Mục lục
Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màu xám tro phủ kín một vùng đất rộng, cây cỏ, đất đá, ngay cả khúc suối chảy qua vùng đất này cũng một màu xám xịt.

Đây là nơi Trục Nhật sinh ra từ kén.

Hắn lặng lẽ ngồi trước một ngôi mộ, vẻ mặt tang thương.

Có một bóng người xinh đẹp tuyệt trần đột ngột hiện ra bên cạnh Trục Nhật.

Không cần ngẩng đầu lên để nhìn người đến là ai, cũng không có thay đổi nét mặt hay ánh mắt, Trục Nhật cất tiếng hỏi: “Vì cái gì?”

Người đến là Thiên Bất Như Ý, nàng đứng yên lắng nghe những câu hỏi của Trục Nhật.

“Vì cái gì Vô Thiên tạo ra ta? Vì cái gì ta phải đi con đường của hắn? Và vì cái gì khiến Thổ Tả phải đánh đổi sinh mạng để ta trở nên mạnh mẽ?”

Thiên Bất Như Ý thở dài rồi đáp: “Vì tình.”

Trục Nhật không hiểu, và Thiên Bất Như Ý biết Trục Nhật không hiểu, nàng không vội giải thích mà hỏi hắn: “Ngươi có biết đích đến cuối cùng của luyện hồn là gì không?”

Trục Nhật đáp: “Để trở nên mạnh mẽ?”

Thiên Bất Như Ý lắc đầu: “Ta không nói đến mục đích, ta nói về tác dụng của luyện hồn. Luyện hồn khiến ngươi mạnh mẽ, giúp ngươi trường sinh, giúp ngươi toàn quyền làm chủ linh hồn mình, và nếu ngươi đạt đến cảnh giới cao nhất của luyện hồn, ngươi có quyền thống trị vạn vật, có khả năng sáng tạo gần như vô hạn và có thể tước đoạt linh hồn của bất cứ sinh vật nào.”

Thiên Bất Như Ý ngưng nói để Trục Nhật có thời gian suy ngẫm những gì vừa nghe được, sau đó nàng nói tiếp: “Nhưng có một điều mà dù người luyện hồn đạt đến đỉnh cao cũng không thể làm được, đó là tạo ra linh hồn.”. truyen bjyx

“Tạo ra linh hồn?” Trục Nhật hỏi lại rồi suy ngẫm, sau đó nói: “Nếu kết hôn và sinh con không phải là tạo ra linh hồn sao?”

Thiên Bất Như Ý gật đầu: “Đúng, đó là lúc một linh hồn được tạo ra, nhưng thật là do ngươi làm sao? Ngươi có thể quyết định hình hài, đặc tính linh hồn của con ngươi sao? Không thể! Linh hồn đó là do tự nhiên sinh ra! Còn người luyện hồn đẳng cấp cao tuy có thể tạo ra cơ thể nhưng chưa có cách nào để tạo ra một linh hồn theo ý muốn.”

Trục Nhật liên tưởng đến trò chơi đất nặn, chỉ cần khéo tay và kiên nhẫn, ngươi có thể nặn ra mọi hình thù mà ngươi muốn, nhưng ngươi không có cách nào tạo cho nó một sinh mạng để tự hoạt động.

“Nhưng điều này liên quan gì đến Vô Thiên?” Trục Nhật hỏi.

“Mọi điều Vô Thiên làm chỉ vì muốn hồi sinh một người hắn yêu, hắn muốn tái tạo linh hồn người đó.” Thiên Bất Như Ý thở dài nói.

“Vậy nguyên nhân chúng ta sinh ra và Thổ chết đi đều chỉ vì sự ích kỷ của Vô Thiên?” Trục Nhật cay đắng pha lẫn phẫn nộ nói.

Thiên Bất Như Ý buồn bã nói: “Có lẽ ngươi sẽ giống Phong Ba, muốn đi ngược lại những gì Vô Thiên mong muốn, nhưng ta nghĩ là vô ích thôi, vì dù ngươi có ngang ngược, có phản nghịch, có điên cuồng thế nào đi chăng nữa thì cái kết ngươi tạo ra cũng vẫn là kết quả mà Vô Thiên mong muốn. Ngươi tưởng những gì ngươi làm là ý muốn của ngươi, thật ra ngươi chỉ là quân cờ, mọi đường đi nước bước, thậm chí là ý nghĩ và cảm xúc của ngươi đều trong tầm hắn kiểm soát.”

Thiên Bất Như Ý nhẹ ngàng nói: “Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, Phong Ba cũng vậy, đều chỉ là quân cờ trong ván cờ vĩnh viễn giữa Vô Thiên và Thiên.

“Nhưng có một ngoại lệ…” Trầm ngâm một lúc, Thiên Bất Như Ý nói.

“Ngoại lệ thế nào?” Trục Nhật hỏi.

Thiên Bất Như Ý đáp: “Chúng ta cần một người chơi cờ thứ ba, một kẻ đủ sức đối đầu với Thiên và Vô Thiên, tạo ra một phe cờ thứ ba khiến cho ván cờ hoàn toàn thay đổi.”

Đêm tối phủ khắp rừng Bạch Mã.

Dương lặng lẽ ngồi suy ngẫm về những gì đã trải qua, hắn tính toán cho tương lai, hắn tiếc nuối về quá khứ, trong đầu hắn tưởng tượng về những điều bản thân mong ước đã lâu rồi trong khi tay hắn cầm lá chuối quệt cái mông ướt để lau chùi.

Đây là lần ngồi bụi chuối thứ 18 của Dương trong ngày hôm nay sau khi nể nang ăn thử món mới của Vô Thiên Bạch, có thể nói là dù bách độc bất xâm ăn món của thằng này vào thì cũng đi phượt gốc chuối, Dương cũng ăn vào đủ loại đan dược cao cấp nhưng không loại thuốc nào có thể làm giảm tác hại của thức ăn dù chỉ một chút. Và Dương cũng đã hiểu tại sao bọn Phúc Pháp phải đi vào bụi chuối, đó là vì số phòng vệ sinh không đủ cho ngần ấy mạng đi cùng lúc.

Trừ Vô Thanh mất tích từ sáng và Tịnh Nghiên ra, còn lại đều dính chưởng, và có lẽ là người mới nên Dương là người bị nặng nhất, hắn khó khăn kéo quần rồi lê thân thể mệt phờ bước vào một gian nhà tập thể.

Vì quá mệt trước món ăn của đầu bếp cấp Thần Vô Thiên Bạch nên Dương không hề biết ở một mái nhà gần đó có một nhóm người che mặt đang ngầm theo dõi.

Trong nhóm này có một người đã gặp Dương lúc sáng, chính là Kiến Thu. Thấy Dương bước ra từ bụi chuối, Kiến Thu nhận ra người mình gặp lúc sáng và thầm nói: “Anh bạn, chỉ trách ngươi gia nhập Hắc Đạo nhầm lúc, ta cũng không còn cách nào khác, thôi thì ta giúp ngươi chết một cách êm ái.”

Lúc này, trong nhóm bịt mặt bắt đầu bàn luận về bụi chuối, một người nghi vấn: “Từ lúc theo dõi đến giờ, ta cứ thấy bọn chúng cứ thậm thà thậm thụt ôm bụng đi đi vào bụi chuối rậm rạp kia rồi nhẹ nhõm đi ra, ta nghi ngờ chúng mang gì ra đó giấu!”

Người khác đồng tình: “Đúng vậy, lúc đi vào chúng ôm bụng như giấu gì đó trước bụng, mặt thì nhăn nhó như đang sợ bị bắt gặp, lúc giấu xong an toàn trở ra thì tươi hơn hẳn, nhất định là giấu hàng nóng!”

“Hoặc có thể đó là kho tích trữ linh tinh của chúng?”

“Tốt! Bắt giữ chúng rồi chúng ta cùng đào lên, mỗi người một phần!”

“Chuẩn bị hành động!”

Khi nhóm người bịt mặt sẵn sàng hành động, đột nhiên một tiếng thất thanh vang lên:

“CƯỚP! CƯỚP!”

“Bị phát hiện rồi, rút lui!” Nghe tiếng hét, nhóm người bịt mặt giật mình quay đầu rút đi, nhưng chưa kịp đi thì lại có tiếng gào:

“CƯỚP CON NGỰA Ô NGỰA Ô…”

Sau đó có tiếng người khác bực mình chửi rủa: “Mụ nội làm hết hồn, có cho ai ngủ không mụ nội nó!”

Hóa ra là Đặng Vô Tâm lúc đi tè trước khi ngủ có thói quen hát vu vơ mấy câu.

Hóa ra là bị lầm, nhóm người bịt mặt liền nhắm hướng Đặng Vô Tâm đang đứng tè, cả bọn cùng xác định Đặng Vô Tâm sẽ là nạn nhân đầu tiên.

“Hành động!”

Cả bọn cùng lao xuống với tốc độ nhanh nhất có thể hòng tóm gọn Đặng Vô Tâm trước khi hắn kịp phản ứng, nhưng khi chúng lao đi, một con chuột vàng béo ú đang nằm uể oải trên vai Đặng Vô Tâm đột nhiên bật dậy, hai gò má nó bắn ra những tia sét tí tách rồi nó lao đi, hóa thành một tia chớp vàng, tia chớp lần lượt bắn về phía những kẻ bịt mặt với tốc độ cực nhanh, khi tia chớp trở lại thành Lôi Ảnh Thú nằm trên vai Đặng Vô Tâm thì cũng là lúc những kẻ bịt mặt tê liệt rơi lộp bộp xuống đất.

Đặng Vô Tâm lúc này mới tè xong, rùng mình một cái rồi phát hiện những kẻ lạ mặt nằm tê liệt dưới đất liền giật mình thốt lên: “Đù!”

“Có chuyện gì vậy?” Lúc này, Phan Phúc Pháp, Long Chúc Lôi, Võ Bạch và Lương Vô Thường nghe tiếng động nên ra xem.

Đặng Vô Tâm sợ hãi nói: “Mọi người ơi, mình bị ám sát rồi!”

“Thứ Tâm thần như mày ai thèm ám sát, mụ nội!” Long Chúc Lôi khinh bỉ nói.

“Lũ này tính sao đây?” Nhìn lũ bịt mặt nằm tê dại, Phúc Pháp xoa cằm hỏi.

Đặng Vô Tâm phẫn nộ nói: “Dùng cực hình để tra ra xem ai cử chúng đến!”

Lương Vô Thường tán đồng: “Cho chúng ăn thức ăn của Võ Bạch!”

Nghe thế, Võ Bạch gật gù: “Đúng! Cho ăn thức ăn ngon của ta chúng sẽ ngoan ngoãn khai ra… Ủa, là sao?”

Trong khi đám người đang xôn xao vì những kẻ lạ mặt, trong phòng Dương xuất hiện một cánh bướm màu đen u ám, cánh bướm này lượn một vòng quanh phòng rồi bay ra cửa sổ một cách chậm rãi như đang muốn dẫn Dương đi đâu đó.

Mà Dương giống như mê hồn, đi theo một cách mơ mơ hồ hồ.

Dương theo cánh bướm đi khỏi trại, tiến vào một rừng cây, đến trước một khoảng đất trống, trên mặt đất có một vòng tròn hoa văn phức tạp u ám tựa như vẽ bằng bóng tối.

Cánh bướm bay vào giữa vòng tròn, Dương cũng lặng lẽ bước theo.

Gió thổi lướt qua làm cây cối khẽ run, màn đêm u ám, Dương đứng giữa vòng tròn đen tựa như một vật tế thần.

Một bóng đen nhẹ nhành bước đến đứng đối diện Dương.

Bóng đen là một người phụ nữ, tóc ả búi cao, gương mặt phủ một lớp khăn che, chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo hút hồn, ả mặc một lớp trang phục đen bó sát người giấu đi da thịt nhưng từng đường cong hoàn mỹ đều phơi bày, ả lấy ra một lưỡi dao nhỏ sắc lẹm, vừa kề lưỡi dao lên người Dương vừa lầm bầm nói: “Điệp Tú ta có hai đứa con trai, con trai lớn Tiêu Hồn thì bị ngươi làm nhục, con trai út Tiêu Bổ thì ngươi đánh bị thương, giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chấp nhận bị ta khống chế linh hồn, trở thành trâu chó cho con ta sai bảo để chuộc tội, hai là chết hết sức khó coi…”

Thấy gương mặt Dương nhăn nhó khó chịu, Điệp Tú cười lạnh nói: “Đừng cố kháng cự, ngươi đã bị Âm Điệp khống chế, càng phản kháng thì linh hồn ngươi càng sớm bị hủy hoại, trở thành xác không hồn.”

Nghe lời Điệp Tú nói, Dương như bị khuất phục, hắn từ từ cúi người quỳ xuống.

Thấy Dương quỳ xuống dưới chân mình, Điệp Tú đắc ý nói: “Ý chí kém cỏi, thứ đàn ông dễ dàng quỳ dưới chân phụ nữ, bị so sánh với ngươi là nỗi nhục của Tiêu Hồn!”

Tựa như chấp nhận nhục nhã, sau khi quỳ xuống, Dương còn giơ hai tay qua đầu rồi hạ xuống tự như bái lại, hành động này càng khiến Điệp Tú tỏ ra khinh bỉ.

Nhưng khi Điệp Tú nhếch môi định mắng tiếp, chợt nàng cảm giác được hai chân mình mát rượi lạ thường.

Giật mình nhìn xuống, Điệp Tú phát hiện ra cả quần dài lẫn quần lót của mình đã bị Dương nắm kéo đến tận đất.

“Ngươi dám!” Điệp Tú tức giận vung chân muốn đá vào mặt Dương, nhưng hắn phản ứng như thể đã đoán trước, hắn nghiêng người né, đồng thời hắn giơ hai tay chụp lấy chân Điệp Tú. Dương đang quỳ, chân Điệp Tú thì bị Dương nắm giữ, mà nàng lại đang trần trụi phần dưới, kết quả là cái khe suối nho nhỏ của nàng lúc này lộ ra ngay trước mắt Dương.

Cảnh tiên trước mắt, mùi hương phụ nữ lan tỏa vào mũi khiến mặt Dương đê mê. Nhìn bản mặt dâm tà hưởng thụ của Dương, Điệp Tú vừa xấu hổ vừa tức giận, ả vung tay vỗ xuống đầu Dương. Nhưng Dương không cho Điệp Tú cơ hội, tay hắn giữ một chân ả, đồng thời hắn vung chân gạt lấy cái chân còn lại của Điệp Tú khiến ả ngã ngửa ra trước khi kịp vỗ vào đầu Dương.

Khi Điệp Tú ngã ra, Dương nhanh như chớp quỳ đè lên hông ả, tay hắn khống chế hai tay ả.

“Khốn kiếp! Tại sao Âm Điệp không có tác dụng với ngươi?” Thấy Dương nhìn mình như dâm tặc, Điệp Tú uất hận hỏi.

Âm Điệp là tên một dị ám lợi hại, cũng là tên một bí kĩ mà chỉ người sở hữu dị ám Âm Điêp mới có cơ hội học tập và sử dụng. Âm Điệp có khả năng ru linh hồn vào trạng thái mộng du, người trúng Âm Điệp sẽ dễ dàng mất hết phòng bị và bị khống chế ý thức, trừ khi linh hồn của người trúng Âm Điệp mạnh hơn so với cấp độ của người gây ra Âm Điệp.

Nhưng Điệp Tú biết cấp độ linh hồn Dương không bằng ả, và ả cũng chắc chắn Dương đã trúng Âm Điệp, không thể tự thoát khỏi khống chế.

Vậy thì tại sao Dương vẫn thoát khỏi.

Thật ra Dương vẫn chưa thoát khỏi, hắn đang trong trại thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng hắn cũng không hoàn toàn bị khống chế. Lí do là vì trước đó, để tìm cách chống lại cơn tiêu chảy do Vô Thiên Bạch gây ra, Dương đã ăn vào bụng nhiều loại linh đan cấp cao, trong đó có những loại linh đan giúp kháng lại tác hại của các hệ thuộc tính, bao gồm hệ ám. Ngoài ra, Dương còn mang đế quang Thiên Cực Thánh Quang và trên trán hắn là Cửu Phẩm Liên Hoa, một loại chuyên đối chọi với hệ ám, một loại giúp tâm hồn thanh tĩnh, kết quả là Dương tuy mơ màng nhưng vẫn có thể bộc lộ bản tính.

So về cấp độ, Điệp Tú cao hơn Dương một ít, nhưng so về khả năng cận chiến thì ả thua xa Dương, kết quả là âm mưu bắt cóc nô lệ trở thành vụ án nô lệ cướp máy bay.

Bản chất dâm tà hiển lộ trong cơn mộng du, Dương ngồi đè lên phần thân dưới trần trụi trắng trẻo của Điệp Tú, cánh tay mang xương chân long của hắn giữ chặt hai cổ tay mềm của ả, tay còn lại hắn nắm xé toang cổ áo ả, khiến đôi gò bồng sữa thơm lừng lộ ra trắng long lanh giữa màn đêm.

“Khốn khiếp! Ta đáng tuổi mẹ ngươi!”

Điệp Tú tức giận mắng, nhưng tiếc cho ả, gặp phải thằng đến mẹ nó nó cũng muốn xơi, nói gì đến mẹ của kẻ thù…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK