Sau khi nói chuyện xong thì cô và Nhung Uyển đi dạo xung quanh trung tâm mua sắm, đi công viên chơi cho khoay khỏa, hai người con gái cùng nhau tung tăng chơi hết trò này đến trò khác trong công viên giải trí, chơi thấm mệt thì Nhung Uyển chở cô về , về tới nhà là khoảng 21h30 tối, hai cánh cửa gỗ màu sẫm được mở ra cô bước vào thì thấy ba cô đang ngồi ở sofa đang nói chuyện gì đó với mẹ kế cô, Lâm Hùng thấy con gái từ cửa bước vào mặt tức giận nhìn cô
"Y Nhi con lại đây cho ta"
Cô nghe ba gọi liền tới
"Con giải thích cho ba nghe cái này là cái gì hả"
Ông tức giận quát cô, Lâm Hùng vừa hỏi vừa cầm sắp ảnh giơ lên cho cô coi , người bên trong ảnh là cô , trong ảnh là hình ảnh cô đang ôm ấp một tên đàn ông khoảng 40 tuổi, thấy như vậy cô liền bất ngờ
"Đây.. đây là cái gì vậy, con thật sự không biết ông ta là ai cả"
Thấy như vậy mẹ kế cô nói
"Dì thật không ngờ con là như vậy nếu con không nghĩ đến danh dự của con thì con cũng phải nghĩ đến danh dự cả cái Lịch Gia này chứ "
Bà ta cố tỏ ra thương xót cho cô, cô định lên tiếng giải thích chưa kịp nói câu nào đã nghe tiếng 'chát' vang dội khắp nhà, mắt cô ngấn nước ngước lên nhìn ba mình , đúng chính ông đã tát cô
"Ba.. a"
Lâm Hùng lên tiếng giận dữ nhìn cô
"Ta thật không ngờ con dám làm ra mấy cái chuyện như vậy, mất hết mặt mũi của Lịch Gia rồi, may mắn dì con phát hiện ra "
Thấy ông giận dữ với Nhã Y như vậy, hai mẹ con bà ta thầm cười nhưng cố tỏ ra là thương sót
"Thôi ông à con bé nó lỡ rồi, ông đừng đánh nó như vậy"
Nhã Y nghe hết câu liền biết ai làm ra mấy chuyện như vậy, môi cô nhếch nhẹ trả lời
"Con không làm con không sợ, chỉ sợ ai đó giả vờ giỏi quá khiến ba tin tưởng và giao tất tài sản cho họ rồi nhận được một cú sock khá đau thôi ạ "
Ông nghi hoặc nhìn cô một lúc lâu ông mới lên tiếng
"Con đừng có nói xằng bậy, dì con đang bảo vệ con mà con lại vu khống cho dì thế "
Cô nhếch miệng nhìn hai mẹ con bà ta rồi trả lời
"Lời con nói đúng hay không thì thời gian tới sẽ trả lời tất thẩy thôi"
Nói xong cô bỏ lên phòng, vì hôm nay đi chơi một ngày dài nên cô cũng thấm mệt, tắm rữa sạch sẽ xong rồi lên giường ngủ một giấc
_________________________________
Trong một căn phòng tối om bước vào là nghe toàn mùi máu tanh xộc lên mũi, thật là mùi khiến người ta sợ hãi, tiếng roi bị quật lên người đàn ông trong kinh dị , người đàn ông đó hét mãi không ngừng , nơi đây chính là khu tra tấn mang rợ nhất. Có một người đàn ông mặt âu phục đen cắt may tỉ mĩ, giày da bóng loáng, khuôn mặt phải gọi là quá hoàn hảo, đôi mắt lạnh lùng ai cũng chẳng dám nhìn thẳng vào nó cả , hàng lông mi dài, sống mũi cao phải nói là một bức tượng được điêu khắc một cách tinh tế và hoàn mĩ nhất, tay được đeo bao tay da màu đen ngồi vắt chéo chân nhìn người đàn ông sắp thoi thóp nằm giữa vũng máu kia
"Tao hỏi mày số hàng còn lại mày cất chúng ở đâu"
Hoàn Mặc lên tiếng hỏi, không quên nhìn sắt mặt lão đại mình, người đàn ông kia phải nói rất kiên trì không khai bất cứ một chi tiết nào dù có bị tra tấn dã man đến chừng nào
"Tao không biết gì hết "
Hoàn Mặc lên tiếng hỏi vị lão đại kia đang ngoìi nhìn
"Lão Đại , hắn không khai bất cứ thứ gì"
Hoàn Mặc cung kính , Dạ Thiên đôi mắt chim ưng kia nhìn chằm chằm vào tên đang nằm đó
"Cũng cứng miệng đấy, GIẾT"
Một chữ giết thốt lên từ miệng Hàn Dạ Thiên rất nhẹ nhàng nhưng mà trong lòng tên kia sao cảm thấy nặng trĩu. Rốt cuộc hắn cũng sợ khai tất cả
"Hàn Lão Đại, tôi khai tôi khai"
Hoàn Mặc lên tiếng gấp rút
"Vậy thì khai mau lên Lão Đại không có nhiều thời gian cho mày đâu"
"Tôi là người của bang SP, được cử đi cướp số hàng này không ngờ người của Hàn Lão Đại bắt được tôi,số hàng còn lại đang được vận chuyển ở cảng thành phố N "
Nhận được câu trả lời Hàn Dạ Thiên lạnh lùng lên tiếng, tiếng nói kèm theo những hàn khí băng lãnh của một ông trùm thế giới ngầm
"Ha, số hàng bị cướp đem người qua lấy lại, còn bang SP giết không tha, tên này hết giá trị cậu biết phải làm gì rồi chứ Hoàn Mặc"
Hoàn Mặc lạnh sống lưng vì câu nói của lão đại anh, cái giá phải trả khi đối đầu với Thiên Ưng Bang là vậy xui cho hắn đụng ai không đụng lại đụng Hàn Dạ Thiên chứ
"Tôi biết phải làm gì thưa ngài"
Hoàn Mặc liếc nhìn tên vệ sĩ, hắn liền hiểu ý bắn một phát súng ngay giữa trán của tên kia Hàn Dạ Thiên quay đầu ra về, ngồi trên xe anh thấy ai gửi qua mail mình một tấm ảnh, anh nhấn vào xem thì thấy tấm ảnh của Nhã Y đang ôm ấp một tên đàn ông, anh có phần hơi bất ngờ vì đây không phải là cô gái anh đưa về njà khiêm vị hôn thê anh đây sao, anh nhếch miệng cười 'hóa ra cô là người như vậy, tham mê tiền tài, hừ mấy người phụ nữ ve vãn bên tôi chỉ nhắm vào cái chỗ Thiếu Phu Nhân'. Không hiểu sao anh có cảm giác tức giận nhưng thoáng qua thôi
"Cậu về điều tra thêm tấm ảnh này "
Hoàn Mặc hơi bất ngờ đây không phải là người lần trước đại boss nhờ điều tra sao nhưng điều luật của một thư kí khiêm trợ lí riêng không được xen vào đời tư của chủ tịch nên anh nhận lệnh mà không nói gì nhiều
"Đã rõ thưa Boss"
Trong bang thì Hoàn Mặc gọi anh là Lão Đại nhưng đã ra ngoài hoặc ở công ty thì gọi anh là Boss . Hoàn Mặc lái xe đưa anh về Viên Trạch Đông. Vào tới cổng thì có hai vệ sĩ canh gác thấy xe anh đến mau chống mở cổng, người làm và quản gia chạy ra chào đón, nơi này anh ít khi về không hiểu vì sao anh lại yêu cầu Hoàn Mặc đưa về đây
"Chào mừng thiếu gia đã trở về"
Anh xuống xe cởi găng tay và áo vest ra đưa thím Vu, rồi anh lên phòng tắm rửa chuẩn bị ngủ thì bất giác qua phòng mà cô từng ở, bước vào anh thấy đồ đạc rất sạch sẽ ngăn nắp vì khi cô rời đi thì thím Vu cho người lên dọn phòng vì ai không biết cậu chủ của họ mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh không hiểu sao cảm giác của anh hơi thất vọng vì không có mùi hương của cô chăng. Lúc bế về anh ngửi được mùi cam xả khá dễ chịu không giống với mấy người phụ nữ tiếp cận anh mùi nước hoa nồng nặc khiến anh cảm thấy khó chịu. Không nghĩ nhiều anh leo lên giường cô từng nằm ngủ một giấc.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !