Chương 1592: Thả nhầm
Đám người Vương Khả Hào ngồi ở đó lắng nghe, cảm thấy người đang nói chuyện điện thoại với Lâm đại sư chỉ sợ không bình thường. Hơn nữa người ở đầu dây bên kia hình như rất coi trọng Lâm đại sư, giống như không muốn bởi vì chuyện này mà để lại ấn tượng xấu trong lòng Lâm đại sư.
Nhưng ngẫm lại cũng thật kinh khủng.
Địa vị Lý Mạnh Hoa và Trịnh Long đã rất cao nhưng họ lại bất lực, hiện giờ Lâm đại sư chỉ gọi một cuộc điện thoại mà con trai ông ta cứ như vậy được thả ra.
Dù sao số tiền kia vẫn còn chưa trả.
Ngay cả tiền cũng không cần, cái người kia mạnh đến mức nào.
Nhất là Lý Mạnh Hoa và Trịnh Long lại càng coi trọng thân phận của Lâm đại sư hơn, họ cảm thấy không giống bình thường, làm cho bọn họ bắt đầu suy đoán quan hệ của Lâm đại sư rộng thế nào.
Mà đúng lúc này, Vương Khả Hào nói: "Lâm đại sư, có thể mời đối phương bắt thằng nhóc kia về đây được không?”
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó bảo Vân Tuyết Dao chờ một chút: "Đạo diễn Vương, anh có ý gì?”
Vương Khả Hào thở dài: "Không có cách nào, thằng nhóc nhà tôi nghiện cờ bạc, thỉnh thoảng sẽ đi Hào Giang một chuyến. Lần này là nhờ cậu hỗ trợ, nhưng tôi tin lần sau nó sẽ không nhớ bài học này. Cho nên hy vọng Lâm đại sư có thể nhờ đối phương giúp tôi bắt thằng nhóc này trở về, để cho nó chịu chút đau khổ, hy vọng có thể để nó bỏ đi tật xấu này.”
Lâm Phàm: "Ông có chắc không?"
"Chắc chắn." Vương Khả Hào trịnh trọng nói, ông ta đã nghĩ kỹ. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ, về sau sẽ hối hận không kịp. Nhất là hiện tại mỗi ngày ông ta đều rất bận rộn, không có thời gian quản giáo thằng nhóc này.
Nếu lần sau thật sự xảy ra loại chuyện này nữa, ông ta thật sự ngại làm phiền Lâm đại sư.
Lâm Phàm tiếp tục nói chuyện với Vân Tuyết Dao, loại chuyện này đối với Vân Tuyết Dao chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
......
Hào Giang.
Sau khi Vương Văn ra khỏi Vĩnh Lợi Hòa, nhất thời cảm giác thế giới này thật sự quá tốt. Hiện tại cậu ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không hiểu sao đối phương thả mình ra như vậy?
Sau đó cậu ta nghĩ lại, nhất thời hiểu rõ, không phải là cha mình tìm nhân vật lớn nào đó đưa mình ra ngoài đấy chứ.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nở nụ cười, xem ra cha mình lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không vô ích.
Ở bên ngoài, có nhiều người nể mặt như vậy, loại cảm giác này thật đúng là không tệ.
Cậu ta sờ túi một cái, lập tức muốn chửi bậy.
Chứng minh thư và hộ chiếu đều nằm trong tay đối phương, không có mấy thứ đó thì cậu ta không thể ở khách sạn, cũng không thể rời khỏi Hào Giang.
Dù sao cha mình cũng đã giải quyết mọi chuyện, mình phải trở về lấy lại đồ đạc của mình đã.
Sau khi Vân Tuyết Dao cúp điện thoại, lập tức gọi đám người anh Quân vào, giải thích tình huống để cho bọn họ đi bắt người trở về.
"Tiểu thư, người này rời đi một lúc rồi, muốn tìm được có thể cần một chút thời gian." Anh Quân không biết tiểu thư rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Không nên hỏi chuyện không nên hỏi, biết quá nhiều cũng không quá tốt.
Nhất là bên trong nhà họ Vân tranh đấu, liên lụy quá nhiều, chung quy cũng không phải là chuyện tốt.
"Đi tìm đi." Vân Tuyết Dao không muốn nói thêm, nếu như không phải do người này, cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này.
Đột nhiên, một tên thanh niên vội vã bước vào.
"Tiểu thư, anh Quân, Vương Văn kia lại quay trở lại."
Anh Quân vừa nghe lời này, nhất thời nở nụ cười, xem ra cũng tiết kiệm được sức lực tìm kiếm.
Vương Văn bị đàn em dẫn vào: "Các vị đại ca, thật ngại quá, hộ chiếu của tôi và chứng minh thư còn ở chỗ các người, các người có thể trả lại cho tôi hay không?”
Trong mắt Vương Văn, cha mình nhất định đã tìm được nhân vật lớn, cho nên cậu ta cũng không cần sợ hãi nữa.
Chỉ là, đột nhiên.
Tình huống có gì đó không ổn.
Anh Quân nói: "Bắt lại rồi nhốt vào.”
Sắc mặt Vương Văn đại biến, trợn tròn mắt, nói: "Các người làm gì.... ”
Anh Quân: "Thả nhầm rồi.”
Vương Văn ngơ người, vậy mình trở về đây không phải là tìm chết sao.
Trên bàn ăn.
Lâm Phàm cảm thấy trò chuyện với mọi người rất thoải mái: "Đạo diễn Vương, sự tình cũng đã giải quyết. Ông cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, tiếp tục ăn cơm thôi.”
Thấy Lâm đại sư bình tĩnh như thế, Vương Khả Hào cũng rất bội phục, sau đó ông ta nâng ly rượu lên, nói: "Lâm đại sư, thật sự rất cảm ơn anh.”
Lâm Phàm nâng ly rượu lên, khẽ chạm ly: "Đạo diễn Vương khách khí rồi, chuyện này cũng không ai muốn cả, chỉ là khi cờ bạc trở nên hợp pháp thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ phát sinh.”
Vương Khả Hào cười cười, đề tài tán gẫu có chút xa rồi, thế nhưng Lâm đại sư nói cũng có đạo lý.
Khi một ngành nghề đặc thù trở nên hợp pháp thì tất cả tình huống đều có thể xảy ra, điều này là không thể tránh khỏi.
Nhưng Hào Giang bây giờ đã an toàn hơn rất nhiều. Giống như trước kia, các loại cho vay nặng lãi rồi không có tiền trả bỏ chạy, mỗi ngày làm sao không xảy ra đánh nhau? Chỗ nào không có người chết chứ?