Chương 1309: Cẩu gia được khen thưởng
“Tôi đến đây chính là muốn thông báo cho cậu một tiếng, bên Cục chuẩn bị trao thưởng cho Cẩu gia vì đã có hành động dũng cảm, còn có cả tiền thưởng nữa đó.” Lưu Hiểu Thiên cười nói.
Lâm Phàm bối rối, không dám tin: “Anh nói gì cơ? Trao thưởng cho nó vì sự dũng cảm đó sao? Không nhầm lẫn gì đó chứ?”
Lưu Hiểu Thiên đáp lại: “Chắc chắn là không có nhầm lẫn. Thông báo hiện đang chờ phê duyệt rồi. Nhưng cũng phải nói thật đây là lần đầu tiên tôi gặp được chuyện như này đó, có thể nói rằng đây là một tiền lệ trước đây chưa từng có.”
Lâm Phàm giơ ngón tay cái: “Chính phủ quả là không đi đường bình thường.”
“Đúng rồi, đồng nghiệp của tôi cũng nhờ tôi hỏi thăm một chút. Cậu huấn luyện như nào mà Cẩu gia lại thông minh như vậy đấy? Cậu cũng biết những người trong đội chống ma túy với tôi cũng có quen biết mà phải không, họ cũng muốn nuôi một chú chó thông minh như vậy, nên mới nhờ tôi hỏi cậu. Có thể huấn luyện giúp họ được không?” Lưu Hiểu Thiên nghiêng người hỏi.
Lâm Phàm không chút nghĩ ngợi lắc đầu nói: “Không thể. Tôi còn không biết huấn luyện thế nào thì sao giúp họ được chứ. Thế nên chuyện này phải dựa vào bản thân thôi.”
Tuy hiện giờ hắn huấn luyện chó coi như cũng khá chuyên nghiệp thế nhưng cũng không muốn gây sự chú ý quá mức. Nếu không có quỷ mới biết về sau hắn sẽ bận đến mức nào nữa.
Lưu Hiểu Thiên cười cười nhìn Lâm Phàm: “Lâm đại sư, sao cậu lại không thành thật như vậy chứ. Nhưng tôi cũng hiểu được, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, làm sao tôi lại có thể không biết cậu nghĩ gì chứ. Chuyện này cứ để tôi từ chối với họ là được.”
Lâm Phàm cười nói: “Biết thế thì tốt. Đúng rồi, lâu lắm không thấy anh tới đây. Đợt này bận quá hay gặp phải chuyện gì rồi?”
“Nhiều việc quá thôi, cuối năm rồi còn gì. Chuyện trị an rất quan trọng, mấy tên trộm cũng xuất hiện ngày một nhiều. Giờ tôi bận sứt đầu mẻ trán, ai được ở đây an nhàn như cậu đâu chứ.” Lưu Hiểu Thiên nói.
“Tôi làm gì được nhàn rỗi như anh nói chứ. Giờ tôi cũng có rất nhiều việc phải xử lí.” Lâm Phàm không chịu thừa nhận rằng hiện tại hắn ta quả thật rất rảnh rỗi.
Nhưng đối với chức vụ của Lưu Hiểu Thiên hiện nay thì việc anh ta hy vọng việc được về nhà đón năm mới cùng gia đình quả thật rất mong manh. Kể cả có là ngày 30 Tết thì anh ta cũng phải đi làm thôi.
Nếu như họ cũng nghỉ Tết thì an ninh chẳng phải sẽ rất loạn sao.
Thời gian cũng không còn sớm, Lưu Hiểu Thiên cũng không muốn ở lại quá lâu: “Tôi đi trước đây, đợi thông báo được phê chuẩn tôi sẽ phái người mang tới cho cậu.”
“Được, trên đường chú ý an toàn.” Lâm Phàm nói.
Sau khi Lưu Hiểu Thiên rời đi, Lâm Phàm nhìn sang Cẩu gia: “Thỏa mãn chưa, thưởng cho hành động dũng cảm của mày đó. Mày là con chó đầu tiên được nhận giải thưởng này đó nha.”
Cẩu gia nở nụ cười kỳ lạ, nhưng nụ cười này có vẻ như đang thở dài vậy.
Lâm Phàm: “Sắp đến Tết rồi, ai cùng tôi đi mua sắm chút đồ không?”
Triệu Chung Dương: “Tôi đi.”
Điền Thần Côn: “Tôi cũng đi.”
“Được, vậy Ngô U Lan cùng lão Lưu ở lại đây trông cửa hàng. Chúng ta đi thôi.” Lâm Phàm nói.
Gánh nặng càng lớn, thì những dịp quan trọng sẽ càng bận rộn hơn.
Hàng trăm đứa trẻ ở Việc phúc lợi còn đang đợi hắn, nên việc chuẩn bị đón năm mới cũng không thể quá sơ sài được.
Mỗi người một bộ quần áo mới, một đôi giày mới, bánh kẹp vân vân.
Quan trọng nhất vẫn là lì xì.
Lâm Phàm lái một chiếc xe bán tải hiệu Hummer, chở Điền Thần Côn và Triệu Chung Dương đến chợ.
Đương nhiên, quần áo và đồ chơi vẫn phải mua ở phố Vân Lý. Phù sa không chảy ruộng ngoài, cũng không phải lo việc bị người ta chém giá.
Còn bánh kẹo với mấy thứ đồ ăn vặt chỉ có thể mua ở ngoài thôi.
Ai bảo mấy người ở phố Vân Lý bọn họ đa số chỉ bán quần áo với giày dép chứ.
Quầy bánh kẹo.
Chủ cửa hàng ngạc nhiên: “Ơ, anh không phải là Lâm đại sư sao?”
Họ vừa đến một quầy bánh kẹo, ông chủ cũng còn khá trẻ. Nên vừa thấy Lâm Phàm là đã nhận ra ngay, sau đó còn nhiệt tình đưa ghế cho họ ngồi, còn đi pha trà cho họ nữa.
Khiến cho Lâm Phàm cũng có chút ngại ngùng.
“Lâm đại sư, anh tới đây có việc gì vậy?”
Lâm Phàm: “Cũng không có việc gì. Sắp đến năm mới rồi nên tôi đi sắm ít đồ dùng cho năm mới, mua chút bánh kẹo.”
Ông chủ vỗ ngực nói: “Lâm đại sư, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi đi. Tôi cũng là một người hâm mộ của anh nên toàn bộ bánh kẹo sẽ để cho anh giá vốn, tuyệt đối sẽ không lấy của anh một xu. Nếu như lấy của anh một đồng tiền nào tôi liền không phải người.”
Lâm Phàm: “Đừng, đừng như vậy. Mở cửa kinh doanh sao có thể không lấy tiền được chứ. Anh cứ để cho tôi một cái giá hợp lý là được.”
Ông chủ lại nói: “Lâm đại sư, anh nói thế thì thôi cũng được, tôi chỉ lấy một chút tiền thôi. Nhưng chắc chắn sẽ rẻ hơn giá thị trường.”
Lâm Phàm: “Vậy thì được.”
Hắn cũng có chút xấu hổ. Ban đầu vốn cũng định đi xem thêm mấy nhà nhưng ai ngờ người ta lại nhiệt tình như vậy, khiến cho hắn cũng có chút ngại ngùng. Nhưng thôi kệ vậy, người ta đã nói thế rồi thì hắn còn nói được gì nữa.