiên, nhưng ta chưa từng nghe cái tên Phong Ba. Tuy nhiên
Thần lực này đúng là có phần giống Vô Thiên…” Nham đáp, gương mặt
không lành lặn nhưng vẫn lộ ra cảm xúc hoài niệm.
“Chắc bà con họ
hàng gì với nhau đó! Ngươi muốn gặp hắn để xác nhận không? Ta về dẫn hắn đến…” Độc Hành đảo mắt suy nghĩ rồi nói.
Nham thừa biết Độc Hành muốn chạy, hắn lắc đầu nói: “Không cần, ngươi cứ ở đây với ta.”
Vừa nói xong, Nham biến mất và xuất hiện trước mặt Độc Hành, bàn tay xương
xẩu của gã tóm lấy đầu Độc Hành và giơ lên. Độc Hành điên cuồng cào xé
giãy giụa hòng thoát thân, nhưng không còn Thần lực của Vô Thiên Phong
Ba, Độc Hành không còn khả năng đối kháng với một kẻ có sức mạnh của
Thần.
Ngay cả Độc Hành cũng ăn hành, Trịnh Thiên Minh sợ chết
khiếp, hắn vội vã kéo Lãnh Thủy bỏ chạy, nhưng khi chạy qua vách ngăn
không gian thì điểm đến của hắn vẫn chính là khối không gian hắn vừa đi.
Độc Hành đang giãy giụa vô vọng, da thịt hắn dường như đang khô héo vì mất dần sức sống.
Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Thiên Minh và Lãnh Thủy nhìn nhau, cả hai đều hiểu sau Độc Hành thì cả hai sẽ lần lượt trở thành món ăn của kẻ kia, và cơ
hội duy nhất bây giờ là liều mạng.
Với sự phối hợp của Lãnh Thủy,
linh lực của Trịnh Thiên Minh đột nhiên tăng vọt, một lá bùa đen chữ đỏ
hiện ra trên tay hắn rồi cháy rụi, khi lá bùa cháy thì màu tóc của Trịnh Thiên Minh cũng dần hóa thành bạc trắng, toàn thân hắn toát ra một khí
tức thần thánh như tiên phong đạo cốt.
Thanh kiếm gỗ Trịnh Thiên
Minh thường dùng hiện ra bên cạnh hắn, lớp gỗ dần chuyển màu, biến thanh kiếm trở thành hai màu đen trắng giao thoa.
Một tay chắp sau lưng, một tay Trịnh Thiên Minh vung kiếm tạo ra một vòng lửa đen vây lấy Nham.
Nhìn ngọn lửa đen ma mị bao vây mình, Nham không hề nao núng nói: “Lửa đen?
Mạnh đấy, nhưng còn kém ngọn lửa kia xa lắm, ngọn lửa đã thiêu cháy cơ
thể ta vĩnh viễn.”
Hắc Diễm được xem là ngọn lửa xếp thứ hai sau
Huyết Ảnh Yêu Hỏa. Trịnh Thiên Minh luôn tự hào về ngọn lửa này, khi
nghe Nham chê Hắc Diễm kém xa một ngọn lửa khác, Trịnh Thiên Minh không
phục hỏi: “Ngọn lửa ngươi nói là Huyết Ảnh Yêu Hỏa phải không? Tuy mang
tiếng đế hỏa nhưng ta thấy chẳng mạnh hơn Hắc Diễm là bao!”
Nham
cười, cơ thể của gã dần trở nên đỏ rực như một khối dung nham, nóng đến
nổi không khí xung quanh như sôi sục, gã nói: “Nhóc con, ta cũng luyện
hệ hỏa, ở thời đại của ta thì số người có thể chơi lửa với ta chỉ đếm
được trên đầu ngón tay! Nhưng ta lại bị nghiệp hỏa thiêu cháy đến không
thể hồi phục, lửa đen của ngươi làm được sao?”
Nghe đến đây, Trịnh Thiên Minh kinh ngạc đến trợn trừng cả mắt, một kẻ luyện hệ hỏa đến cấp Thần lại bị lửa thiêu cháy không thể hồi phục, ngọn lửa kia kinh khủng
đến mức nào?
Trịnh Thiên Minh sực nhớ đến một truyền thuyết bắt
nguồn từ Phượng tộc, truyền thuyết về một ngọn lửa tên là Hồng Thiên
Nghiệp Hỏa.
Ngọn lửa bị cho là không hề tồn tại này lại có thật?
Vậy chẳng lẽ cái danh đế hỏa của Huyết Ảnh Yêu Hỏa chỉ là hư danh? Hay
còn có huyền cơ nào khác?
Trịnh Thiên Minh không biết, cũng chẳng
có tâm tư nghiên cứu, điều hắn cần làm bây giờ là tận dụng tối đa Thần
lực từ Cao Biền để đánh bại Nham, hoặc ít nhất là tìm ra đường thoát
thân.