Sau này cũng có thể sẽ có người thứ hai trúng một nghìn năm trăm vạn.
Vốn dĩ lúc bọn họ phỏng vấn Dương Vĩnh Khang cũng không định phỏng vấn tin tức lớn gì, chỉ là phỏng vấn một chút suy nghĩ trong lòng người dân khi trúng giải mà thôi, nhưng không nghĩ rằng còn có nhiều tin tức lớn như vậy.
Người trúng giải là người chưa bao giờ mua vé số, hơn nữa còn nói tiền thưởng sau khi khấu trừ tiền thuế toàn bộ sẽ quyên góp cho sự nghiệp giáo dục.
Điều này khiến các phóng viên sững sờ, chuyện như thế này đây là lần đầu thấy.
Trước đây cũng có quyên góp cho các công trình hy vọng, có điều nhiều nhất cũng chỉ quyên góp mười mấy vạn.
Nhưng như hôm nay thì tốt quá rồi, nghìn mấy trăm vạn đều quyên góp. Điều này đối với những phóng viên này mà nói chắc chắn là tin lớn.
Sau đó những phóng viên này đi cùng Dương Vĩnh Khang đến sự nghiệp giáo dục, trước mặt của tất cả phóng viên quyên góp toàn bộ số tiền thưởng.
Có điều lúc quyên góp Dương Vĩnh Khang giữ lại ba mươi vạn, trong mắt những người phóng viên này lần đầu tiên người trúng thưởng thật sự quá… quá đáng để nể phục.
Chỉ dùng hai chữ “nể phục” để hình dung.
Tất cả khi quyên góp xong chỉ để lại bên người ba mươi vạn.
Nhưng khi họ biết được ba mươi vạn này sẽ đưa cho người khác, càng khiến những phóng viên này ngửi được mùi của tin tức hơn.
Nhất là câu nói của Dương Vĩnh Khang càng khiến phóng viên tò mò.
“Nếu như không có ông chủ nhỏ, thì sẽ không có tấm vé số này.”
…
Lâm Phàm lúc này cũng bị tình huống trước mắt làm cho ngất xỉu, cục diện này có chút khổng lồ rồi, đám phóng viên hết vòng này đến vòng khác giống như minh tinh xuất hiện.
“Thầy Dương, đây là ông chủ nhỏ mà thầy nhắc tới sao?”
“Thầy Dương, toàn bộ số tiền thưởng của giải nhất này thầy đều quyên góp hết sau này thầy có hối hận không?”
…
Lúc này những người dân xung quanh trợn tròn mắt, đây có nghĩa là trúng giải rồi sao?
Người dân biết chuyện của mấy hôm trước, kéo một phóng viên lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Thầy Dương thực sự trúng giải rồi sao?”
Phóng viên bị lôi lại vốn có chút không vui, người dân này không phải là đang làm phiền mình lấy tin hay sao?
Nhưng đột nhiên hắn phát hiện lời của đối phương có vấn đề, cái gì mà gọi là trúng thật chứ?
Có lẽ nào trong đó sẽ có bước ngoặt gì sao?
“Chào ngài, thầy Dương trong giải xổ số trúng giải nhất, giải thưởng là một nghìn năm trăm vạn,… không biết ngài vừa nói có trúng thật hay không là có ý gì vậy?”
Phóng viên đặt micro trước mặt người dân này, hy vọng có thể sẽ nhận được thông tin gì đó quan trọng.
Các phóng viên xung quanh khi nghe thấy lời này cũng như thế.
Lúc này những người dân đã tin tròn mắt, trong đầu luôn chuyển động những lời vừa rồi.
“Trúng rồi… một nghìn năm trăm vạn…”
“Ngài có thể nói với chúng tôi?” Phóng viên có chút vội vàng, người này sao lại ngây ra như vậy?
Lúc này những người dân đang kinh hoàng cũng lấy lại được tinh thần sau đó nói: “Sự việc là như thế này, mấy hôm trước ông chủ nhỏ có nói với thầy Dương là hắn ta có vận may, nhất định phải mua vé số, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng là đùa không nghĩ rằng quả nhiên trúng thật.”
Sau khi nói xong những lời này, người dân cũng gào lên: “Ông chủ nhỏ tôi không mua bánh kếp nữa, cậu giúp tôi bói một quẻ đi.”
…
Lúc này cảnh tượng trở lên náo nhiệt, ồn ào.
Một lăm triệu ở Thượng Hải không tính là nhiều, nhưng tuyệt đối cũng không phải là ít.
Nhưng một điểm mấu chốt thu hút được mọi người đến chính là thầy Dương mua vé số theo sự nhắc nhở của ông chủ nhỏ. Nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, lời này nói ra ai sẽ tin?
Dương Vĩnh Khang từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nắm lấy tay Lâm Phàm: “Ông chủ nhỏ thực sự cảm ơn cậu.”
“Trong thẻ này có ba mươi vạn, đây là cậu xứng đáng có được.”
Đối diện với sự cảm tạ của Dương Vĩnh Khang, Lâm Phàm thản nhiên đón nhận, đây là điều nên làm huống hồ tình huống trước mắt hiện tại cũng không phải quá tốt, bày sạp bói toán chung quy có chút LOW. Nếu như có chút tiền này thuê mặt tiền gì đó, cũng không phải là tồi.
Có điều khiến Lâm Phàm ngạc nhiên chính là, thầy Dương thực sự mang tiền đi quyên góp hết sao?
“Thầy Dương, thầy thực sự mang hết tiền thưởng đi quyên góp rồi?” Lâm Phàn hỏi.
“Đúng vậy, quyên góp hết rồi, đời này của tôi cho dù đến chết cũng thỏa mãn rồi, trước đây tôi còn nghĩ nếu như tôi có một khoản tiền lớn khi so sánh với sự nghiệp giáo dục, cái nào quan trọng hơn. Trong lòng tôi mãi mãi là sự nghiệp giáo dục quan trọng nhất.” Lúc này thầy Dương nói như sắp khóc.