Cảnh tượng đột ngột này khiến cho Lâm Phàm sợ hãi nhảy lên, suýt chút nữa làm cho hắn tiểu ra ngoài rồi.
Với những người xung quanh thì lúc này cũng khiến cho họ bị dọa sợ đến mức gần như ngã quỵ xuống đất.
“Sét đánh, đây là sét đánh đó nha”.
Lâm Phàm đột nhiên nuốt nước miếng, lúc này hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Cảnh cáo: Ký chủ đang xem thường thuật bói toán, nếu như nhìn thấu mà nói sự thật, ký chủ sẽ tự ý thay đổi vận mệnh của người khác. Như vậy là vi phạm quy củ, cảnh cáo lần một, nếu lần sau còn tái phạm sẽ biến ký chủ thành người thực vật.”
Lâm Phàm lúc đầu còn cho rằng đó chỉ là cú đánh rắm của ông trời, nhưng không ngờ đó chính là lời cảnh cáo của bách khoa toàn thư.
Mọi người xung quanh cũng sợ hãi tránh ra, sắc mặt tái nhợt nếu vừa rồi bị đánh trúng thì tuyệt đối không còn mạng nữa rồi.
Thầy giáo Dương lúc này cũng đã trốn xa rồi.
“Thầy giáo Dương ông đừng quên, tôi không thể nói thêm lần nữa, nếu còn tiếp tục nói nữa thì sẽ bị đánh thành đồ ngốc mất”. Lâm Phàm hét lớn.
"Đùng!”
Lại một tiếng sét nữa giáng xuống.
Lâm Phàm bị dọa sợ bắp chân run lên bần bật, lập tức vung tay lên lắc: “Không nói nữa, không nói nữa, đừng đánh tôi nữa.”
Phóng viên Vương kia vốn là còn nghĩ đến sẽ vạch trần Lâm Phàm, tìm chút tin tức nhưng mà thấy nơi này nguy hiểm quá nên cũng chuồn lẹ.
Ông đây là tới để tìm tin tức, không phải là tới để nạp mạng nha.
Những người muốn mua bánh kếp cũng vì thế mà bị dọa cho sợ rồi, so với món ăn ngon thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.
“Tên nhóc con cậu cuối cùng đã làm cái quỷ gì thế, nhanh chóng đưa cho tôi hai trăm tệ, tôi sẽ giúp cậu coi một quẻ.” Đại Thần Côn trực tiếp ôm cái ghế đẩu, trốn xa ra khỏi Lâm Phàm, tên nhóc này chắc đã ăn hiếp con heo nái già nhà kế bên rồi nên mới khiến trời xanh phẫn nộ.
Tai bay vạ gió như thế.
“Trời ạ ….”
Lâm Phàm hô to, bày tỏ sự không phục, cái này mẹ nó chẳng phải chỉ nói một câu thôi mà, có nhất thiết là phải đánh một lần không.
Không nói thì không nói thôi, thật là…
Lúc này cổng trường tiểu học Hồng Tinh không có một ai, mọi người đều tìm cách trốn ra xa, sức mạnh của sấm sét thật khủng bố.
Đối với người bình thường mà nói, đây là một năng lượng thần bí khó lường, đánh đâu trúng đấy, trực tiếp chết luôn chứ không làm lãng phí giường của bệnh viện đâu.
Còn đối với những người không chết thì đếm trên đầu ngón tay, những người đó là cao nhân đắc đạo, có thể là đang tại độ kiếp phi thăng chăng?
“Nhóc con qua đây, cậu nhất định là làm chuyện gì chọc đến trời cao rồi, nhưng mà cũng đừng làm liên lụy đến mọi người chứ.” Điền Thần Côn nhìn thấy Lâm Phàm đi về phía mình thì cũng bị dọa cho sợ.
Tà môn, thật sự là quá tà môn rồi.
Bị liên tiếp hai tia sét đánh như vậy mà vẫn còn rất là bá đạo như thế.
“Chết tiệt...” Lâm Phàm nhìn mọi người sợ hãi như vậy, nhất thời có chút bất đắc dĩ, tất cả chỉ là hiểu lầm đâu cần thiết phải sợ như vậy không.
“Mọi người có còn muốn ăn bánh kếp không?” Lâm Phàm nhìn về hướng khách hàng .
“Ông chủ hôm nay không ăn nữa, ngày mai rồi đến mua.”
“Đúng, đúng.”
“Ông chủ! Cậu phải cẩn thận đó nha, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi đây, cẩn thận không thì sét lại đánh xuống nữa.”
Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải, mắt chớp chớp. Thôi quên đi, không bằng quay về cho rồi.
Danh mục bói toán vừa được mở cần phải nghiên cứu một cách cẩn thận mới được.
Nhiệm vụ này hoàn thành sau, hiện tại cũng có 12 điểm bách khoa rồi.
Lâm Phàm kiểm tra bách khoa toàn thư, 12 điểm bách khoa này thật sự không thể làm được gì.
Để có thể tự mình lựa chọn tri thức cần thấp nhất cũng phải 1000 điểm bách khoa, so với 12 điểm bách khoa của bản thân thì thật sự không có ích gì, chỉ có thể từ từ tích lũy mà thôi.
Sáu giờ !
Thầy giáo Dương đi xuống từ xe buýt rồi đi về phía trường học.
Ông là một thầy giáo dạy tiếng Trung, giáo viên chủ nhiệm của một lớp trọng điểm năm 3 của trường, cả đời tích đức làm việc thiện luôn giúp đỡ những học sinh gặp khó khăn, Lúc mới vào nghề ông đã nhận đỡ đầu cho 32 học sinh nghèo, đối với thầy giáo Dương thì đây chính là điều tuyệt vời nhất.
Nhưng mà cuộc đời nhiều khi không phải là mơ, bỗng một ngày Dương Vĩnh Khang phát hiện vợ của mình ngoại tình với một đồng nghiệp trong trường. Lúc đấy Dương Vĩnh Khang giận tím người, sau đó hai người ly hôn và ông giành được quyền nuôi hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ cũng được xem là nỗ lực cố gắng, năm ngoái đã thành công trúng tuyển vào một trường đại học nổi tiếng trong nước.
Đối với Dương Vĩnh Khang mà nói thành công lớn nhất trong cuộc đời chính là nuôi dạy hai đứa con thành tài.
Lúc này, Dương Vĩnh Khang dừng bước tại quầy bán vé số bên cạnh trường sờ sờ túi quả nhiên còn có hai tệ.
“Thầy giáo Dương, ông quay lại trường rồi nhất định phải mua một tờ vé số đấy”.
Âm thanh của ông chủ bán bánh kếp cứ vang vọng trong đầu của Dương Vĩnh Khang.
“Ông chủ này thật là hài hước, vé số đều đã bị khống chế hết rồi đâu có dễ dàng mà trúng thưởng đến vậy”