Đây là Thượng Hải nếu như đánh người cảnh sát đến cho dù là tay bị xước một chút cũng tính là bị đả thương đấy. Nếu đến đồn cảnh sát, nhẹ thì tốn 1-2 vạn, nếu không đền tiền thì cũng bị giam 3-4 tháng.
“Nhóc con tao cảnh cáo mày, mày còn nói bậy nữa thì tao sẽ đánh chết mày đấy.” Mao Trung Hưng hung hăng hét lên. Đối với Mao Trung Hưng thì con gái là tất cả, vì vậy ai cũng không được nói xấu huống hồ là nguyền rủa con bé.
Lâm Phàm ôm bụng, một cú đá này cũng đau muốn chết rồi, nhưng ngẫm lại cũng không sao, sau đó hắn lắc đầu nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nói thì cũng đã nói rồi”.
Lâm Phàm không muốn nói gì nữa, chỉ đành lắc đầu rồi đi về phía ngôi nhà.
“Mày....”. Mao Trung Hưng thấy tên nhóc còn dám nói tiếp, định tiếp tục ra tay với Lâm Phàm nhưng mà con gái trong lòng bỗng dưng òa khóc.
“Hì hì hì”. Lão Vương nhìn thấy Lâm Phàm bị đánh thì cười vui vẻ.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn lão Vương, lão Vương đứng ở một bên cười một cách đầy hả hê. Không sao cả, liếc mắt một cái thì hắn đã biết ngày mai lão Vương nhà bên thế nào cũng bị đánh.
Trong phòng, Lâm Phàm nằm trên giường suy nghĩ về chuyện tương lai.
“Bánh kếp chắc chắn không thể làm mỗi ngày rồi, việc xem bói cũng phải kiếm một nơi để làm thì mới được. Điền Thần Côn lừa tới lừa lui , đâu cũng đều là lừa người, hay là mình để hắn ta giúp một tay thì chắc không thành vấn đề”.
“Đợi ngày mai gặp mặt rồi bàn một chút mới được”.
Nhưng bây giờ điều mà Lâm Phàm quan tâm nhất chính là Châu Châu có vượt qua được kiếp nạn này không. Nếu là chính mình giúp đỡ thì chắn hẳn không sao đâu nhỉ?
“Lưu ý: Ký chủ không thể tự ý can thiệp đến thay đổi ý của trời đất, bằng không thì sẽ khiến mình trở thành tàn phế.”
“Haizz, nghĩ đi nghĩ lại thì có cần thiết phải làm như vậy không. Thật là không có nhân tính mà. Một cô bé đáng yêu như vậy mà không thoát khỏi kiếp nạn thì đó chính là bi kịch.” Lâm Phàm đang nghĩ thì bên này giọng nói đặc trưng của bách khoa toàn thư truyền đến.
Thật là một ngày chết tiệt.
Bảy giờ.
Trong nhà của Thím Chương.
“Mẹ, con ra ngoài gặp bạn một chút nhé.” Mao Trung Hưng ăn xong bữa tối rồi nói.
“Ừ, đi đi, con nhớ về sớm một chút”. Thím Chương thu dọn bàn ăn.
Sau khi Mao Trung Hưng rời đi, Thím Chương cũng đã dọn dẹp xong xuôi, bà lấy cọ vẽ cho Châu Châu rồi nói: “Châu Châu bà nội sẽ đến nhà của bà Thẩm chơi mạt chược, con ở nhà vẽ tranh được không?”
“Dạ con biết rồi bà nội.” Châu Châu vui vẻ cầm lấy cọ vẽ rồi ghé lên mặt bàn để vẽ tranh.
Sau đó Thím Chương cũng đi ra ngoài, cửa sổ, cửa ra vào đều khóa kín để đảm bảo an toàn.
Từng giờ từng phút trôi qua.
Bảy giờ ba mươi phút.
Đùng!
Ầm!
Trúng rồi!
Một nhóm các bà lớn tuổi đang đánh mạt chược cười một cách vui vẻ.
“Bà Chương sao thế? Bà đang lo lắng gì à”.
“Đúng đấy không phải còn đang chơi vui sao?”
Thím Chương đột nhiên nhớ lại những gì mà tên nhóc ấy nói cách đây vài tiếng trước.
“Thím Chương, con thấy đêm nay Châu Châu sẽ xảy ra chuyện, cái khí gas này...”.
Thím Chương đứng ngồi không yên, cảm giác có chỗ nào không đúng, lập tức đứng lên nói: “Lão Thẩm không được rồi, tôi phải quay về nhà xem một chút”.
“Ơ kìa! Bà Chương sao vậy, mới chơi có một ván thôi mà.”
“Tôi cần phải về nhà xem cháu gái của mình, chút tí nữa tôi quay lại.” Thím Chương nhớ lại lời nói đó thì cảm thấy hoang mang, cũng không đợi mọi người trả lời bà ngay lập tức đi về nhà.
Trên đường Thím Chương luôn cảm thấy lo lắng, luôn tự mình an ủi, tiểu Phàm tên nhóc này nhất định là đang dọa mình mà thôi.
Làm gì có thầy bói nào lợi hại đến vậy.
“Châu Châu ơi, Châu Châu ơi...” lúc về đến cửa nhà, Thím Chương bắt đầu kêu lớn. Thế nhưng trong phòng một chút âm thanh cũng không có cũng không nghe thấy âm thanh của cháu gái.
Bang!
Thím Chương mở cửa, đột nhiên ngửi thấy mùi gas hăng hắc.
Nhìn quanh quẩn thì thấy cháu gái đang nằm trên đất.
“A! Châu Châu ơi...” Thím Chương ngẩn ra.
“Cứu mạng.... cứu mạng với...”.
Giọng của Thím Chương rất lớn, lập tức những hàng xóm quanh đó cũng đi ra khỏi nhà vội vã vây quanh.
...........
Ngay lúc này, trong tâm Lâm Phàm cảm thấy có chút bất lực vì thấy chết không cứu, khi hắn chuẩn bị đi đến hiện trường thì nghe thấy âm thanh ồn ào quanh đó.
Lúc đó hắn mới cảm thấy an tâm một chút rồi hắn nhìn thời gian.
Bảy giờ ba mươi phút, vẫn còn có thể cứu được.
Chính xác thì sau tám giờ Châu Châu mới được phát hiện ra, đó là thời gian chết của Châu Châu.
“Hi hi, không ngờ rằng xem bói lại có thể chuẩn như vậy, lần thứ hai thực nghiệm đã cứu được một cô bé”.
“Thật là tốt nha.”
Ở bệnh viện.
“Cháu gái ngoan của bà, con đừng có xảy ra chuyện gì nha, bằng không bà nội cũng không biết sống thế nào.”
Thím Chương ngồi thụp xuống đất khóc lớn, cho rằng tất cả những chuyện này đều là do mình, nếu như cháu gái mà xảy ra chuyện gì thì bà ta cũng không thiết sống nữa.
“Con trai, là mẹ có lỗi với Châu Châu.”