Mục lục
Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngân Hà đứng giữa một thảo nguyên bát ngát, nàng ngẩng đầu nhìn bầu
trời đêm, ngàn ánh sao lấp lánh trên bầu trời như phản chiếu hết vào đôi mắt long lanh của nàng.

Phía sau, một bóng người vượt qua vách
ngăn không gian, khi nhìn thấy Ngân Hà, hắn liền tỏ ra vui mừng lên
tiếng: “Trong nơi này mà cũng gặp được nhau, có lẽ số phận đã ràng buộc
hai ta!”

Nghe giọng liền biết là Độc Hành, Ngân Hà không thèm nhìn lại, nàng lạnh lùng hỏi: “Thì đã sao?”

Độc Hành khi không mất trí nhớ là một kẻ hoang dại, hung tàn và cũng không
thiếu phần mưu mô trí tuệ, nhưng khi có Ngân Hà trước mặt, hắn sẽ trở
nên hiền hòa như một vị đế vương si tình.

“Thiên Cơ Cảnh này quá bí ẩn, nếu nàng không chê…”

“Chê!” Ngân Hà dứt khoát đáp khi Độc Hành còn chưa kịp nói xong.

Độc Hành đã quen với thái độ lạnh lùng của Ngân Hà, hắn chỉ sựng lại rồi
liền bật cười và nói: “Ta biết, bên ngoài nàng tỏ ra lạnh lùng, nhưng
trong lòng nàng vẫn quan tâm đến ta…”

“Ngươi bị ngáo à?” Ngân Hà hỏi.

Độc Hành cười đáp: “Đừng chối! Khi ta đánh nhau với Nữ Thần Gió và Võ Phi
Dương, Ám Nha đã nói cho ta biết rằng nàng cũng có mặt và đang âm thầm
quan sát. Tuy sau đó ta bị ngất không nhớ được gì, nhưng ta đoán chắc
nàng đã ra tay cứu ta, cho nên ta mới có thể sống sót.”

Ngân Hà lắc đầu đáp: “Ngươi sai rồi!”

Đúng là Ngân Hà có mặt và chứng kiến Dương đánh Độc Hành mất trí, nhưng Ngân Hà không cứu Độc Hành, mục đích của nàng khi đó là giết Dương. Tuy
nhiên khi thấy Dương trọng thương ngã xuống, nàng đã không nỡ ra tay.

Nhưng Độc Hành không biết, cho nên hắn không tin: “Ta biết nàng sẽ chối mà,
nhưng nếu không có tình cảm với ta, tại sao nàng lại cho ta cơ hội bằng
thử thách đánh bại toàn bộ Hùng Vương Bảng?”

“Nhưng ta chính là người đã dập tắt cơ hội đó của ngươi!” Ngân Hà đáp.

Độc Hành gật đầu: “Ta nhớ chứ! Nhưng có một điều này, người đời chỉ nhìn
thấy chúng ta bất phân thắng bại, chỉ có ta và nàng mới biết sự thật
phía sau.”

“Thì sao? Hay ngươi muốn đánh lại lần nữa?”

“Đừng dối lòng nữa, nếu lòng nàng không có ta thì kết quả trận chiến đó đã hoàn toàn khác!”

Ngân Hà lắc đầu: “Kẻ dối lòng là ngươi! Ngay từ đầu ta chỉ xem ngươi là một
người bạn, khi biết tình cảm của ngươi, ta đã làm mọi cách để dập tắt
thứ tình cảm đó, nhưng ngươi vẫn không chịu hiểu!”

Độc Hành cười
nhạt: “Vì sao chứ? Chúng ta yêu nhau thì có gì sai mà phải dập tắt? Vì
ta là Quỷ, còn nàng là Tiên? Hay vì ta là Trùng, còn nàng là Lạc?”

“Vì ta yêu người khác rồi!” Ngân Hà lạnh lùng đáp rồi cất bước rời đi.

Độc Hành đứng nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ. Hắn từng trải qua biết bao
nhiêu gian khổ, cũng từng trải qua biết bao vinh quang, nhưng tình cảm
với Ngân Hà lại là thứ khiến hắn cảm thấy bất lực nhất, khó hiểu nhất,
vô vọng nhất nhưng cũng kiên trì nhất.

Rồi Độc Hành lặng lẽ suy nghĩ: “Nếu đúng vậy thì người Ngân Hà yêu là thằng khốn nạn nào? Hừ! Tao sẽ tìm ra mày!”

Nghiến răng và siết chặt tay, Độc Hành điểm danh qua từng gương mặt mà hắn cho là có chút khả năng trở thành người trong lòng Ngân Hà.

Cùng lúc
đó, lần lượt là Trịnh Thiên Minh, Đoạn Tuyệt, Thích Đông, Huyết Nha,
Tiêu Hồn, thậm chí là Vân Phi đang bế quan tu luyện ở Phiêu Vân Đảo cũng đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mà không rõ
nguyên do.

“Ắt xì!” Dương cúi gập người vì cơn hắt hơi liên tục,
khi đứng dậy, hắn lầm bầm chửi rủa: “Hắt hơi ba cái liên tục, chắc có
thằng khốn nạn nào đang chửi ta? Hừ! Đừng để tao gặp mày!”

Thích
Đông đã rũ bỏ hình dạng Đặc Công và bước vào một khung cảnh vườn hoa rực rỡ, hắn khựng lại khi bên tai vang lên tiếng đàn êm ái nhưng đượm buồn.

Tiếng đàn như xuyên vào tâm can khiến Thích Đông vô thức bật lên tiếng hát hòa theo tiếng đàn…

“Hồng trần ngày dài giọt lệ còn vương bên mi sầu cay

Tưởng rằng họa đời là cuộc trần thế gian không đổi thay…”

Người đang gảy đàn còn ai khác ngoài người trông mộng của Thích Đông, Lạc Hồng Trần.

Mặc cho sự xuất hiện cùng tiếng hát của Thích Đông, Hồng Trần vẫn chú tâm
gảy đàn. Gió hoa đong đưa như nhảy múa theo tiếng đàn bên bóng hình
tuyệt thế.

Thích Đông ngắm nhìn bóng hình trong mộng như si như
dại, hắn vẫn luôn chờ đợi một thời cơ thích hợp để có thể đứng trước mặt nàng và hỏi câu: “Nàng có nguyện ý cho ta làm người giúp nàng nhổ lông
nách suốt đời này không?”

Nhưng thời cơ đó mãi vẫn chưa đến. Thích Đông cũng từng nghĩ rằng, nếu bản thân thất bại, có lẽ sau này hắn sẽ
nhận con của Hồng Trần làm học trò, hằng ngày hắn sẽ hát cho con nàng
nghe, rồi con nàng sẽ hỏi: “Bản nhạc của chú hát về mẹ cháu đúng không?” Và hắn trả lời: “Tất cả bản nhạc của chú đều hát về mẹ cháu.”

Thích Đông tự cho là bản thân si tình và tự biên ra viễn cảnh tương lai của
một kẻ si tình, nhưng Hồng Trần thì không cảm thấy vậy. Thích Đông luôn
thể hiện bản thân là một vị cao tăng đắc đạo không vướng bụi trần, trừ
những người tiếp xúc qua và hiểu được bản chất của gã. Hồng Trần thì ít
hay thậm chí là chưa từng tiếp xúc với Thích Đông, làm sao có thể tin là một vị thiên tài của Thiên Không Tự lại thầm mơ ước được sờ nách nàng
hàng đêm?

Thích Đông cứ hát, Hồng Trần cứ đàn, nhưng hai người giống như bị ngăn cách giữa hai thế giới.

Cho đến khi có một người thứ ba xuất hiện: Nghi Tịch, sư tỷ của Thích Đông.

Thích Đông đang hát nhìn thấy Nghi Tịch xuất hiện liền giật mình cắn lưỡi.

“Sư tỷ!”

Nghi Tịch nhỏ bé xinh xắn chắp tay chào Hồng Trần, Hồng Trần liền lịch sự rời đi.

Nghi Tịch liền quay sang nói với Thích Đông: “Sư đệ, sư phụ có lời nhắn nhủ.”

“Mô phật! Sư phụ vẫn khỏe chứ ạ?”

Nghi Tịch đáp: “Thầy vẫn khỏe, nhưng dạo gần đây có một số tin đồn không hay khiến thầy cảm thấy buồn.”

“Mô phật! Sau khi rời khỏi đây đệ sẽ lập tức về thăm thầy.”

Nghi Tịch dứt khoát nói: “Khỏi đi! Sư phụ nhắn đệ cút đi đừng về nữa, chỉ cần trả lại thứ mà đệ đã trộm!”

“Mô phật! Trộm gì?” Thích Đông đảo mắt hỏi.

Nghi Tịch lắc đầu: “Đúng là bịt tai trộm chuông, đệ tưởng không ai biết sao? Thật ra khi đệ trộm thứ đó thì cả chùa đều biết, nhưng ai cũng tưởng đệ nghịch chơi nên mới cho đệ cầm đi, ai ngờ đệ đi luôn không về.”

“Mô phật! Đệ cầm vài bữa rồi trả cho!”

“Sư đệ, sư phụ biết rõ khả năng của đệ, nhưng thứ đệ cầm là một trong mười
hai thần bảo, Thiên Mụ Đại Hồng Chung, và thời đại này đã xuất hiện
những kẻ có thể sử dụng nhiều thần bảo cùng lúc, điều mà Chúa Tể cũng
không thể làm được!”

Thích Đông xua tay nói: “Yên tâm không mất đâu mà lo!”

Nói xong, Thích Đông liền quay đầu chạy mất.

Hồng Trần sau khi rời khỏi vườn hoa liền bước vào một khối không gian khác,
vô tình Dương cũng từ khối không gian này chuẩn bị bước qua, hai người
va vào nhau.

Trong một khu vực khác, Lưu Các chạm phải Hành Kinh.

Lưu Các là kẻ đã dùng mưu hèn đánh bại và cướp lấy thứ hạng của Hành Kinh
trên Hùng Vương Bảng. Không lâu sau đó thì lại đổ oan Dương sàm sở
Nguyệt San khiến Hành Kinh trở thành kẻ lấy oán báo ơn. Kể từ khi ra
khỏi Địa Tâm Cảnh thì Hành Kinh luôn muốn tìm Lưu Các đòi nợ nhưng kẻ
này trơn như lươn ranh như cáo, chưa bao giờ sơ hở, nhưng lần này, trong muôn vàn lối đi, số phận lại đưa gã đến trước mặt Hành Kinh.

“Dạo này nghe nói mày khá bảnh nhỉ? Để tao xem hôm nay mày còn bảnh nổi
không!” Hành Kinh vừa gằn giọng nói vừa bẻ khớp tay răng rắc, khí độc
trên hai nắm tay hắn tỏa ra tạo thành một hình ảnh ghê rợn khiến Lưu Các toát mồ hôi vội quay đi, nhưng…

ẦM!

Hành Kinh nhanh như
chớp lao đến và từ trên giáng xuống một cú đấm trời giáng, Lưu Các vội
lui lại còn cú đấm của Hành Kinh nện thẳng xuống mặt đất tạo thành một
hố sâu khổng lồ. Mặt đất xung quanh nhiễm độc trở nên khô cằn rạn nứt…

Ở một nơi khác, Hoài Bão chạm mặt kẻ đã từng truy đuổi khiến hắn sút chết, Huyết Nha của tộc Giao Long.

Năm đó Hoài Bão lẻn vào địa bàn Giao Long tộc và chôm mất tàn hồn Giao Long Thần, kẻ từng lãnh đạo Giao Long tộc tham gia Thần Chiến lần thứ nhất
và bại trong tay Lạc Long Quân. Nhưng xui cho Hoài Bão, Huyết Nha là một thiên tài được Giao Long tộc kí gửi hy vọng và mang theo một phần tàn
hồn của Giao Long Thần, chính vì vậy mà Huyết Nha có thể cảm nhận và
truy theo dấu vết của Hoài Bão.

Nhưng sau khi Hoài Bão khống chế được tàn hồn Giao Long Thần thì Huyết Nha cũng mất dấu.

Nhìn thấy Hoài Bão, đôi mắt của Huyết Nha trở nên đỏ ngầu, hắn nhe hàm răng
sắc nhọn ra và nói: “Đúng là ý trời! Để tao xem lần này có ai kịp đến
cứu mày hay không!”

Dứt câu, Huyết Nha như một con mãnh thú thét gào và lao vào tấn công Hoài Bão.

Đoạn Tuyệt và Sùng Hạo đứng đối diện nhau, một người là Ô Long Bá Vương sở
hữu Ô Long Đao, một kẻ là Bạch Long Bá Vương nắm giữ Xích Long Đao.

Sùng Hạo vẫn còn nhớ rõ lần đầu chạm trán Đoạn Tuyệt ở Phật Cảnh và bị hạ
một cách chóng vánh. Trước thời điểm đó, Sùng Hạo vẫn luôn tin rằng thời đại này chỉ có hai kẻ xứng làm đối thủ của hắn là Dương và Hoài Bão,
nhưng Đoạn Tuyệt xuất hiện như một cú tát khiến hắn tỉnh lại và nhận ra
bản thân vẫn chưa rời khỏi miệng giếng.

Từ một kẻ luôn tự hào về
xuất thân cao quý của bản thân, cha là Lạc Long Quân, mẹ là Âu Cơ, ông
nội là Kinh Dương Vương, bà nội là Long Mẫu Thần Long, sư phụ là thần
Kim Quy, còn bản thân nắm giữ sức mạnh của Thần, Sùng Hạo dần nhận ra
xuất thân và khởi đầu không quan trọng bằng ý chí của bản thân, hắn điên cuồng tu luyện, điên cuồng chiến đấu, chấp nhận từ bỏ thành quả tu
luyện bốn nghìn năm để đi lại một con đường hoàn toàn mới.

Còn
Đoạn Tuyệt, thậm chí hắn chỉ mang máng nhớ rằng mình từng dễ dàng hạ gục Sùng Hạo, nhưng sau hai năm, kẻ trước mắt lại khiến cho Đoạn Tuyệt cảm
thấy nguy hiểm, điều này khiến khát khao chiến đấu trong hắn như bị kích thích và bùng nổ.

ẦM!

Không nói không rằng, cả hai bộc phát sức mạnh lao vào nhau rồi bật ra, để lại một vụ nổ kinh thiên động địa.

Một khối không gian khác, Lương Diệt, người thừa kế của tập đoàn công nghệ
Tân Bảo Xưởng, chạm trán với Lương Thế Kim, tháp chủ Thần Kim Tháp giả
nam.

Cả hai cùng họ Lương, cùng đến từ hai tổ chức giả kim hàng
đầu, điều này đương nhiên không phải ngẫu nhiên, cả hai đều là hậu duệ
của một vị trạng nguyên xuất chúng thời Lê Sơ. Ban đầu cả hai gia tộc là một, nhưng sau đó nhánh gia tộc của Lương Diệt phản bội và lập nên Tân
Bảo Xưởng.

Ăn cắp công nghệ, dìm hàng đối thủ, đạo nhái, quảng cáo láo, nổ, thuê người tung hô, chặn họng khách hàng, dìm hàng người đánh
giá, đổ lỗi cho nhân viên… tất cả những điều mà Lương Thiên Kim căm
ghét nhất trong ngành giả kim đều là văn hóa của Tân Bảo Xưởng, chính vì vậy mà nàng luôn cho rằng Tân Bảo Xưởng là nỗi ô nhục của dòng họ
Lương. Là người thừa kế chính thống, Thiên Kim luôn mong đến một ngày
nàng có thể đập tan Tân Bảo Xưởng.

Lương Diệt thì mặt xanh lè, hắn từng bị Lương Thế Kim đánh mấy lần và lần nào cũng ra bã phải nhờ người cứu giúp, lần này chỉ có hai người, hạng bảy đánh với hạng mười mấy,
bảo vật nhà làm đánh với bảo vật hàng nhái, khói nói cũng biết kết quả
ra sao…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK