Mục lục
Truyện 12 Nữ Thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Slaydark

Người luyện hồn khi đạt đến cấp Thần, linh hồn và thể chất sẽ phát triển vượt bậc, nếu không bị ngăn cản thì một Thần đủ sức hủy diệt cả một đất
nước. Cũng vì sức mạnh quá lớn trong khi đất nước lại quá nhỏ, cho nên
Thần Minh, tổ chức liên hiệp giữa các vị Thần của Việt Nam đã lập ra quy định các Thần không được tham gia chiến tranh, nếu có mâu thuẫn thì hội đồng Thần Minh sẽ đứng ra phân xử. Trong trường hợp ngay cả Thần Minh
cũng không thể thống nhất ý kiến thì sẽ có các phương án phụ, một trong
số đó là phương án “Trận đấu cân bằng”.

Trong trận đấu cân bằng,
giữa các Thần xảy ra mâu thuẫn hoặc tranh chấp sẽ cử người đại diện tham gia chiến đấu để quyết định kết quả giải quyết tranh chấp. Gọi là cân
bằng chứ không phải công bằng là vì người đại diện tham chiến sẽ không
được sử dụng thực lực và ngoại lực hỗ trợ, chỉ được tham chiến bằng thể
chất và linh hồn bị phong ấn về một mức độ cố định.

Tất nhiên để
sử dụng phương án “Trận đấu cân bằng” thì sức mạnh của các Thần tranh
chấp cũng phải tương đương nhau hoặc đủ khả năng khiến đối phương e
ngại, chứ có một số Thần yếu phát sinh tranh chấp với Thần mạnh thì chỉ
dám tỏ ra quan ngại sâu sắc chứ không đủ can đảm bật lại đối phương.

Lại nói về “Trận đấu cân bằng”, vì thực lực bị cân bằng, những người tham
gia chỉ có thể phân định thắng bại bằng kinh nghiệm, trí tuệ hoặc nhờ
may mắn.

Lúc này, kết quả chọn cặp đấu đã có, Độc Hành đấu với Sùng Hạo, Dương vào thẳng trận chung kết.

Thich Đông không ngờ Dương có thể vào tận chung kết, trong đầu hắn thầm tiếc
hận, phải chi trận đầu để thằng Dương tự đầu hàng thì không chừng hắn
mới là người vào chung kết, dù có thua cũng được hạng nhì, đủ để đem đi
khè thiên hạ.

Lúc Thích Đông thầm nghĩ thì âm thanh của Phật Hoàng truyền vào đầu hắn: “Thích Đông, theo ta về Thiên Không Tự.”

Thích Đông giật mình, Đông vẫn còn trẻ, Đông muốn đi chơi. Cho nên Thích Đông lắc đầu, chắp tay nhắm mắt, vẻ mặt không vướng bụi trần, hắn thầm đáp:
“Mô Phật! Bẩm Phật Hoàng, Thích Đông cảm thấy hồng trần còn lắm bi ai
nên muốn hành thiện tích đức, kêu gọi “đố nệt” để lập một tòa tịnh thất
tên là Bồng Lai, sản xuất ra nhiều trẻ em cơ nhỡ. Mong Phật Hoàng ân
chuẩn. Thiện tai!”

Phật Hoàng khẽ gật đầu: “Vậy tùy duyên.”

Thích Đông tỏ ra thành tâm đáp: “Tạ Phật Hoàng. Thích Đông hứa sẽ tránh xa thói hư tật xấu, một lòng hướng Phật!”

Đúng lúc này, từ xa, Đặng Vô Tâm hướng Thích Đông vẫy tay gọi thật to: “Ê Thích Đông, lát về đi uống bia ôm không?”

Thích Đông như hóa thành tượng phật, giả vờ không nghe thấy, vẻ mặt tịnh tâm nhưng trong lòng thầm chửi lớn: “MÁ!!!!!”

Dương nghe thấy cũng sáng mắt lên, nhưng vờ không quan tâm, bởi vì cảm giác
như có những ánh mắt bén như dao cạo đang liếc chừng phản ứng của hắn.
Đặng Vô Tâm cũng đã nghe kể rằng Dương có mấy cô bồ hết sức dữ dội nên
không dám rủ rê Dương công khai.

Lúc này trận chiến giữa Độc Hành
và Sùng Hạo cũng bắt đầu. Độc Hành thì khỏi nói, còn Sùng Hạo tuy không
nổi bậc bằng, nhưng vì hầu hết Thần đều biết hắn là con trai út của Lạc
Long Quân và Âu Cơ, còn là chủ nhân Thuận Thiên Kiếm và Vĩnh Lăng Bi nên được đặc biệt chú ý.

Sùng Hạo tuy cuồng chiến nhưng trí óc rất
nhạy bén, lại mang giác quan của Long tộc nên cũng bắt đầu nhận ra sự
khác lạ của Độc Hành. Độc Hành hiện tại mang nét mặt của một kẻ gian
hùng chứ không phải một Độc Hành hơi bị ố dè trước đây.

Sùng Hạo
lúc này cầm Thuận Thiên Kiếm, thanh kiếm đã tách khỏi Xích Long Đao khi
đấu với Nham nên không còn hình dạng đại kiếm, chỉ có màu sắc lưỡi kiếm
trở nên hơi đỏ so với sự trong suốt trước đây. Sở dĩ Sùng Hạo không kết
hợp thành Chấn Thiên lại lúc này là vì uy lực của Thần Bảo cũng đang bị
giới hạn, có kết hợp cũng chỉ để làm màu chứ không phát huy được uy lực.

Trận chiến bắt đầu, không ngoài dự kiến, Sùng Hạo hoàn toàn lép vế trước Độc Hành, điều này chứng tỏ Độc Hành có tố chất tuyệt thế và được huấn
luyện vô cùng khắc khổ. Còn Sùng Hạo thì khác, ở trong trứng bốn nghìn
năm, vừa ra đời đã mang sức mạnh của Thần, nhưng vì muốn con phát triển
tự nhiên nên Âu Cơ đã phong ấn linh hồn hắn. Ngoài ra, vì sợ con được
nuông chiều, ảnh hưởng cá tính kiêu ngạo của Long tộc, nên Âu Cơ đã
không gửi Sùng Hạo cho bà nội hắn là Long Mẫu Thần Long mà lại giao cho
Thần Kim Quy chăm sóc, mục đích là để hắn phát triển tâm tính như một
người bình thường chứ không phải một thiên tài từ trong trứng nước.

Nếu được chú trọng đào tạo chiến đấu từ nhỏ thì có lẽ Sùng Hạo không hề
thua kém Thế Hệ Hoàng Kim, thậm chí còn vượt xa. Nhưng Âu Cơ không cho
Kim Quy làm vậy, mục đích là để Sùng Hạo nếm mùi khó khăn, thất bại và
học cách đương đầu.

Kết quả không mấy bất ngờ, dù càng chiến càng
hăng nhưng cuối cùng Sùng Hạo vẫn trọng thương bại trận, đổi lại Độc
Hành cũng thương tích đầy mình.

Trận đấu kết thúc, Sùng Hạo bị
thương gần như hấp hối, nhưng với sự quan sát của các Thần nên hắn nhanh chóng được chữa lành, Độc Hành cũng trở lại trạng thái sung mãn cho
trận đấu cuối cùng.

Với thái độ cầu thua của Dương trong trận đấu
với Thích Đông, không ai nghĩ hắn có thể vào đến tận chung kết. Khi
Dương hạ Trịnh Thiên Minh cũng không ai tin hắn có khả năng vô địch vì
hắn thắng Trịnh Thiên Minh dựa vào mưu mẹo và lách luật. Nhưng đối mặt
với Độc Hành thì mưu mẹo khó mà phát huy tác dụng.

Trong đầu
Dương, giọng nói lạ lại thúc giục: “Cố gắng hạ hắn trong thời gian ngắn
nhất! Nếu phong ấn tái lập thì khả năng ngươi thắng là bằng không!”

Dương cũng đang khẩn trương suy tính cách đánh bại Độc Hành, nhưng không phải vì làm theo ý muốn của giọng nói kia mà vì hắn muốn cứu Trục Nhật khi
còn có thể.

Dương và Độc Hành đứng đối diện trên đấu trường, không ai nói câu nào vì đều đang suy tính cách đánh bại đối phương. Dựa vào
trí tuệ được giải khai, Dương có thể phát hiện ra Độc Hành hiện tại
không giống Độc Hành bị mất trí, nhưng cũng có gì đó khác lạ so với Độc
Hành mà hắn từng chạm trán cùng với Thiên Hương. Độc Hành trước khi mất
trí là một tính cách ngang tàn pha lẫn mưu mô, nhưng lúc này Dương cảm
thấy Độc Hành này có thêm nhiều nét âm hiểm, xảo quyệt, loại cảm giác
này tạo cho hắn cảm giác rất giống một người khác.

Chẳng lẽ Độc Hành còn có nhân cách thứ ba?

Dương không có nhiều dữ liệu để phán đoán, cho nên hắn chỉ còn cách tập trung đánh bại Độc Hành trước khi trí tuệ bị phong ấn trở lại.

Hắc Phù
Đổng hiện ra, tay cầm baton phóng tới gõ thẳng về phía đầu Độc Hành.
Đồng thời, Dương cầm Nghịch Thiên Kiếm và dùng Dạ Hành phóng ra sau lưng Độc Hành, nhờ sự chữa trị của các Thần nên Dương có thể dùng nhiều lần
Dạ Hành sau mỗi trận đấu.

Sức mạnh cân bằng nên dù là Độc Hành
cũng khó lòng lấy một chọi hai, đứng giữa thế gọng kìm, hắn phóng linh
lực tạo thành lớp chắn bảo vệ sau lưng, đồng thời lấy ra một thanh kiếm
ngắn đâm về phía Hắc Phù Đổng.

Đó là một thanh kiếm rất ngắn màu
đồng xanh cũ kĩ, lưỡi kiếm hình lá tre, cán kiếm khắc hình người. Khi
lưỡi kiếm đâm về phía Hắc Phù Đổng, linh ngực trên người Hắc Phù Đổng
như bị tản ra, hắc kim trở nên rời rạc rồi cuối cùng cả người hắn rã
thành một đống hắc kim rơi xuống.

Dương cũng bị cản lại, Độc Hành cười nhạt nói: “Ngươi nên tự hào đi. Không có mấy người khiến ta phải sử dụng bảo vật đâu!”

Lúc này nhiều người cũng đã nhận ra lai lịch thanh kiếm đồng cổ trên tay
Độc Hành, đó là một thanh kiếm không tên, được phát hiện ở núi Nưa nên
lấy địa danh làm cách gọi, kiếm ngắn núi Nưa, thánh bảo siêu cấp. Kiếm
này nhỏ gọn, không giỏi sát thương mà có năng lực phong ấn mạnh mẽ, giúp vô hiệu hóa bảo vật của đối thủ trong một khoảng thời gian. Trong tình
trạng bảo vật bị hạn chế sức mạnh thì kiếm ngắn núi Nưa chính là khắc
tinh của Hắc Phù Đổng.

Hắc Phù Đổng bị vô hiệu hóa thì lợi thế của Dương cũng mất đi, nhưng hắn đã dự tính trước, dồn linh lực vào tay
tung một đòn Cuồng đấm thẳng vào Độc Hành.

Binh!

Cú đấm của
Dương va chạm vào cơ thể Độc Hành, phá tan lớp phòng ngự linh lực của
hắn, nhưng lúc này Độc Hành đã hóa Quỷ, cơ thể tăng thêm một lớp da rắn
chắc nên chỉ bị Dương đẩy lùi chứ không chịu thương tích.

Trong
lúc lùi lại thì Độc Hành cũng tạo thành lớp khiên linh lực mới phủ quanh cơ thể. Hóa Quỷ khiến Độc Hành tăng cường cả thể chất lẫn linh lực,
hiệu quả cũng không kém dạng Tiên Long của Dương là bao.

Sau khi đứng vững lại, Độc Hành nhếch môi cười và nói: “Cũng khá ra gì và này nọ đấy!”

Nhìn nét cười của Độc Hành, Dương nhíu mày suy nghĩ rồi nghi vấn hỏi: “Ngươi thật sự là Độc Hành sao?”

Dương không tiếp xúc nhiều với Độc Hành trước khi mất trí, nhưng dựa vào khả
năng suy luận và phân tích vô cùng nhạy bén, Dương càng lúc càng nhận ra nhiều điểm bất thường, bởi vì Độc Hành lúc này có rất nhiều nét giống
một người khác mà Dương biết.

Độc Hành nhướng mày, tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Ồ! Ý ngươi là sao?”

Dương trầm giọng nói: “Sao ta cứ có cảm giác ngươi giống như đang cố giả dạng Độc Hành.”

Độc Hành nghe thế liền bật cười hỏi: “Ngươi đang câu giờ sao? Nếu ta không
phải Độc Hành thì sao có thể qua mắt được các Thần để đứng đây với
ngươi?”

Đúng, Dương cũng nghĩ vậy, nhưng hắn cũng tin vào khả năng phân tích của mình, cho nên hắn đi đến một kết luận, kết luận này có
thể gây ra một cú sốc lớn.

Nhưng Dương không có thời gian để tìm hiểu thêm, thời gian của hắn sắp hết!

*(Đoạn này bonus làm quà, mang chất giải trí là chính.)

Đâu đó trên lãnh thổ Việt Nam, có một tòa biệt thự nguy nga đứng giữa núi rừng, hướng về biển cả.

Chủ nhân của căn biệt thự này là một người được đồn là sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, nàng tên Mỹ Dung, Nữ Thần Sắc Dục Tự xưng.

Trên
chiếc giường nguy nga rèm che bốn phía, Mỹ Dung yểu điệu nằm trên giường thở dài. Bên cạnh nàng, một nam nhân cường tráng với gương mặt anh tuấn phi phàm yêu chiều vuốt ve nàng và hỏi: “Sao lại thở dài, nàng có tâm
sự gì sao?”

Mỹ Dung buồn bã nói: “Long Vũ, chàng bị té cầu thang trọng thương, vài ngày nữa phải đi nơi xa tìm thần y chữa trị rồi…”

Long Vũ vỗ về nàng và nói: “Yên tâm, ta sẽ hồi phục và quay về với nàng. Nói không chừng trong khi đi ta còn tìm được thằng em Võ Phi Dương, đưa hắn về cho nàng nạp làm chồng bé.”

Mỹ Dung gật đầu, trong lòng vẫn
còn nhớ rõ cú “đấm yêu” mà Võ Phi Dương trao cho nàng mấy năm về trước,
cảm giác ngọt ngào vô tận dâng lên.

Lúc này có tiếng gõ cửa.

“Có chuyện gì?” Mỹ Dung hỏi.

Tên đàn em mở cửa vào nói: “Thưa chị Mỹ Dung, lại có một thằng tự nhận là
anh trai của Võ Phi Dương, hắn đi chém gió khắp nơi nên tụi em hốt về.

“Dẫn đi tra hỏi đi, nếu là hắn bị người ta lừa thì thông đít nhân đạo mỗi
thằng một cái thôi nha. Còn nếu cố ý thì hàng ngày giúp hắn khai thông
hệ tiêu hóa và trồng hoa cho bàn tọa.”

Hết chương 432

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK