Mục lục
Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ẩn Thục Trinh tuy vẫn xinh đẹp tuyệt trần nhưng thân hình đã gầy gò
đi nhiều, một mình nàng lẻ loi trên chiếc bè gỗ hướng về vùng không gian biến động đầy nguy hiểm, Dương tức giận siết chặt hai nắm tay để cố
ngăn bản thân làm điều ngu xuẩn.

Nhờ tra Google nên Dương đã sớm
biết Ẩn Thục Trinh bị người của Thiên Cơ bắt cóc ở Địa Tâm Cảnh, lúc đó
Dương chỉ hận không thể lập tức xông vào Thiên Cơ cứu nàng ra. Nhưng
Dương hiểu dù liều mạng thì hắn cũng khó có thể thành công vì mọi âm
mưu, mọi kế hoạch đều là vô ích trước sức mạnh và nhân lực chênh lệch
tuyệt đối.

Cho nên Dương kiên nhẫn từng bước trà trộn vào Thiên Cơ và giành một suất theo Trịnh Thiên Minh tiến vào Thiên Cơ Cảnh, đó
chính là lúc Dương có cơ hội giải cứu Thục Trinh.

Khi Thục Trinh
đang tiến về vùng không gian biến động, ba người Dương, Bão và Thích
Đông được dẫn đến nhập bọn với nhóm người của Trịnh Thiên Minh. Tại đây, Dương và Hoài Bão lại có thêm một điều kinh ngạc nữa.

Đứng bên
cạnh Trịnh Thiên Minh là Triệu Lãnh Thủy trong cơ thể của Nguyễn Xuất
Trần, là chị cùng cha khác mẹ của Hoài Bão, cũng là sư tỷ của Dương khi
còn ở Vô Lực bang.

Cả Hoài Bão và Dương đều không hiểu nổi tại sao Xuất Trần lại xuất hiện ở nơi này, nhưng ngay sau đó thì cả hai đều
nhận được đáp án, Dương là nhờ Google tiết lộ, Hoài Bão là nhờ sư phụ
hắn giải đáp, rằng Xuất Trần đã bị người khác nhập hồn.

Dương thì
biết cả thân phận người chiếm cơ thể Xuất Trần là Triệu Lãnh Thủy, có
thể nói người này ít nhiều có duyên nợ với Dương, nguyên nhân là vì anh
ruột của Triệu Lãnh Thủy chính là Triệu Trọng Thủy, con rể và cũng là kẻ trộm nỏ thần của An Dương Vương, mà nỏ thần thì lại nằm trong tay
Dương, còn tàn hồn An Dương Vương thì đang cư ngụ ở tàn tích Cổ Loa,
cũng là căn cứ Hắc Đạo của Dương.

Lúc này Hoài Bão cũng cố ngăn
bản thân ra tay, tuy sau này Xuất Trần rời Hoàng Thành, nhưng tuổi thơ
của Hoài Bão vẫn gắn liền với tuổi thơ của người chị chung cảnh mồ côi
mẹ này, người nhà của mình bị đoạt xác, điềm đạm như Hoài Bão cũng không thể không nổi điên.

Khi Hoài Bão và Dương đang kềm chế, đột nhiên cả hai cảm giác được Thích Đông trong hình dạng Đặc Công đang rụt đầu
lùi lại nấp sau lưng bọn hắn.

Khi Dương chưa hiểu tại sao thì chợt phát hiện từ xa có một người đang nhìn về phía hắn, hay đúng hơn là
nhìn Thích Đông nấp sau lưng hắn.

Đó là một cô gái rất trẻ, trông
chỉ như đứa bé gái mười tuổi, vô cùng xinh xắn, đặc biệt là bé gái này
mặc y phục của phật tử và đầu đội mũ ni.

Bé gái nhìn Thích Đông
bằng ánh mắt nghi ngờ dò xét khiến Dương nghi ngờ có phải tên Đông béo
này đã giở trò ấu dâm nên giờ mới núp ló như vầy?

Nghĩ vậy, Dương liếc Thích Đông và tức giận mắng: “Tên đốn mạt này! Trẻ em cũng không tha!”

“Tầm bậy! Đó là Nghi Tịch, sư tỷ của ta! Nhìn vậy chứ cũng hai mươi mấy tuổi đó!” Nhìn nét mặt Dương, Thích Đông biết Dương đang nghĩ gì trong đầu
nên liền giải thích.

“Sư tỷ ngươi? Vậy sao lại trốn? Chẳng lẽ…”
Thích Đông giải thích xong, nhưng Dương lại chuyển sang nghi ngờ tên này làm gì bậy bạ với sư tỷ nên mới lẩn trốn như vậy.

Vốn là đồng dâm với nhau nên Thích Đông liền đoán ra suy nghĩ bậy bạ trong đầu Dương,
lại lần nữa giải thích: “Mô phật! Tào lao rồi ba! Là do ta trộm…”

Thích Đông định nói nhưng phát hiện mình lỡ lời nên liền nín bặt.

“Trộm gì?” Dương nhíu mày nghi ngờ, rồi giật mình mắng: “Móa! Đồ lót của ni cô mà mày cũng không tha!”

Thích Đông câm nín, hắn càng giải thích thì Dương càng suy diễn, cho nên hắn
đảo mắt nghĩ cách lãng đi, sau đó mắt hắn chợt dại ra khi nhìn về phía
sau Nghi Tịch một quãng.

Có một nhóm người đang bước đến, trong đó có một thiếu nữ xinh đẹp tựa như tranh vẽ, trên người nàng khoác một bộ trang phục kiêu sa và tay nàng ôm một cây cửu huyền cầm.

Dương
cũng từng gặp cô gái này hai năm trước, và giờ đây nàng còn xinh đẹp hơn xưa, nàng là thiên tài xếp hạng chín Hùng Vương Bảng, Mộng Lạc Hồng
Trần.

Bước bên cạnh Hồng Trần là Cửu Huyền Ngân Hà, nếu so về nhan sắc, Ngân Hà mang nét đẹp rạng rỡ như ánh trăng và không hề thua kém
Hồng Trần, tuy nhiên vì ăn mặc giản dị và ít trang điểm hơn nên Ngân Hà
mới vị Hồng Trần lấn át.

Bên cạnh Ngân Hà còn có một gã thanh niên thanh tú với đôi mắt long lanh đầy trí tuệ, gã thanh niên này thì Dương cũng không xa lạ, chính là thiên tài hạng bảy Hùng Vương Bảng, Thất Bảo Thế Kim, cũng chính là Lương Thiên Kim giả trai.

Ba người hai nữ
một giả nam vừa đi vừa trò chuyện khá vui vẻ, trông có vẻ khá thân
thiết. Điều này làm Dương cảm thấy vừa vui vừa sợ, vui vì được gặp lại,
sợ vì ngửi thấy mùi toang.

Ngoài ba người Ngân Hà, Hồng Trần và
Thiên Kim, xung quanh còn có những thiên tài Hùng Vương Bảng đương thời
như Đoạn Tuyệt, Tiêu Hồn, Lục Văn Minh, Hùng Thiên Hạ, Hành Kinh, Nguyệt San, Lương Diệt, Lưu Các. Ngoài ra thì Thích Đông đang cải trang, Độc
Hành chọn đường khác, Vân Phi không tham dự, Vô Tà thì đã bị giam ở căn
cứ Hắc Đạo, Long Thư Hồn vẫn chưa rõ tung tích.

Khi nhìn thấy Lục
Văn Minh, Dương không thể không thán phục sự sống dai như chó của kẻ
này, từ lần bị Kinh Vô Nguyệt giết ở cuộc thi Thanh niên anh hùng chiến, gặp lại Dương ở chiến trường Lê – Mạc, chết dưới tiễn của Tiêu Hồn, bị
Đoạn Tuyệt chém chết ở Thế Giới Ngầm rồi đến lần bị Độc Hành giết trong
Địa Tâm Cảnh, vậy mà đến giờ gã vẫn chạy nhảy tung tăng như chưa từng bị giết, bảo sao vẫn yên ổn ở vị trí thứ sáu Hùng Vương Bảng, chỉ xếp sau
Thích Đông và cũng là thứ hạng mạnh nhất ngoài Thế Hệ Hoàng Kim.

Bọn Dương được gọi đến hội tụ với nhóm người Trịnh Thiên Minh để chuẩn bị
khởi hành, nhưng lúc này Dương giật mình phát hiện ra ngoài Xuất Trần bị chiếm cơ thể, sau lưng Trịnh Thiên Minh lúc này còn xuất hiện một người khác, chính là Long Thư Hồn.

Dương chưa tiếp xúc với Long Thư
Hồn, nhưng vì nàng là thiên tài xếp hạng mười bảy của Hùng Vương Bảng
nên Dương cũng có tìm hiểu thông tin, rằng chị em Long Thư Hồn và Long
Thanh Bồn là người được đại tư tế Long Phẫn đưa đến Thế Giới Ngầm để học hỏi và rèn luyện, cũng là đối tượng được dồn nhiều tài nguyên tu luyện, cộng thêm sự trợ giúp của công nghệ chiết xuất linh hồn.

Tềm năng của Long Thư Hồn tuy không bằng Long Ngạo, nhưng nhờ sớm được kích phát tối đa nên trước đây năng lực của nàng vượt xa Long Ngạo, cũng nhờ vậy
mà trước đây nàng mới đủ sức ra tay cứu Long Ngạo thoát khỏi Long Thành
đang bị Long Tiếp Thiên khống chế và đưa hắn đến Hắc Đạo cứu chữa.

Long Thư Hồn làm theo lệnh Long Phẫn, nhưng kẻ nắm quyền là Long Tiếp Thiên, cho nên Long Thư Hồn bị kết tội phản bội và bị trừng phạt nặng nề. Sau
đó vì lấy lòng Thiên Cơ nên Long Tiếp Thiên đã đem dâng Long Thư Hồn cho Thiên Cơ, trở thành chuột bạch cho Thiên Cơ nghiên cứu hòng tìm cách
tạo ra cương thi mang thể chất Long tộc.

Hiện tại Thiên Cơ Cảnh
sắp mở, vì muốn tăng thêm trợ lực nên Trịnh Thiên Minh đã nhờ công chúa
Lãnh Thủy dùng khống hồn thuật để khống chế Long Thư Hồn, trở thành một
tay sai đắc lực cho hắn.

Vì có Long Thư Hồn tham gia nên đội của
Thiên Cơ sẽ có tám người tiến vào Thiên Cơ Cảnh, bao gồm Trịnh Thiên
Minh, Triệu Lãnh Thủy, Long Thư Hồn, Dương, Bão, Thích Đông và ba học
viên nội viện.

Vì Thiên Cơ Cảnh biến động đột ngột nên chưa kịp
kiểm tra hay đào tạo gì thêm, Trịnh Thiên Minh chỉ có thể nhắc nhở sơ
qua với bọn Dương về nhiệm vụ hỗ trợ hắn khi tiến vào Thiên Cơ Cảnh.

Khi Trịnh Thiên Minh đang làm công tác tư tưởng cho bọn Dương, Lưu Các và
Lương Diện gần đó chỉ trỏ xì xầm với nhau, sau đó Lưu Các thắc mắc hỏi
Trịnh Thiên Minh:

“Nhất Tiếu thiếu chủ cho ta hỏi, những người này cũng cùng chúng ta vào Thiên Cơ Cảnh bằng cửa chính sao?”

Trịnh Thiên Minh hòa nhã gật đầu đáp: “Đúng vậy, đây là những nhân tài xuất chúng của Thiên Cơ.”

Lương Diệt liền hỏi: “Tại sao thiên tài Hùng Vương bảng như chúng ta không
được dẫn người theo mà bọn hắn lại được đi cùng? Thế khác nào đánh đồng
bọn ta với chúng? Ta là ai? Thiết Công Tử Lương Diệt, thiếu chủ của Tân
Bảo Xưởng, nơi nắm giữ công nghệ lõi hàng đầu Linh giới, còn bọn hắn làm gì có đủ trình độ chuyên môn mà đòi so sánh? Chẳng phải còn một đường
cho lũ hèn mọn hay sao? Sao không cho bọn hắn đi lối đó?”

Trịnh
Thiên Minh vẫn cười, trước đó Thiên Cơ đã dự tính trường hợp các thiên
tài khác, đặc biệt là hai tên Lương Diệt và Lưu Các này sẽ ép Trịnh
Thiên Minh đi một mình để giảm tính uy hiếp.

Cách giải quyết cũng
đã được tính đến, Trịnh Thiên Minh liền hỏi: “Nghe nói Tân Bảo Xưởng sắp ra mắt sản phẩm mới để cạnh tranh với linh thoại quả chuối của Thần Kim Tháp, Thiên Cơ đang dự định phổ cập linh thoại cho toàn bộ nhân lực…”

Nghe thế, Lương Diệt liền cười ngoác mồm và bắt đầu khoe khoan về những tính năng trên trời của sản phẩm mới, sau đó hứa hẹn khi ra khỏi Thiên Cơ
Cảnh sẽ lập tức bắt tay hợp tác.

Trịnh Thiên Minh vui vẻ nhận lời, nhưng trong lòng thầm cười lạnh, đây chỉ là lời xã giao chứ có ngu đâu
mà hắn mua linh thoại của Tân Bảo Xưởng này, mua về xài chỉ sợ bị nổ
chết, nổ không chết thì cũng bị xưởng kiện với lý do tạo tin đồn thất
thiệt dìm hàng xưởng.

Lúc này, Ẩn Thục Trinh đã đứng bên dưới vùng không gian biến động, nàng nhắm mắt, dang tay ra, ba hòn đá từ một
chiếc vòng không gian trên tay nàng hiện ra rồi bay lên.

Ba hòn đá bay thành vòng tròn và dần vẽ ra hình một khối cầu ánh sáng mờ ảo.

Quả cầu ánh sáng lớn dần và bao bọc lấy vùng không gian biến động, đây cũng là lúc những vết rạn lan ra và kết hợp với quả cầu ánh sáng, tạo thành
một quả cầu với hoa văn giống hệt hình dạng quả Địa Cầu mà Dương thường
thấy ở thế giới bên kia.

Lúc này Ẩn Thục Trinh bay lên đứng lơ
lững bên trong quả cầu, đôi mắt mơ màng của nàng đột nhiên lóe sáng
giống như vừa sực tỉnh cơn mê.

Lúc này Triệu Lãnh Thủy phát hiện bất thường, liền thúc giục: “Mau ngăn cô ta lại! Ta mất khống chế rồi!”

Trịnh Thiên Minh giật mình định lao lên, nhưng bên trong quả cầu, Ẩn Thục
Trinh dùng tay kéo mi mắt xuống và lè lưỡi ra làm mặt quỷ chọc quê bọn
hắn rồi lập tức biến mất cùng quả cầu.

Im lặng, trống trãi.

Cả bọn nghệch mặt ra nhìn theo vùng không gian đã trở nên yên bình hơn hẳn.

“Vậy là sao?” Có người chưa hiểu nên hỏi.

Lương Diệt thì cảm thấy sao quen quen, trước đây trong Địa Tâm Cảnh hắn từng
bị Thục Trinh và Dương chơi một vố đau, giờ hắn cảm thấy hình như vừa bị nàng chơi thêm một vố nữa.

Dương thì phải cố lắm mới không bật cười, Thục Trinh thật sự rất ngoan hiền, nhưng khi cần thì cũng vô cùng đáo để.

Lúc này thì Lãnh Thủy và Trịnh Thiên Minh vô cùng hối hận, cả hai đã quá tự tin mà quên đề phòng. Khi Lãnh Thủy dùng khống hồn thuật, Thục Trinh
vốn là thiên tài về linh trận, biết mình sẽ bị khống chế nên đã đặc biệt chuẩn bị một linh trận phá giải và chỉ kích hoạt sau khi nàng tiến vào
Địa Tâm Trận, Địa Tâm Trận cũng là chìa khóa mở ra Thiên Cơ Cảnh, đây
chính là lúc nàng thoát thân ngay trước mắt mà cả tổ chức Thiên Cơ hùng
mạnh không ai làm gì được.

Có người cay cú, có người tức giận,
cũng có người cười mỉa Thiên Cơ, nhưng Ẩn Thục Trinh đã một mình đi vào
cửa chính nên tất cả những người ở đây chỉ còn cách tiến vào bằng lối
phụ.

Mặt Lương Diệt xanh lè, lúc nãy chính hắn gọi lối kia là lối cho lũ hèn mọn, giờ đi qua khác nào tự vả mặt mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK