Chương 1487: Tôi đến rồi đây
Triệu Minh Thanh gật đầu, khi trả lời câu hỏi của phóng viên, ông cố gắng hết sức khiến bản thân lộ ra chút tinh thần: “Nghiên cứu chế tạo ra rồi...”
Khi lời này nói ra, trong thời gian ngắn ngủi hiện trường rơi vào trong trạng thái yên tĩnh.
Sự yên tĩnh có chút đáng sợ.
Đột nhiên, tiếng ầm vang xuất hiện.
“Con mẹ nó, tôi không nghe nhầm chứ, thực sự là nghiên cứu chế tạo ra rồi?”
“Ha ha, bệnh máu trắng bị đánh hạ rồi, thực sự bị đánh hạ rồi.”
“Chuyện này còn chưa trải qua thử nghiệm lâm sàng, sao có thể chắc chắn là bị đánh hạ chứ?”
“Anh ngốc à, anh cho rẳng Lâm đại sư và viện trưởng Triệu sẽ lấy chuyện này ra làm trò đùa sao?”
Mà những sinh viên vẫn luôn đứng vây bên cạnh, khi nghe thấy những lời này, cũng khẩn trương lấy điện thoại ra bắt đầu điên cuồng đăng thông tin trong vòng bạn bè.
Mặc dù bệnh máu trắng này không phải là ai ai cũng đều phải biết, nhưng đây cũng là một bệnh nặng, hằng năm số bệnh nhân mắc bệnh này cũng không ít.
Đối với người học y mà nói, một căn bệnh lớn bị đánh hạ thì đây chính là một chuyện thú vị. Điều này đại biểu cho sau này cho dù có bệnh nhân mắc loại bệnh này thì cũng không có gì đáng sợ.
Các giám đốc công ty y dược vốn là muốn hỏi thăm giá cả để hợp tác, nhưng chủ nhiệm sở y tế đang ở đây trong lòng bọn họ muốn nói cũng đều phải ngậm lại trong bụng.
Chẳng lẽ thực sự không còn cách nào khác sao?
Chủ nhiệm Trần lập tức hỏi: “Triệu Minh Thanh, phương thuốc đâu?”
Ông ta nghe thấy phương thuốc đã nghiên cứu chế tạo ra, toàn thân sắp như bay lên hận không thể nhanh chóng lấy được phương thuốc về tay.
Triệu Minh Thanh nhíu mày, người trước mặt gọi thẳng tên mình này là ai, hình như mình không quen ông ta.
“Ông là?” Triêu Minh Thanh nghi hoặc hỏi.
Phóng viên cùng những giám đốc công ty y dược xung quanh nhất thời nở nụ cười, bọn họ sớm đã nhìn ra ông ấy khó chịu rồi. Viện trưởng Triệu người ta là người tham gia nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc chữa bệnh, ông gọi thẳng tên người ta như vậy, ông có bản lĩnh gì?
Chủ nhiệm Trần bây giờ cũng không để ý những thứ này, ông ta chỉ muốn biết phương thuốc ở đâu: “Tôi là chủ nhiệm Trần của sở y tế, tôi đại diện cho tổ chức đến đàm phán với các ông chuyện của phương thuốc.”
“Ồ, chủ nhiệm Trần đấy ư?” Triệu Minh Thanh hình như là hiểu ra, tiếp đó nói: “Phương thuốc này không ở trong tay tôi, vẫn còn đang ở chỗ lão sư!”
“Vậy Lâm đại sư đâu?” Chủ nhiệm Trần trong lòng ngưng đọng, Lâm đại sư này sẽ không phải là mang phương thuốc bỏ chạy rồi đó chứ.
“Ở bên trong, có chuyện bận đợi chút nữa sẽ ra.” Trong lòng Triệu Minh Thanh thầm nghĩ nếu như để cho bọn họ biết, lão sư công bố phương thuốc trên mạng thì không biết sẽ có suy nghĩ như nào.
Về phần người khác mà nói, phương thuốc này là vô giá. Thế nhưng đối với lão sư mà nói, giá trị này chỉ là chữa khỏi bệnh cho mọi người mà thôi.
Hành vi của lão sư, ông ta rất tán thưởng, sắc thuốc Trung y vốn không phải là chuyện khó, về cơ bản tất cả mọi người đều biết. Thực sự bị bệnh này chỉ cần tự mua thuốc Trung y về nhà sắc là được.
Nếu như giao cho sở y tế, sau quá trình vào nhà máy sản xuất, đấu thầu,...hơn hai nghìn thuốc thành phẩm cuối cùng cũng không biết sẽ tăng đến mức nào.
Có điều, hành vi của lão sư chắc chắn sẽ đắc tội với người khác. Nhưng lão sư đều không sợ, ông ta còn sợ cái gì.
Nếu như thực sự có người vì tức giận mà ra tay với mình vậy còn cầu không được nữa, bản thân an tâm nghiên cứu chế tạo thuốc Trung y, cũng là lựa chọn không tồi.
Chủ nhiệm Trần vội vàng hô to với bảo vệ: “Mau mở cửa cho tôi vào.”
Bảo vệ nhìn Triệu Minh Thanh dường như là đang hỏi ý kiến.
Triệu Minh Thanh xua tay: “Làm phiền mọi người ở đây đợi một chút, lão sư bên trong đang có chuyện quan trọng cần phải làm.”
Chủ nhiệm Trần vội vàng nói: “Triệu Minh Thanh, tôi vào là được, chỉ mình tôi vào thôi.”
Triệu Minh Thanh lắc đầu: “Không được, ai cũng không được vào, lão sư bảo đợi chút thì vào, mong mọi người ở bên ngoài chờ cho.”
“Ông...” Chủ nhiệm Trần tức giận, Triệu Minh Thanh này thực sự chẳng ra thể thống gì cả. Bản thân mình là chủ nhiệm sở y tế, vậy mà lại ngăn mình ở bên ngoài.
Có điều bỏ đi, phương thuốc quan trọng hơn vậy thì đợi ở bên ngoài thôi.
Đúng lúc này.
Trong nhóm người có người hét lên.
“Lâm đại sư ra rồi...”
Mọi người vội vàng nhìn lại, lập tức thấy Lâm đại sư đang đi tới.
Bây giờ trong lòng Lâm Phàm vô cùng đắc ý, vừa rồi bản thân phát huy hết tất cả khả năng ngôn ngữ, công bố phương thuốc ra một cách hoàn hảo.
Cũng không biết mọi người nhìn thấy sẽ như thế nào đây.
Có điều, nhiều người như vậy vây quanh cửa ra vào, xem ra là muốn hỏi chuyện phương thuốc rồi.
Lâm Phàm nhìn mọi người ở cửa thì vẫy tay chào: “Đừng vội, đừng vội, tôi đến đây...”