Long Thành, tòa thành nằm giữa biển Đông, nơi mà Long tộc và các loài thủy linh thú chung sống.
Hôm nay Long Thành nhộn nhịp khác thường, các thiếu niên, thiếu nữ 13 tuổi cùng háo hức tụ họp ở quảng trường Long mẫu trước Long cung để tham gia buổi lễ ban phước diễn ra mỗi năm một lần.
Thứ Long tộc tự hào nhất ngoài dòng máu rồng cao quý còn là thể chất cường đại, một long nhân trưởng thành thậm chí không cần đưa linh lực vào cơ thể cũng có thể chiến đấu với con người, đặc biệt nhất trong phần thể chất là khả năng sinh dục khủng khiếp vốn đã được ghi nhận trong truyền thuyết Con rồng cháu tiên, khi Lạc Long Quân nữa người nữa rồng kết hợp với Âu Cơ nữa người nữa tiên sinh ra 100 đứa con. Nhưng đấy chỉ còn là vinh quang quá khứ, qua vài ngàn năm, hiện giờ Long tộc chỉ còn số lượng chưa bằng một phần trăm của loài người.
Lễ ban phước chính là buổi kiểm nghiệm thể chất của các thiếu niên 13 tuổi của Long tộc, những thiếu niên có thể chất tốt sẽ được ưu tiên bồi dưỡng và ưu tiên chọn vợ để phối giống, khôi phục thời hoàng kim của Long tộc.
Tương tự khảo nghiệm tư chất, trong lễ ban phước, từng thiếu niên của Long tộc sau khi được làm lễ sẽ bước lên một máy khảo nghiệm đặt trước tượng Long mẫu Thần Long để đo đạc thể chất.
Mấy tháng trước, trong cuộc kiểm tra tư chất linh lực, chúng hồi hộp vì lo cho tiền đồ còn bây giờ, chúng hồi hợp không kém vì lo cho hạnh phúc, thể chất càng tốt thì càng được ưu tiên chọn bạn tình
Thể chất của long nhân được chia làm 6 loại, Long thể càng cao cấp thì càng mạnh và càng hiếm, nhiều đứa trẻ thất thểu bước khỏi máy đo với kết quả Long thể Thông thường, nhiều đứa thở phào với Long thể Chiến sĩ, một số ít hơn thì vui vẻ vì có Long thể Anh hùng, vài ba đứa gào to sung sướng khi có Long thể Quý tộc…
“Người tiếp theo: Long Ngạo!” Vị trưởng lão đọc cái tên tiếp theo với vẻ cung kính, khán giả cũng yên tĩnh hướng về một thiếu niên anh tuấn đang tiến đến máy đo. Long Ngạo là cháu nội đích tôn của tộc trưởng, cha hắn Long Chúc Lôi đã được xác định là tộc trưởng kế nhiệm, còn hắn ai cũng nghĩ chắc chắn sẽ là tộc trưởng đời tiếp nữa bởi vì hắn là một thiên tài có tư chất Đỏ.
Vị trưởng lão giọng run run tuyên bố kết quả của Long Ngạo: “Long thể Hoàng gia!”
“Hoan hô!”
“Tuyệt vời!”
“Long Ngạo muôn năm!”
Khán giả xung quanh hoan hô rền trời, nên biết, dù là trong hoàng tộc cũng không có nhiều người có Long thể Hoàng gia, thậm chí tộc trưởng và cha của Long Ngạo cũng chỉ có Long thể Quý tộc, trong vài trăm năm nay, người duy nhất có Long thể Hoàng gia chính là Long Chúc Diễm, người được xem là nỗi ô nhục của Long tộc.
Long Ngạo lúc này cảm giác như mình là trung tâm của vũ trụ, Long thể Hoàng gia, điều này có nghĩa là hắn đang là người có thể chất mạnh nhất trong Long tộc, cũng là kẻ có khả năng sinh dục cường đại nhất, được trao cho cái quyền chọn bất kỳ người phụ nữ nào của Long tộc để đem ra giao phối.
“Thiếu tộc trưởng Long Ngạo, cậu có điều gì muốn nhắn nhủ không khi sở hữu thể chất Hoàng gia?”
Long Ngạo đưa linh lực vào cổ họng rồi hô to từng chữ: “TA – MUỐN – CƯỚI – CHÚC – DIỄM!”
Toàn Long thành trở nên câm lặng, Long Ngạo, thiên tài tư chất Đỏ cùng Long thể Hoàng gia vừa tuyên bố đòi cưới em gái ruột của cha mình, Long thành đệ nhất mỹ nhân, đồng thời là tội đồ của Long tộc: Long Chúc Diễm.
“Ngươi cưới nổi sao? Chị ấy cũng là thiên tài tư chất Đỏ, cũng là Long thể Hoàng gia, 30 tuổi đã là Linh Đế cấp 7! Nếu chị không muốn thì ngươi làm sao động được vào người chị ấy?” Tại một phòng trong Long cung, một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết, tuổi khoảng 16 mặc đầm trắng ngồi từ cửa sổ nhìn ra, nàng nói với giọng chán ghét.
“Cứ mặc nó, ngay cả cha nó muốn động vào chị còn không được thì nói gì đến nó. Nghe nói em sẽ đến Sài thành tham gia cuộc thi giữa các học viện đúng không?” Diễm ngồi tựa lưng đọc báo trên giường, mắt liếc ra hỏi thiếu nữ áo trắng.
“Vâng, em sẽ tham gia, Long Ngạo cũng đang được xem xét đi cọ sát.”
“Vậy sao… Nếu có gặp Phi Dương thì đừng để nó biết chuyện chị bị giam ở đây nhé… Và chăm sóc nó giúp chị…” Diễm thở dài buồn bã.
“Chị ngốc, nó cũng là cháu ruột của em mà! Chỉ mong nó đừng đáng ghét như Long Ngạo!” Cô gái bĩu môi, nàng là Long Chúc Băng, em gái ruột của Long Chúc Lôi và Long Chúc Diễm.
Mấy ngày nay Dương như sống trong thiên đường, biển xanh cát trắng nắng vàng cùng một mỹ nữ thanh cao diễm lệ cho hắn ôm ấp suốt ngày.
Bãi cỏ xanh mướt, nằm ôm lấy bầu ngực đẫy đà của Lệ, Dương thì thầm: “Sau này ta đưa Diễm đến đây, chúng ta sống cùng nhau nhé?”
“Được… nhưng cậu phải hứa với ta một chuyện…”
“Chuyện gì?”
“Chăm chỉ tu luyện thành tài.”
“Để làm gì chứ? Ta chỉ cần chữa được bệnh liệt dương là đủ.”
“Cậu không tính trả thù cho cha mình sao? Ngày xưa, ta và Diễm chia nhau ra, Diễm vì bất đắc dĩ mà phải ở lại nhà, còn ta về đây ngoài nhận làm giáo viên còn có một mục đích khác, chính là tìm ra kẻ đã ám hại Phi Thiên.”
“Cha ta bị ám sát?”
“Đúng vậy, chuyện chính xác ra sao thì chỉ có Diễm mới biết, khi đó cậu mới ra đời được một tháng mà chúng cũng truy giết luôn, Diễm khi đó là Linh Tá không đấu lại kẻ thù, chỉ có thể để lại xác Phi Thiên và cứu cậu về. Ta không biết chúng có mục đích gì, nhưng dù không muốn trả thù thì cậu vẫn phải tu luyện để có thể tự bảo vệ mình.”
Chuyện bị Thái rượt giết hôm trước vẫn còn ám ảnh mạnh đến Dương, lần này lại đến một kẻ thù mà Diễm đấu cũng không lại khiến Dương lạnh cả sống lưng. Quả nhiên ở cái thế giới mạnh được yếu thua này mà đòi bình yên không phải chuyện dễ.
“Được… ta hứa với nàng…”
Thư viện của học viện Nữ Thần, hôm nay là ngày thứ bảy liên tiếp sửa chữa cổng linh cảnh, Như Mộng, My, Nhật, Sinh, Chung, Trần và nhiều giáo viên khác đang đứng phía sau xem vị tông sư già dùng một loại chất lỏng quệt lên mặt gương rồi đem linh lực hàn lại những vết nứt cuối cùng.
“Xong rồi” Vị tông sư thở phào, lão chính là Vũ tông sư mà Dương gặp ở Giả kim hội.
Một lúc sau, mặt gương lay động, Lệ trong gương cẩn thần đưa mắt nhìn qua rồi bước hằn ra ngoài, Dương bước theo sau.
“Mẹ!”
“Hiệu trưởng!”
“Dương!”
Những âm thanh mừng rỡ hò reo khi thấy Dương và Lệ đều bình an.
“Hả? Ai kêu mẹ?” Trong vòng tay của đám Mộng, Sinh, Chung, Trần, Nhật, Dương chợt tò mò hỏi.
“Là My, nàng ta là con gái chị Lệ.” Như Mộng nói.
“Vậy à… Hả? Khoan? Võ Diễm My, 13 tuổi, chẳng lẽ…” Dương nghĩ thầm, không khỏi giật mình liếc qua nhìn Lệ, nàng thấy ánh mắt hắn liền nháy mắt một cái như để xác nhận.
Đầu Dương như nổ một cái đùng, cô bé xinh xắn nhút nhát từng hôn hắn mấy lần nào ngờ lại là em gái ruột cùng cha khác mẹ của hắn, thậm chí nhiều lần hắn còn mơ tưởng đem nàng lên giường mà chiều chuộng. Trời ạ… này là loạn luân cả nhà a! Còn gì sướng bằng!
Mặt Dương bây giờ vô cùng phấn khích, nhưng mọi người nghĩ hắn mừng vì được thoát ra sau cả tuần cô tịch.
“Dương thiếu gia! Thấy cậu vẫn khỏe tôi mừng quá! Các vị trong hội cứ hỏi thăm về cậu suốt. Hà hà.”
Vũ tông sư cũng đến bắt chuyện với Dương với vẻ niềm nở nhiệt tình làm đám thằng Sinh và các giáo viên trố cả mắt, đạt đến tông sư thì ai mà không phải thiên tài, ai mà không kêu ngạo, suốt mấy ngày sửa cổng, lão không thèm cười với ai một tiếng, vậy mà giờ phớt lờ hiệu trưởng Lệ để chào hỏi một thằng tân sinh 13 tuổi. Thằng này là con ông trời sao?
“A! Chào Vũ tông sư! Ông vẫn khỏe chứ?” Dương lễ phép chào lại.
“Khỏe, khỏe, hôm nào rảnh cậu nhớ đến hội chơi nhé.”
“Vâng ạ! Vậy ngày mai cháu đến nhé.”
Đêm đó, học viện tổ chức một buổi ăn mừng linh đình, Dương còn nhận được tin vui là Thái và Quang Lâm đã bị thành chủ bắt về tạm giam để điều tra.
Sáng hôm sau, Vũ tông sư cho một xe ngựa và vài người đến tận học viện hộ tống Dương đến giả kim hội. Mục đích của Dương không phải đi tham quan mà để tìm một Bảo Vật dạng phòng ngự để hộ thân. Bảo Vật hệ tấn công đa số đều phụ thuộc vào linh lực người sử dụng, nghĩa là người dùng càng mạnh thì Bảo Vật tấn công uy lực càng lớn, Bảo Vật phòng ngự thì ngược lại phụ thuộc vào linh lực người chế tạo và chất liệu chế tạo, nghĩa là người chế tạo có linh lực càng mạnh, nguyên liệu càng tốt thì Bảo Vật phòng ngự càng hiệu quả.
Nói thế không có nghĩa một thằng nhóc mặc Thần Bảo phòng ngự thì có thể nghịch thiên, bởi vì để thúc động Bảo Vật phòng ngự còn cần một lượng lớn linh lực, ví dụ một Linh Sĩ cấp 6 có linh hồn to lớn như Dương chỉ có thể thúc động Tiên Bảo phòng ngự cao cấp được 1 lần duy nhất để chống đỡ 1 đòn của Linh Tá cấp cao.
Đến giả kim hội, Dương được Vũ tông sư chào đón và dẫn đi tham quan, giới thiệu một vài vị giả kim thuật gia cấp cao trong hội. Dù mới là đại sư, nhưng là đại sư ở tuổi 13 thì Dương có thể nói là tiền đồ vô lượng, thậm chí tương lai còn có khả năng trở thành Thần Sư, cho nên các vị tông sư không ai dám xem mình là kẻ bề trên mà luôn niềm nở tiếp đón Dương.
Vũ tông sư dẫn Dương vào một căn phòng được canh chừng cẩn mật.
“Đây là phòng nghiên cứu Bảo Vật bí ẩn, chỉ có tông sư trở lên và có nhiều cống hiến mới được vào, nhưng ta đã xin hội trưởng phá lệ cho cậu vào một lần để mở mang tầm mắt.”
Bên trong phòng có một lão già tuổi tương đương Vũ tông sư đang cầm một miếng sắt rỉ sét.
“Chào Lâm tông sư!” Vũ tông sư dẫn Dương lại chào.
“A Vũ tông sư, dẫn cháu nội đi tham quan à, coi chừng bị phạt đấy!”
“Bậy nào, đây chính là đại sư 13 tuổi Võ Phi Dương!” Vũ tông sư trịnh trọng giới thiệu.
“Vậy sao? Chào tiểu thiên tài!” Lâm tông sư đổi hẳn thái độ.
“Chào ngài, Lâm tông sư.” Dương ra vẻ lễ phép chào lại.
“Ông nghiên cứu cục sắt rỉ đó thế nào rồi?” Vũ tông sư hất cầm vào miếng sắt rỉ to cỡ bàn tay và hỏi.
Lâm tông sư lắc đầu: “Không biết nữa, nó có vẻ là một mảnh vỡ của bảo giáp nào đó, nhưng có lẽ thành thứ vô dụng rồi.”
Lại một mảnh vỡ, Dương không khỏi nhớ lại mảnh vỡ Nghịch Thiên kiếm, liền hỏi Google: “Đó là thứ gì?”
Google vô cảm đáp: “Mảnh vỡ của một trong 12 thần vật, Phù Đổng Thiên Vương giáp.”
Phù Đổng Thiên Vương, hay còn được gọi là Thánh Gióng, một trong Tứ bất tử của Việt Nam.
Tương truyền, đời Hùng vương thứ sáu, ở làng Phù Đổng có một phụ nữ mang thai 12 tháng, đứa bé tên Gióng sinh ra đến 3 tuổi vẫn chưa biết nói. Rồi giặc không biết từ đâu tràn vào, Hùng vương được Long Quân báo mộng, rao tin tuyển người tài cứu nước.
Nghe tin, đưa bé bổng nhiên nói được, bảo mẹ gọi người rao tin vào và nói: “Xin cho một thanh gươm, một bộ giáp sắt và một con ngựa, vua không phải lo gì”
Vua ban cho gươm, giáp và ngựa, đứa bé đột nhiên lớn nhanh như thỏi, mặc giáp cưỡi ngựa xông ra chiến trường đánh tan quân giặc rồi cưỡi ngựa về trời.
Tuy có những chi tiết phóng đại nhưng người anh hùng tên Gióng là có thật, và minh chứng rõ ràng nhất chính là Phù Đổng Thiên Vương giáp, một trong 12 món thần bảo.
Lâm tông sư lúc này xem xét miếng sắt thêm một lúc rồi chán nản nói: “Chắc chỉ là miếng sắt rỉ thôi, đem đi làm nguyên liệu luyện kim vậy…”
“Lâm tông sư, ngài cho cháu xin miếng sắt đấy được không?” Dương vội nói, Google đã chỉ cho hắn một phương thức phục chế mảnh giáp.
“Cậu biết công dụng của nó sao?”
“Không có, cháu chỉ thấy tò mò về đồ cổ, muốn tìm hiểu thử.”
“Được thôi, tặng cậu đây!”
Dương giấu vẻ mừng rỡ, cố làm ra vẻ tò mò nhận lấy rồi cảm ơn Lâm tông sư.
Sau đó Dương nhờ Vũ tông sư giúp mua một ít nguyên liệu rồi trở về trường.
Phòng thí nghiệm của Mộng.
Trải khăn đặt Bảo Ngọc đang ngủ vào một góc trống, Dương lấy trong nhẫn ra mảnh giáp vỡ cùng một số loại nguyên liệu bắt đầu quá trình phục chế. Phù Đổng Thiên Vương giáp, Thần Bảo phòng ngự, khi trang bị sẽ tự động dung nhập vào cơ thể, khiến người ngoài nhìn vào không biết có mặc giáp hay không. Bộ giáp có 2 chế độ, chế độ tự động sẽ tự bật phòng ngự trong các tình huống bị ám toán bất ngờ, chế độ bị động sẽ bật hay tắt dựa theo ý muốn của người trang bị.
Với một mảnh nhỏ, Dương không thể phục chế bộ giáp trở lại thành Thần Bảo mà chỉ tạo được một Tiên Bảo cao cấp, kết hợp với linh lực của Dương vừa đủ để giúp hắn dùng duy nhất 1 lần trong vài ngày, nhưng 1 lần này đủ đỡ 1 đòn chí mạng của Linh Tá cấp 8 trở xuống.
Như Mộng đi ngang phòng thí nghiệm, thấy đèn sáng liền biết Dương đang ở trong phòng, nàng tinh nghịch len lén mở cửa bước vào hù Dương một cái.
“Hù!”
Nhưng Dương đã phát hiện Như Mộng tiến vào, hắn bật dậy ôm đầu nàng kéo xuống hôn tới tấp.
“Uhm… Thả cô ra! Uhmm…”
Hương thơm của Như Mộng thoảng tan vào mũi Dương, lưỡi hắn xông qua đôi môi hồng chiếm lấy chiếc lưỡi thơm mềm mại của nàng, Như Mộng đưa lưỡi ra dâng hiến.
“Ta cho nàng bất ngờ đây!” Hôn nhau một lúc lâu, Dương dìu dắt Mộng đứng chống tay lên bàn, khép hai chân nàng lại đem bờ mông tròn ưỡn ra sau.
Dương phải kê một cái thùng đứng lên mới đem mông mình cao bằng mông Mộng.
“Chàng làm gì đấy?” Mộng tò mò hỏi khi Dương tốc váy cởi quần lót nàng xuống, nàng vẫn chưa biết Dương đã khôi phục dương v*t. Vừa hỏi xong, Mộng chợt cảm thấy có một khúc thịt cứng và ấm áp cọ vào đùi nàng, hướng đến âm đ*o nàng đâm vào.
“Ai…” Cảm giác một khúc thịt nóng hổi từ từ chui vào âm đ*o khiến Mộng sướng ran, giờ thì nàng đã hiểu Dương muốn cho nàng thứ bất ngờ gì…
Sau khi xuất đầy tinh vào âm đ*o Mộng, Dương và nàng kéo nhau về phòng quần nhau thêm vài hiệp làm Mộng sướng đê mê với nơi tử cung ngập trong tinh dịch của đứa học trò 13 tuổi…