Chương 1449: Không mượn được nữa rồi
“Bạn nhỏ đừng khóc.” Có du khách nhiệt tình đi qua an ủi.
Dương Viễn lau nước mắt: “Con đã để dành rất lâu, bây giờ bể hết rồi, em trai không còn gì để ăn nữa rồi.”
Bảo vệ trạm xe cũng đã vào tuổi trung niên, nhìn thấy tình huống như vậy trong lòng ông ta cũng cảm thấy áy náy. Nếu không phải do ông ta kéo cậu nhóc một cái thì những thứ này sẽ không bị bể.
Sau đó ông ta sờ vào túi mình phát hiện chỉ có hai trăm đồng, ông ta lập tức nhét vào tay Dương Viễn: “Bạn nhỏ à, chú nói con nghe, trên người chú cũng không còn nhiều tiền mặt, chỉ còn có hai trăm đồng thôi. Con cầm lấy đi, coi như chú đền cho con, được không nào?”
Dương Viễn lắc đầu: “Con không có trách chú, con không nhận tiền này được.”
“Không sao, cầm lấy đi, không phải con nói em trai con nằm viện à, nằm viện cũng cần tiền mà.” Chú bảo vệ nhét tờ tiền vào trong tay Dương Viễn.
Tính tình các du khách vây xem cũng rất lương thiện, bọn họ đều bị chuyện này làm cho cảm động rồi.
Một chị gái nhìn là biết tiền bạc không thiếu, cô ta lấy một ngàn đồng từ trong ví tiền của mình ra rồi trực tiếp nhét vào tay Dương Viễn: “Đây là của dì đưa cho con, con cầm chắc nhé, đến bệnh viện thì giao cho cha mẹ con.”
“Tôi cũng có hai trăm này.”
“Tôi cho một trăm, không có nhiều tiền trong người lắm.”
“Tôi cho ba trăm đồng.”
Những người xung quanh cũng lục tục ngo ngoe lấy ra, bọn họ vô cùng thông cảm đối với hoàn cảnh gia đình của Dương Viễn.
Ấm áp trên đời này vẫn còn tồn tại, hành động ra tay cứu trợ không hề do dự.
Dương Viễn không cần số tiền này, nhưng khi đối mặt với những du khách này thì cậu nhóc không cần thì vẫn phải nhận lấy.
Tài xế xe buýt hỏi: “Bạn nhỏ, con có biết cha mẹ con ở bệnh viện nào không?”
Dương Viễn gật gật đầu: “Con biết ạ.”
“Vậy được rồi, chú chở con đi nhé, sợ con đi một mình sẽ không an toàn.” Tài xế xe buýt nói.
Dương Viễn không ngờ các chú các dì lại nhiệt tình như vậy, cậu nhóc thấy trong lòng rất ấm áp: “Con cám ơn các chú các dì ạ.”
Các du khách xung quanh cười cười, sau đó vẫy tay: “Được rồi, bạn nhỏ cố lên nhé, chú còn có việc, đi trước đây.”
“Tài xế, ông nhớ phải đưa người ta đến nơi đến chốn đấy.”
Tài xế xe buýt: “Yên tâm đi, không lẽ tôi còn lừa bán đứa nhỏ này được à?”
Đám người cười ngất, bọn họ đều rất yên tâm.
…
Bệnh viện!
Trên giường bệnh.
Em trai Dương Viễn là Dương Hoan đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt bé tái nhợt, chưa kể sau một lần trị bệnh bằng hóa chất thì tóc bé đã rụng đi bảy tám phần. Thế nhưng trên gương mặt ngây thơ trẻ con vẫn ngập tràn nụ cười như cũ.
“Mẹ ơi, con nhớ anh hai quá, con muốn về nhà.” Mặc dù Dương Hoan còn nhỏ nhưng cũng biết bé bị bệnh rồi, với lại nhà bé cũng không có tiền nhiều.
Người phụ nữ quê mùa ở bên cạnh nắm lấy tay Dương Hoan: “Ngoan, nghe lời nào, hết bệnh xong rồi về nhà nhé.”
Bên ngoài phòng bệnh, một người đàn ông cao lớn ngồi xổm ở nơi đó, ông ta không biết hiện tại nên làm thế nào. Tiền đã tiêu hết rồi mà ông ta cũng đã mượn hết bạn bè thân thuộc trong nhà ngoài ngõ, bây giờ ông ta gọi điện thoại tới cũng không còn ai muốn nghe ông ta nói gì nữa.
Tiền viện phí cao ngất ngưỡng cho đợt vừa rồi đã làm cho một người đàn ông cao lớn bị đè ép tới nát nhừ.
Lúc này, bác sĩ điều trị đi tới: “Người nhà Dương Hoan, tiền trong thẻ dùng để trị bệnh cho con ông đã tiêu hết rồi, ông còn có thể đóng viện phí được không?”
Dương Binh ngẩng đầu, ông ta nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, tôi thật sự không mượn được tiền nữa.”
Bác sĩ thở dài, ông biết tình hình của gia đình này thuộc về hộ gia đình nghèo khó, hơn một trăm nghìn lúc trước căn bản không đủ dùng. Bây giờ còn phải lo cho đợt điều trị tiếp theo, mặc dù ông thông cảm nhưng cũng không còn cách nào.
Ông chỉ là một bác sỹ bình thường, không thể ra quyết định gì được.
“Tôi đã thông báo cho bệnh viện về tình trạng gia đình của ông, xin cho con trai của ông được điều trị trước rồi trả tiền sau, có điều tạm thời chưa có kết quả.” Bác sĩ nói.
Dương Binh nghe vậy thì cảm kích vô cùng mà quỳ xuống trước mặt bác sĩ, nhưng lại bị bác sĩ giữ lại, ông rất nghiêm túc hỏi: “Thật ra còn một cách nữa, ông có đồng ý làm hay không thôi.”
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý.” Dương Binh lập tức gật đầu.
“Đó chính là liên hệ với phóng viên tìm kiếm trợ giúp từ các mạnh thường quân. Nếu ông cần thì tôi có thể cho ông số điện thoại để ông tự mình liên hệ, chỉ là cuối cùng có được hay không thì tôi cũng không dám bảo đảm.” Bác sỹ nói.
Dương Binh chỉ là người dân bình thường nên làm sao hiểu được những thứ này, nhưng ông ta tin bác sĩ không phải bọn lừa đảo, ông ta biết người bác sĩ này là người tốt và vẫn luôn dùng hết khả năng để hỗ trợ cho cả nhà của ông ta.