Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thím Vu lên lầu dọn phòng cho mọi người, Nhung Uyển tìm cớ đi vào bếp với cô lấy lí do là phụ bếp nhưng vào tám chuyện mới là chính

"Thím Vu ơi , ai đến vậy"

"Thím Vu lên dọn phòng rồi chỉ còn mình thôi "

Cô bất ngờ quay lại thấy Nhung Uyển đứng dau mình cười phá lên

"Sao cậu lại đến đây, thím Vu đâu rồi"

"Mình với mọi người đến thăm cậu còn thím Vu lên lầu dọn phòng cho mọi người rồi "

"Ủa khoan, mọi người ý cậu là ông nội với ba mẹ á "

"Đúng vậy đó "

"Bây giờ làm sao đây mình không có ngủ cùng phòng với hắn nhỡ đâu ba mẹ nghĩ gì rồi sao đây, chết mình mất "

"Cậu làm gì mà hốt hoảng thế, ộng nội với cậu mợ đã đoán ra hai người không có ngủ cùng nhau lâu rồi"

"Hả...vậy đã bị lộ rồi sao "

"Không đâu , ông nội với cậu mợ chỉ biết hai người không ngủ cùng phòng thôi còn cái hai người không ưa gì nhau chỉ có mình biết "

"Ra là vậy làm mình hết hồn"

"Ghê nha "

"Hửm "

"Tình cảm hai người tiến triển sao, cậu còn nấu đồ ăn cho anh ấy nữa"

"Ai nói với cậu mình nấu đồ ăn cho hắn ta chứ, mình chỉ vào bếp phụ thím Vu thôi"

Vừa nói mặt cô vừa đỏ lên

"Thím Vu nói đấy à mà phụ kiểu gì mà khiêm luôn bếp trưởng thế nhỉ "

Nhung Uyển trêu chọc cô , bị bạn thân chọc đến như vậy cô bực quá đuổi ra phòng khách ngồi chờ

"Cậu ra phòng khách ngồi chờ đi, mình nấu xong ngay đây "

"Được thôi, chị dâu em đi đây"

"Cậu chọc mình hoài đi "

"Lè "

Cô quay vào nấu tiếp còn Nhung Uyển trở ra với gương mặt tươi cười khiến ba người có mặt ở đó ngơ ngác nhìn Nhung Uyển, thấy mọi người nhìn mình nên điều chỉnh tâm trạng lại ngồi xuống kể cho mọi người nghe lúc nãy vào bếp Nhung Uyển đã nói gì với cô

"Con cảm thấy có phúc dùm anh Thiên luôn ấy, được chị dâu chăm sóc tỉ mỉ tận tâm, hôm nay sợ anh Thiên đi làm về mệt nên chị ấy vào bếp nấu cho anh Thiên ăn , con ganh tị với anh họ quá à"

Lúc nãy vào bếp nói sao Nhung Uyển đi ra kể lại nhưng chính mình chỉnh sửa câu chuyện của anh và cô lại cảm thấy mình là một người bạn tốt

"Đúng là ta không chọn lầm, cô con dâu này quá xuất sắc"

"Ta có thể khoe cháu dâu với mấy ông lão đánh mạt chược cùng rồi, chắc chắn mấy ổng sẽ ganh tị với ta thôi, hahhaa"

"Đúng là con dâu ngoan phải có cháu cho ta bế nữa thì còn gì bằng"

"Đúng đúng "

Hàn lão gia lên tiếng tán thành việc có cháu cố cho ông bế , Nhung Uyển thấy mọi chuyện dần đi xa nên cô lên tiếng nhắc nhở ba người không thôi cô ra ngoài mà nghe được thì sẽ giết Nhung Uyển mất

"À... a.. mọi người ơi chị dâu với anh họ còn trẻ mà để cho họ lo mấy cái họ chưa hoàn thành đi rồi tính đến cháu cũng không muộn "

"Ừm, con nói cũng đúng đấy"

Cả năm người cùng uống nhưng chỉ có bốn người say người tỉnh nhất có mình anh , anh lấy điện thoại gọi cho tài xế đưa ba người con trai kia về trước , còn Nguyệt Như là thân con gái nên anh đưa về nhà, cũng coi như là chút tình người dành cho cô đi, đưa Nguyệt Như về đến nhà anh chuẩn bị lên xe thì đột nhiên cánh tay của anh bị nắm lại , quay qua nhìn thì thấy Nguyệt Như mặt đỏ như lửa vì mới uống rượu

"Thiên, anh ở lại với em chút được không"

"Tôi phải về nhà rồi bình thường cô cũng sống được một mình đấy"

"Không có chỉ là em nhớ anh quá thôi không nỡ xa anh"

"Không nỡ xa tôi hay không nỡ xa tài sản của tôi"

"Ưmm,anh nói gì vậy em nhớ anh thật mà"

"Được vào một lúc rồi tôi về "

Anh và Nguyệt Như vào nhà , cô ta vào bếp lấy nước cho anh

"Nước đây anh uống đi"

"Hình như cô hết say rồi thì phải à không, không có say mới đúng "

"Em.. em... chỉ còn chóng mặt thôi à"

"Anh ăn gì không em nấu cho "

" Cùng lúc tôi đói "

"Vậy đợi em chút nha"

Cô ta đi vào bếp nấu cho anh ăn, 30 phút sau bưng rất nhiều đồ ăn ra toàn những món sơn hào hải vị, anh cầm đũa nếm thử, cái gì đây món thì quá ngọt, món thì quá mặn, món thì quá nhạt cô ta làm cho người ăn sao nhưng vì 30 phút chờ đợi nên ăn mỗi thứ một ít

Cô nấu xong bưng ra bàn ăn, rồi đi ra phòng khách mời mọi người vào ăn cơm

"Ông nội, bố mẹ, em , mọi người vào ăn cơm đi con vừa nấu xong rồi "

"Đi vào thôi mọi người , hôm nay chị dâu nấu chắc em phải ăn hết rồi không bỏ sót gì đâu "

Bốn người đi vào bàn ăn không thấy anh về ba anh hỏi thím Vu

"Thím Vu, cái thằng kia đâu nó chưa về sao"

"Vâng thưa ông chủ, cậu chủ chưa về "

"Nó làm cái gì mà không về không biết vợ nó ở nhà nấu cơm cho nó ăn rồi bây giờ nó ở đâu "

"A... a... bố , anh ấy hay đi làm về muộn nên mọi người ăn trước đi con có chừa cho anh ấy một ít trong tủ rồi khi nào về anh ấy sẽ ăn thôi "

"Cháu dâu tôi tâm lý thế thằng kia nó không biết nâng niu gì hết "

"Thôi con vào ngồi ăn cùng luôn đi khỏi đợi nó về ăn "

"Vâng"

Mọi người cùng dùng bữa, ai ăn cũng khen ngon, nhận được mấy lời khen thật từ mọi người cô hạnh phúc biết bao vì trước kia chẳng ai khen cô thật cả chỉ có vài người còn lại chỉ thương hại cô mà thôi, khi cả nhà đã ăn uống no say thì ra phòng khách ngồi xem phim, thím Vu vào dọn thì bị cô ngăn lại

"Để con dọn cho thím đi làm việc của thím đi"

"Không được, để cháu làm một mình thế này coi sao được với cháu thân phận cao quý sao làm mấy việc này được chứ"

"Hồi bé cháu đã tự làm mấy công việc thế này rồi ạ để cháu làm cháu làm được với thận phận cao quý kia nó chỉ là cái danh nghĩa thôi, nếu cháu không được gã vào đây chắc giờ cháu đã bị đối xử thua một người hầu rồi thím, cháu làm cho "

"Vậy được thím không cản trở cháu làm nữa thím đi làm việc kia đây"

"Vâng "

Chẳng biết từ lúc bao lâu mà mẹ anh đứng gần đó nghe hết cuộc trò chuyện của cô và thím Vu nên bà càng thương đứa con dâu này hơn từ lâu bà đã không còn coi cô là con dâu nữa mà là xem cô là con gái của mình luôn rồi....

Đã khuya rồi anh còn chưa về nên mọi người đã đi ngủ , khoảng 2h sáng có tiếng xe chạy vào khuôn viên nên cô tỉnh giấc , cô nghĩ là anh về chắc giờ này thím Vu đã ngủ nên cô đi xuống lầu mở cửa cho anh, cánh cửa mở ra , anh bước vào cứ tưởng là thím Vu nên đưa áo vest ngoài đưa cho cô, cô cầm mặt ngơ ra , anh có cho cô đụng vào thứ gì của anh đâu, anh lướt ngang cô nghe rất rõ mùi rượu nên chắc anh nhìn lầm cũng chẳng sai đâu, anh lại sofa ngồi dây dây thái dương cô vắt áo vest lên ghế rồi vào lấy cho anh cốc nước

"Nước này, anh uống đi "

"Sao lại là cô thím Vu đâu"

"Thím Vu đã ngủ, chỉ còn tôi ở đây"

"Sao giờ còn chưa ngủ đợi tôi về à"

"Anh bị mơ à, tại tiếng xe anh ồn quá nên tôi tỉnh giấc"

"Hừ, thế cô đi ngủ tiếp đi còn ở đây làm gì"

"Cũng muốn đi ngủ lắm chứ chỉ là ông nội và ba mẹ đang ở đây nếu tôi bỏ người say rượu như anh ở đây bố mẹ sẽ nghĩ tôi như thế nào"

"Cô nói nhiều quá đấy"

"Hừ tôi nói nhiều kệ tôi, mà anh có đói không tôi vào kiếm gì cho anh ăn"

"Cũng đói "

Vì lúc nãy ăn chỉ ăn được một ít do Nguyệt Như nấu thôi chẳng ăn được bao nhiêu nên giờ vẫn còn đói nhưng anh lại nghi ngờ tài nấu ăn của cô

"Mà cô nấu được không vậy"

"Tôi giỏi là chuyện khác nhé"

Cô và anh đi vào bếp anh ngồi ở bàn đợi còn cô vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh, đeo tập dề vào rồi bắt đầu nấu, anh ngồi ở bàn đợi cô làm bất chợt nhìn cô thấy được bóng lưng của cô đeo tập dề buộc tóc cao tự dưng anh cảm thấy ấm áp như một gia đình thật sự , người con gái đứng trước mặt anh đang nấu đồ ăn cho anh anh có một cảm xúc gì đó đặc biệt dành cho cô nhưng rất nhanh đã hết chỉ thoáng qua...

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK