Tác giả: Slaydark
Bên trong đền thờ tổ nhà họ Siêu.
Ba người Dương, Hoài Bão và Siêu Tuế Trị cùng tiến xuống cửa hầm bí mật phía dưới bàn thờ.
Thiên Cực Thánh Quang tích tụ nơi khoảng không trước mặt Dương, tạo thành một quả cầu ánh sáng lơ lững soi sáng không gian tối tăm.
Đi hết đoạn đường hầm sâu hàng trăm mét, bên dưới là một hang động rộng lớn được
ngăn cách bằng kết giới, chính vì vậy mà người bên ngoài không thể cảm
nhận được sự tồn tại của hang động này, những người biết cũng không được phép đến gần vì nơi này là cấm địa.
Quả cầu Thiên Cực Thánh Quang phóng lớn và bay lên trần hang, trở thành một vầng mặt trời thu nhỏ rọi sáng cả hang động.
Hang động rất trống trải, ở giữa là một nền đá bằng phẳng, trên nền đá, một con rắn khổng lồ nhưng mờ ảo đang nằm cuộn mình.
Ba người bọn Dương nhìn thấy con rắn, dù chuẩn bị trước nhưng cũng không khỏi giật mình vì hình dáng đáng sợ của con rắn.
Nhưng càng đáng sợ hơn là, ngoài con rắn, còn có một bóng người, một con người bằng xương bằng thịt.
“Hắn vào đây bằng cách nào?” Ba người bọn Dương lập tức toát ra câu hỏi
trong đầu ngay khi xác nhận kẻ kia thật sự là người sống. Phải biết, cấm địa này là một kết giới mạnh mẽ đến mức Chúa Tể cũng không có khả năng
xâm nhập, dù là Cực Hạn Chúa Tể tuy có thể vào nhưng cần dùng cường lực
xông phá chứ không thể vào một cách âm thầm không ai hay biết.
Người kia không những vào được, lại còn đang vuốt ve đầu rắn khổng lồ tựa như vuốt ve một con thú đáng yêu.
Mà ngoại hình kẻ này trông chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi.
“Hai mươi tuổi, cấp bậc Chúa Tể?” Siêu Tuế Trị kinh ngạc thốt lên, dựa vào
kinh nghiệm và cảm giác, lão có thể nhận ra gã thanh niên trước mắt thật sự chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng cấp bậc linh hồn đã đạt đến Chúa Tể,
đẳng cấp mà ngay cả Thế Hệ Hoàng Kim cũng chưa ai đạt đến.
Siêu
Tuế Trị kinh ngạc lùi lại một bước, mà Dương với Hoài Bão thì nhíu mày,
nét mặt cả hai trở nên cực kì nghiêm trọng. Đối với Hoài Bão, nghiêm
trọng là vì linh hồn của thanh niên kia giống như được bao phủ một lớp
sương mờ khiến ngay cả Tề Thiên Ma Tôn cũng không thể cảm ứng được gì
khác, ngoài độ tuổi hai mươi và cấp bậc Chúa Tể, còn đối với Dương,
nghiêm trọng là vì Google không cho hắn thông tin nào khác về thanh niên này, cũng ngoài độ tuổi hai mươi và cấp bậc Chúa Tể.
Điều này
nghĩa là kẻ kia có khả năng ẩn giấu sâu đến nổi cả Google lẫn Tề Thiên
Ma Tôn đều không thể khám xét, thậm chí cái độ tuổi và cấp bậc kia rất
có thể là hắn cố ý để lộ.
Thấy ba người bọn Dương, gã thanh niên
không hề tỏ ra ngạc nhiên mà nói: “Đã biết cấp bậc và độ tuổi của ta thì cũng nên biết thân biết phận mà lui ra đi, sau một thời gian nữa ta sẽ
mang con rắn này rời đi.”
Đối với Dương, con rắn này là một tai
họa, bị mang đi hắn càng khỏe, nhưng điều đáng lo là liệu gã thanh niên
này có liên quan gì đến Bạch Thiên Đường và Đường Thông Thiên hay không? Nếu có thì chẳng khác nào thả hổ về rừng.
Còn với Hoài Bão thì
khỏi nói, khó khăn lắm mới tiếp cận được một Thần hồn, dù liều mạng hắn
cũng phải lấy được bởi vì đây là con đường duy nhất giúp hắn ngày càng
trở nên mạnh mẽ.
Chỉ Siêu Tuế Trị là do dự, nếu để thanh niên kia lấy con rắn đi thì Siêu gia sẽ an toàn.
Khi Siêu Tuế Trịnh đang suy nghĩ thì Dương lên tiếng hỏi gã thanh niên:
“Ngươi là ai? Có liên quan gì đến Bạch Thiên Đường không? Tại sao lại
muốn mang con rắn đi?”
Gã thanh niên nhướng mày hỏi lại: “Những điều đó liên quan gì đến ngươi?”
Dương đáp: “Con rắn này là thứ hại người, nếu ngươi muốn diệt nó thì ta không có gì để nói, nhưng ngươi muốn nuôi dưỡng nó thì ta không đồng ý!”
Gã thanh niên mỉm cười, tay vẫn vuốt ve đầu con rắn và hỏi: “Không đồng ý thì sao? Ta vẫn nuôi nó, ngươi làm gì được ta?”
Trước thái độ của gã thanh niên, Dương quay sang nói với Hoài Bão và Siêu Tuế Trị: “Không nói lí với người lì, Hoài Bão đi diệt con rắn, bô lão đi
ngăn tên kia, còn ta chạy… ý ta là yểm trợ, thế nào?”
Khi Dương
nói hết câu, Hoài Bão và Siêu Tuế Trị còn chưa kịp phản hồi thì chợt từ
trần hang, một cột đá khổng lồ đâm thẳng xuống vị trí ba người bọn Dương đang đứng, cả bọn giật mình vội tản ra tránh né.
ẦM!
Cột đá khổng lồ nện thẳng xuống làm cả hang động rung chuyển, mà ngay khi ba
người tránh đi, cột đá đột nhiên hóa thành ba mũi nhọn đâm thẳng về phía ba người.
Siêu Tuế Trị sau khi bị bất ngờ thì lập tức lấy lại bình tỉnh, lão lấy ra một thanh đao và vung đao chém tan mũi nhọn.
Dương và Bão thì không nhẹ nhàng như vậy, chênh lệch cấp bậc khiến bọn hắn
chỉ cần trúng một đòn cũng có khả năng trọng thương, còn muốn đối kháng
cột đá thì chỉ là tiêu hao linh lực vô ích, phá hủy đòn tấn công của tên thanh niên không làm thương tổn hắn. Hai tên chỉ có cách tránh né,
nhưng cột đá cứ biến hình như vô tận để truy theo.
Siêu Tuế Trị
lúc này thảnh thơi hơn, lão hỏi gã thanh niên: “Ta sẽ giao con rắn này
cho ngươi, nhưng với điều kiện ngươi và con rắn không được làm gì tổn
hại đến Siêu gia nữa, được không?”
Gã thanh niên trầm ngâm rồi lắc đầu nói: “Không! Con rắn nói huyết thống của gia tộc ngươi là thứ dinh
dưỡng tốt nhất của nó, nếu ăn hết gia tộc ngươi thì nó càng nhanh chóng
hồi phục.”
“Vậy thì ngươi chết đi!” Siêu Tuế Trị gầm lên rồi vung đao chém một luồng linh lực như vũ bão lao về phía gã thanh niên.
Mà khi đường đao khủng khiếp lao đến, gã thanh niên vẫn bình thản, trước
mặt hắn, từng cột đá đồng loạt từ mặt đất mọc lên dựng thành một bức
tường vững chắc cản lấy đường đao.
Ầm ầm ầm…
Đường đao cực mạnh cắt xuyên qua từng hàng cột đá, nhưng số cột đá trùng trùng điệp
điệp mọc lên khiến đường đao tiêu hao dần rồi tan biến.
Nhìn đường đao của mình tan biến, Siêu Tuế Trị không khỏi vừa kinh ngạc vừa tán
thưởng: “Không chỉ đạt đến Chúa Tể, ngay cả cảnh giới Phi Thăng cũng đạt đến mức cao! Xem ra Thế Hệ Hoàng Kim cũng khó sánh bằng ngươi!”
Linh hồn đạt đến cấp bậc Chúa Tể sẽ bước vào một quá trình phát triển toàn
diện được gọi là Phi Thăng, trong quá trình này, mức phi thăng càng mạnh thì năng lực đạt được càng lớn, một trong những năng lực đặc thù nhất
là khả năng kiểm soát tự nhiên, biến các yếu tố tự nhiên trở thành vũ
khí hỗ trợ cho linh hồn.
Ví dụ đơn giản, một người luyện hệ phong
bình thường chỉ có thể dùng linh lực bản thân tạo ra gió hoặc dùng bảo
vật, linh trận hỗ trợ, còn người đạt đến cảnh giới phi thăng có thể tùy ý điều khiển cả gió trong tự nhiên như một phần linh lực của bản thân,
phi thăng càng cao thì điều khiển càng nhiều và càng mạnh.
“Thế Hệ Hoàng Kim sao?” Gã thanh niên mỉm cười nói: “Còn ta được gọi là Thế Hệ Truyền Thuyết.”
Cười cười nói nói, nhưng gã thanh niên lại khiến cho ba người bọn Dương thêm một phen mệt mỏi khi điều khiển đất đá tích tụ thành ba tên người đá to lớn nhưng không kém phần linh hoạt và mạnh mẽ.
“Má! Tao nghi ông
già nó là Sơn Tinh quá mày!” Dương nói với Hoài Bão, cả hai bị hành cho
mệt mỏi, tuy vẫn có thể đánh bại người đá, nhưng cả hai sẽ tiêu hao rất
lớn và rất có khả năng chưa động được con rắn thì đã hết hơi rồi.
Hoài Bão không đáp lại, nhưng trong đầu hắn cũng có cùng mối nghi ngờ,.
Người chơi đá rất hiếm, ngoài vì đây là hệ không nằm trong 12 hệ cơ bản, còn
vì hệ này khó luyện và không mạnh khi ở cấp bậc thấp. Nghĩ xem, trong
khi người ta bắn sét, phóng lửa ngầu lòi thì ngươi miệt mài chơi chiêu
ném đất, đập đá, vậy thôi đã thấy nản lòng chiến sĩ rồi.
Nhưng khi đạt đến đẳng cấp Chúa Tể thì đã hoàn toàn khác biệt, đất đá có rất
nhiều trong tự nhiên, lại rất khó phá hủy hoàn toàn nên người có linh
hồn phi thăng sẽ có nguồn vũ khí gần như vô tận. Tản Viên Thượng Thần –
Sơn Tinh chính là người luyện hồn hệ đất đá nổi tiếng nhất, cho nên
Dương và Hoài Bão nghi ngờ thanh niên này có quan hệ với Sơn Tinh là
điều tất yếu.
Dương và Bão sau một hồi tránh né, cuối cùng cả hai nhìn nhau, tỏ ý cùng hợp sức để đánh bại tên thanh niên bí ẩn.
Dương thì hóa thành Hắc Vũ Tiên Long, phủ thêm lớp giáp Hắc Phù Đổng, tay cầm Đa Tình Nghịch Thiên, còn Hoài Bão mọc ra Vô Sắc Tiên Vũ, tay cầm Phong Vân Tiên Kiếm.
Dương dùng tay đấm tan người đá, còn Bão chém đôi
người đá, cả hai cùng lao về phía gã thanh niên đang giằng co với Siêu
Tuế Trị.
Khi lao tới, Dương bất ngờ biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng gã thanh niên và đâm Đa Tình Nghịch Thiên vào lưng gã.
Lưỡi kiếm đâm vào nhưng không có máu tuôn ra, chỉ thấy cơ thể gã thanh niên đã sớm hóa thành một cơ thể đá.
Hư hóa!
Cơ thể và linh hồn vốn phân biệt, nhưng khi đạt đến cấp bậc Linh Đế, khả
năng kiểm soát linh hồn của người luyện hồn nếu đủ tốt sẽ có thể đem
linh hồn hòa hợp với cơ thể, biến thành một trạng thái nửa vật chất nửa
phi vật chất, trạng thái này gọi là hư hóa.
Khi ở trạng thái hư
hóa, những đòn tấn công vật chất sẽ mất đi uy lực, còn những đòn tấn
công bằng linh lực thì không thể đánh trúng, chính vì vậy mà để tấn công trạng thái hư hóa thì đòn tấn công cũng phải ở trạng thái hư hóa.
Giống như hiện tại, tuy Dương đâm trúng nhưng gã thanh niên đã hư hóa thành
người đá nên không bị thương tổn, trừ khi gã giải trừ trạng thái hư hóa.
Nhưng đó là thông thường, còn lúc này, gã thanh niên ngạc nhiên vì phát hiện
trạng thái hư hóa của bản thân đang mất dần, nhưng vì sao?
Vì
Nghịch Thiên Kiếm! Lưỡi kiếm màu đen đang hấp thu linh lực hệ đá của gã
thanh niên, sự cân bằng giữa linh hồn và cơ thể bị lệch đi nên trạng
thái hư hóa của gã dần biến mất.
Đây là cách Dương nghĩ ra để có thể đối đầu với kẻ thù có khả năng hư hóa.
Mà lúc này, Hoài Bão đã chờ sẵn, khi còn ở Hắc Đạo, hắn và Dương cũng
những người khác đã có những buổi chiến đấu cùng nhau nên đã sớm biết
khả năng này của Dương.
Lưỡi kiếm Phong Vân vô hình được tích tụ linh lực vung ra, tạo thành một đường kiếm vô hình chém thẳng vào ngực gã thanh niên.
Xoẹt!
Vết chém vô hình cắt ngực gã thanh niên tạo ra một vệt màu dài.
Lúc gã thanh niên khó tin nhìn xuống vệt máu trước người mình, thì đột
nhiên con rắn khổng lồ ngóc đầu dậy và há cái mồm khổng lồ ngoạm lấy
Hoài Bão.